Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Nguyễn Văn Văn vui mừng phát khóc, một tay nhận lấy bó hoa, một tay ôm cổ Lộ Phong khẽ thì thầm: “Chồng ơi, cảm ơn anh.” Cảm ơn anh đã biến giấc mơ của em thành hiện thực.
 
Lộ Phong nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên tặng hoa cho Nguyễn Văn Văn, ngày đó là 520, mọi người đều sẽ mua hoa. Vốn dĩ anh định để cho Chu Hải đặt hàng, nhưng sau đó lại đổi ý tự mình đi chọn.
 
Cũng là hoa hồng như thế này, tổng cộng 99 đóa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ý nghĩa vô cùng tốt đẹp.
 
Khi ấy anh ôm bó hoa còn cho rằng cô sẽ rất thích, trước giờ có cô gái nào không thích hoa chứ?
 
Nhưng…
 
Cô thực sự đã khiến anh phải bất ngờ.
 
Đúng là cô không thích thật.
 
Ghét bỏ nhìn anh rồi nói: “Thô tục.”
 
Anh xấu hổ đứng tại chỗ, bó hoa trong tay đột nhiên không đưa ra được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đằng xa có người giục cô mau đi tới.
 
Sau đó.
 
Nguyễn Văn Văn buông một câu: “Đêm nay tôi không về” rồi xoay người rời đi.
 
Cả hoa và anh cô đều chẳng có lấy một chút lưu luyến.
 
Đó là lần đầu cũng là lần duy nhất anh chủ động tặng hoa cho cô, về sau không bao giờ tặng nữa, dù sao thì cô Lộ cũng đâu có thích.
 
Cảnh tượng trước mắt khiến anh hơi sững sờ. Lần đầu tiên cảm thấy việc cô mất trí nhớ… cũng khá tốt.
 
Nguyễn Văn Văn quá cảm động, ôm thôi không đủ còn hôn anh, vết son in lên mặt anh. Cô vui vẻ nói: “Chồng, cảm ơn anh, anh thật tốt, anh là người chồng tốt nhất thế giới. Yêu anh, moah moah.”
 
Trước khi mất trí nhớ, Nguyễn Văn Văn chưa bao giờ nói những lời âu yếm như vậy.
 
Trong lòng Lộ Phong mơ hồ cảm thấy vui vẻ.
 
Lát sau, anh tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. Hiện giờ cô mất trí nhớ, có lẽ sau này nhớ lại sẽ khôi phục dáng vẻ trước đây, anh không nên lún quá sâu vào.
 
Chờ Nguyễn Văn Văn ôm hôn đủ rồi anh bèn nhếch môi hỏi: “Thích sao?”
 
Nguyễn Văn Văn ôm bó hoa đến trước mặt, chun mũi ngửi ngửi: “Thích chứ. Chỉ cần là anh tặng thì em đều thích.”
 
Bởi vì thích anh cho nên mới thích tất cả mọi thứ anh tặng.
 
Tình yêu của cô đơn giản như vậy đấy!
 
Cả chặng đường Nguyễn Văn Văn vẫn luôn ôm bó hoa. Lộ Phong bảo cô có thể buông xuống, Nguyễn Văn Văn lại lắc đầu: “Không được, đây là lần đầu tiên em được anh tặng hoa, rất có ý nghĩa, em phải ôm.”
 
Kiên định ôm vào lòng.
 
“Nếu thích sau này anh lại tặng.” Lộ Phong buột miệng thốt ra lời này. Nói xong anh mới nhận ra, vừa muốn thu hồi lại, Nguyễn Văn Văn đã cười tủm tỉm nhìn anh: “Anh nói rồi thì không được đổi ý đâu nhé?”

 
Đôi mắt cô sáng như ánh sao trên bầu trời đêm, chớp chớp liên tục, vô cùng xinh đẹp.
 
Anh vô thức gật đầu hứa hẹn: “Được, không đổi ý.”
 
Nhận được câu bảo đảm của Lộ Phong, tâm tình Nguyễn Văn Văn càng thêm tốt, lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh hoa hồng.
 
Chỉnh sửa một chút, đăng lên vòng bạn bè cùng dòng chữ: [Cảm ơn ngài Lộ về bó hoa, bắn tim.]
 
Ảnh vừa đăng lên, vài giây sau lập tức nhận được một lượt thích, sau đó là rất nhiều lượt thích. Trâu Mỹ đang ăn tối với khách hàng vô tình lướt đến vòng bạn bè của Nguyễn Văn Văn, lập tức bình luận: [Lại một ngày hâm mộ tình yêu của người khác.]
 
Nguyễn Văn Văn bấm trò chuyện riêng với cô ấy.
 
R: [Hâm mộ thì mau chóng tìm bạn trai đi.]
 
Z: [Nghèo khổ thì không có tư cách tìm bạn trai.]
 
R: [Để chị em tìm cho cậu một anh đẹp trai cao to nhà giàu.]
 
Z: [Oa, vẫn là Văn Văn tốt với tớ nhất, cảm động jpg.]
 
Z: [Đúng rồi, ngày đầu đi làm cảm thấy thế nào?]
 
R: [Đừng nói nữa.]
 
Đột nhiên có người mời rượu Trâu Mỹ, cô ấy không thể không dừng nói chuyện phiếm. 
 
Z: [Chị em, muộn chút lại nói tiếp.]
 
Nô lệ tư bản thảm như vậy đấy! Hằng ngày không phải tăng ca thì là trên đường tăng ca. Rốt cuộc khi nào cô ấy mới có thể giàu lên chỉ sau một đêm đây.
 
Nguyễn Văn Văn không có mong ước giàu lên sau một đêm, bởi vì bản thân cô đã là một người giàu có. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Trâu Mỹ, cô bèn ôm hoa chụp một bức ảnh.
 
Cô thực sự thích chia sẻ chuyện vui, lại đăng lên vòng bạn bè.
 
Người trong giới thượng lưu đều có lai lịch, khen người cũng rất khéo.
 
[Người còn tinh tế hơn hoa.]
 
[Người đẹp hơn cả hoa.]
 
[Khí chất tuyệt vời quá.]
 
[Oa, đây là thứ người thường có thể thấy được sao?]
 
[Tiểu tiên nữ, chỉ nhìn tôi một cái, tôi cũng cảm thấy như mình sẽ vấy bẩn cô ấy.] 
 
[……]
 
Nguyễn Văn Văn mỉm cười mở bình luận, khều khều ngón tay Lộ Phong rồi hỏi anh: “Em đẹp hay hoa đẹp?”
 
Vấn đề này đúng là muốn kiểm tra chỉ số thông minh của người khác, may mà IQ Lộ Phong đang online. Anh cười đáp: “Em.”
 
Nguyễn Văn Văn nhéo cánh tay anh khen ngợi: “Vẫn là chồng em tinh mắt.” Vậy cô còn là đại mỹ nhân đẹp hơn cả hoa.
 

Lộ Phong phát hiện sau khi mất trí nhớ Nguyễn Văn Văn còn có thêm vài kỹ năng, da mặt dày lên, tự khen mình cũng không đỏ mặt. 
 
Mãi đến lúc chờ đèn đỏ, cuối cùng Nguyễn Văn Văn cũng bỏ được bó hoa xuống, đưa điện thoại đến trước mặt Lộ Phong bắt anh chọn ra một bức ảnh đẹp nhất.
 
Không thể không thừa nhận EQ của Lộ Phong rất cao, mỗi bức ảnh đều nói: “Đẹp.”
 
Đã vậy anh còn nhìn vô cùng chân thành, không hề có chút vẻ gì là nhìn cho có lệ. Nguyễn Văn Văn nghe anh nói mà trong lòng cứ lâng lâng.
 
Oa, chồng của cô quá ưu tú!
 
Lộ Phong không biết cô đánh giá mình thế nào, sau khi đưa ra lời nhận xét khách quan thì vừa lúc đèn xanh bật sáng, tài xế khởi động xe từ từ lái đi.
 
Nguyễn Văn Văn thực sự rất yêu anh, trên đường trở về vẫn luôn dựa vào anh như người không xương, trò chuyện linh tinh cùng anh.
 
Cũng chẳng biết cụ thể là nói cái gì, chỉ cần anh trả lời cô đã vô cùng vui vẻ.
 
Mong ước từ ngày còn đi học giờ đã trở thành hiện thực, cô có thể không vui được sao?
 
“Chồng ơi ~” Cô làm nũng.
 
Tài xế nghe được giọng nói của Nguyễn Văn Văn, vô cùng tâm lý nâng tấm chắn lên.
 
Nguyễn Văn Văn kéo cà vạt Lộ Phong hỏi: “Chồng, anh thích nhất điểm gì ở em?”
 
Cô đã muốn hỏi điều này từ sớm, rốt cuộc anh thích cô ở điểm gì.
 
Lộ Phong quay đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: “Còn em? Em thích anh ở điểm nào?”
 
“Điểm nào em cũng thích.” Lộ Phong trong mắt Nguyễn Văn Văn toàn là ưu điểm, chỉ cần lơ đãng nhìn cô một cái, cô cũng có thể cho anh cả sinh mệnh.
 
Thích điểm nào?
 
Điểm nào cũng thích.
 
Lộ Phong thay đổi cách hỏi: “Vậy em không thích điểm nào ở anh?”
 
Nguyễn Văn Văn buông điện thoại, ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh mà cọ nhẹ: “Không có điểm nào không thích.”
 
Tất cả đều thích hết.
 
“…” Lộ Phong rơi vào trầm tư.
 
Ngày đăng ký kết hôn, anh từng hỏi Nguyễn Văn Văn thích mẫu đàn ông như thế nào?
 
Mặt trời hôm ấy rất sáng, ánh nắng vô cùng chói mắt, nhưng so với lời nói của Nguyễn Văn Văn thì chẳng là gì cả.
 
Câu nói của cô càng thêm nóng rát.
 
Cô nói: “Dù sao cũng không phải người như anh!”
 
Lúc ấy anh đáp như thế nào?

 
Anh nhếch môi cười nhạt: “Phải không, vậy tốt rồi.”
 
Không tức giận, chỉ trả lời một câu nhẹ nhàng.
 
Nguyễn Văn Văn nghe xong cũng chẳng nói gì cả, thực ra là cô lười nói. Bởi vì điện thoại di động vang lên, có người gọi cho cô.
 
Ngày đăng ký kết hôn ấy còn xảy ra một sự cố nhỏ.
 
Vốn là sắp đến lượt hai người, đột nhiên cô nói có việc phải rời đi, còn bảo anh chờ được thì chờ, không chờ được thì có thể đi.
 
Anh không hỏi cô có việc gì, chờ rất lâu ở cục dân chính, mãi cho tới khi nhân viên đã sắp tan làm cô mới trở lại.
 
“Tôi còn tưởng anh đã đi rồi.”
 
“Tôi cũng cho rằng tôi sẽ rời đi.” Nhưng anh không đi, chẳng biết vì sao.
 
Ngày đó bọn họ cùng chụp một bức ảnh kết hôn, cũng là tấm ảnh chụp chung duy nhất.
 
Nguyễn Văn Văn đột nhiên nhớ tới gì đó, nũng nịu nói: “Chồng ơi~”
 
Lộ Phong nhẹ giọng đáp: “Có chuyện gì?”
 
Nguyễn Văn Văn mím môi ngẩng đầu nhìn anh: “Em phát hiện trong nhà không có ảnh kết hôn, bao giờ có thời gian chúng ta đi chụp nha?”
 
Cô muốn đi chụp ảnh cùng anh.
 
Lộ Phong cảm thấy việc này không gấp, có thể chờ tới lúc cô khôi phục ký ức xác nhận muốn chụp mới đi chụp, dù sao anh đều có thể chiều theo.
 
“Không gấp.”
 
“Nhưng mà em gấp, em muốn chụp, được không anh?”
 
“……”
 
“Chụp đi, chụp đi mà.”
 
“……”
 
“Em thực sự rất muốn chụp.”
 
“… Được.”
 
Lộ Phong không chịu nổi khi thấy cô làm nũng bèn gật đầu đồng ý.
 
Nguyễn Văn Văn ôm lấy mặt anh hôn một cái, sau đó dùng tay lau đi vết son dính trên mặt anh.
 
Rồi ngoắc ngón tay anh nói: “Chồng ơi, anh thật tốt.”
 
Cả đoạn đường cô Lộ đã phát vài cái thẻ người tốt. Lộ Phong lắc đầu nghĩ tới lúc cô khôi phục ký ức, nhớ lại những chuyện này sẽ có phản ứng gì đây.
 
Tám phần sẽ cảm thấy khó thở.
 
-
 
Về đến nhà, thím Chu thấy Nguyễn Văn Văn ôm một bó hoa tươi lớn, sợ cô ôm không nổi nên chủ động đưa tay ra đón: “Mợ chủ, để tôi.”
 
Nguyễn Văn Văn cười nói: “Không cần, cháu có thể ôm được.”
 
Thực ra cánh tay cô đã mỏi nhừ, nhưng trong trí nhớ đây là lần đầu tiên Lộ Phong tặng hoa cho cô, dù thế nào cũng phải tự mình ôm lấy.
 
Thím Chu thu tay về nhìn Lộ Phong phía sau. Lộ Phong khẽ gật đầu.
 

Thím Chu cười nói: “Vậy tôi đi lấy bình hoa.”
 
Nguyễn Văn Văn ngọt ngào đáp: “Được, làm phiền thím Chu rồi.”
 
Thím Chu sửng sốt hai giây. Mợ chủ thực sự không giống trước kia một chút nào, nhưng trước mắt như vậy rất tốt.
 
Bó hoa trong tay Nguyễn Văn Văn rất lớn, che luôn mất tầm mắt, vì vậy khi lên cầu thang cô bước hụt, bị trượt chân ngã về phía sau.
 
Lộ Phong đang theo sau cô, thấy cô ngã xuống, một tay đỡ bả vai cô ôm vào trong ngực, tay kia giữ lấy tay vịn cầu thang.
 
Cũng may lực không lớn lắm, cuối cùng hai người đều đứng vững được.
 
Vẻ mặt Lộ Phong lo lắng: “Em có sao không?”
 
Nguyễn Văn Văn vỗ vỗ ngực: “Vẫn ổn vẫn ổn, hoa không sao là được.”
 
“…” Lộ Phong dở khóc dở cười.
 
Sợ cô lại trượt ngã, anh đề nghị để anh ôm lên lầu, sau đó xảy ra một màn hài kịch.
 
Nguyễn Văn Văn cho rằng anh muốn bế cô lên nên ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, mắt cong cong, cười vô cùng quyến rũ: “Ôm đi.”
 
Oa oa, muốn chồng ôm một cái.
 
Nguyễn Văn Văn bày ra biểu cảm vui sướng, vẻ mặt giống như được ăn mật.
 
Ngọt ngào.
 
Cô ôm hoa, chồng ôm cô.
 
Hì hì, hình ảnh rất kích thích, cô thích.
 
Lộ Phong không biết cô nghĩ gì, thấy cô đồng ý thì lập tức vươn tay.
 
Nguyễn Văn Văn nghiêng người về phía trước.
 
Lộ Phong nhướng mày.
 
Nguyễn Văn Văn lại nghiêng người về phía trước, lòng nghĩ đã rất gần rồi, mau ôm đi.
 
“Để anh ôm nha?” Lộ Phong thấy cô không muốn buông tay, hỏi lại một lần.
 
Nguyễn Văn Văn cười tủm tỉm nói: “Ôm đi.”
 
Giây tiếp theo.
 
Lộ Phong ôm lấy hoa trong tay cô đi về phía trước.
 
Một bước hai bước.
 
Đi đến đầu cầu thang lầu trên vẫn chưa thấy Nguyễn Văn Văn theo kịp.
 
Dừng lại quay đầu nhìn, anh thấy cô còn đứng sững sờ tại chỗ.
 
“Sao không đi?” Lộ Phong hỏi.
 
Nguyễn Văn Văn chớp chớp mắt, nhìn đôi tay trống trơn, lại nhìn xuống chân mình, từ sâu trong linh hồn bật ra một câu hỏi:
 
“Anh muốn ôm không phải là em sao?” 
 
??!!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận