Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

 Cô lo lắng thật.
 
Hiển nhiên Lộ Phong cảm thấy chưa đủ, cô nghiêng đầu dời đi, anh cắn lên môi cô một cái, kết hợp với ánh mắt mờ mịt, khàn giọng nói: “Chưa đủ.”
 
Giọng nói của anh khi nói chuyện rất trầm ấm, êm tai, nghe như tiếng phím đàn, uyển chuyển du dương, tựa như con cổ độc, khiến người khác không thể nào đỡ nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lời vừa dứt, anh lại hôn lần nữa.
 
Thời tiết tháng bảy, mưa nói tới là tới, tiếng mưa rơi kết hợp với tiếng gió đập vào cửa sổ thuỷ tinh, Nguyễn Văn Văn thích mưa, thế nhưng lúc này không còn rảnh để thưởng thức nữa.
 
Trước mũi cô là hơi thở trêu chọc triền miên của anh, trong khoang miệng là sự tuỳ ý khuấy đảo của anh.
 
Cô lại lần nữa cảm nhận được cảm giác bị hôn tới mức toàn thân nhũn ra, nhịp đập trái tim không còn là thứ cô có thể điều khiển được, dường như tay và chân cũng không còn là của chính mình nữa.
 
Lộ Phong rời khỏi môi cô trước khi cô bị nghẹt thở, đón lấy ánh mắt mê ly của cô, khen ngợi: “Tốt lắm.”
 
Nguyễn Văn Văn không biết câu tốt lắm của anh là nói tới kỹ thuật hôn của cô tốt hay nói đến cái gì khác, tóm lại, tâm trạng cô cũng vì thế mà thay đổi tốt hơn.
 
Hu hu, quá thích chồng yêu đầy khao khát như vậy!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như muốn giấu anh vào túi.
 
Không, cho, bất, cứ, ai, nhìn.
 
Chỉ để một mình cô nhìn.
 
Cô nghĩ như thế.
 
Nguyễn Văn Văn không biết những người phụ nữ khác sẽ làm gì khi đối mặt với người mình thích, còn bản thân cô là người dễ biểu đạt cảm xúc.
 
Vừa rồi là anh hôn cô, bây giờ đổi lại thành cô hôn.
 
Hơi thở vừa ổn định lại, cô đã ầm ĩ muốn hôn anh, cổ ngửa lên, miệng chu ra, nắm lấy cổ áo anh, nói: “Tới đây, em muốn hôn.”
 
“Mau tới cho em hôn.”
 
“Nếu anh không cho em hôn, em sẽ tức giận.”
 
“Nhanh lên, nhanh lên, em muốn hôn.”
 
Lúc cô đang ầm ĩ đồi hôn, thím Chu cầm lọ hoa đi tới, một cái bình nhỏ không bỏ vừa bó hoa to như thế, vậy nên bà ấy đã tìm một cái lớn hơn.
 
Nhìn cánh cửa khép hờ, bà ấy đi thẳng vào: “Cậu chủ, mợ chủ, tôi tìm thấy…” Bình hoa.
 
Còn chưa nói được hai chữ cuối cùng, bà ấy vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai người đứng trước cửa sổ, Lộ Phong đang ôm Nguyễn Văn Văn, Nguyễn Văn Văn lại đang nắm lấy cổ áo anh đòi hôn.
 
Cơ thể anh hơi ngả ra phía sau, trông như đang không chịu nổi.

 
Nguyễn Văn Văn không cam lòng, không hôn tới môi anh, cô nhích tới cằm của anh, cười híp mắt, cắn một cái.
 
Lúc thím Chu bước vào, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng Nguyễn Văn Văn đang cắn lên cằm Lộ Phong.
 
Thím Chu: …
 
Nguyễn Văn Văn vừa nghe thấy giọng của thím Chu, lập tức buông lỏng, từ từ quay đầu lại nhìn, lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau, cô nhìn thấy nụ cười vô hình trong ánh mắt của thím Chu.
 
Có hơi lúng túng, không biết làm sao.
 
Vẻ mặt trông như bị người khác bắt gặp làm một vài chuyện gì đó, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
 
Thím Chu như vậy.
 
Nguyễn Văn Văn cũng vậy.
 
Cô thật sự…
 
Không sống nổi…
 
Thời gian như ngưng đọng, ngoại trừ tiếng mưa dường như không còn nghe thấy tiếng động nào khác.
 
Một phút sau, thím Chu lấy lại tinh thần, đặt bình hoa lên bàn, xoay người ra ngoài, còn biết nhìn đóng cửa lại giúp bọn họ, cửa vừa đóng lại được mở ra, bà ấy ló đầu vào.
 
“Cậu chủ, mợ chủ, vẫn chưa tới giờ cơm, hai người cứ “bận” trước, khi nào xong tôi sẽ gọi.”
 
 Từ “bận” được nhấn rất mạnh.
 
Nói xong, bà đóng cửa lại.
 
Nguyễn Văn Văn nhìn cánh cửa đóng chặt, vùi đầu vào ngực Lộ Phong, nói lí nhí: “Không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.”
 
Dường như Lộ Phong rất hưởng thụ cảm giác cô vùi đầu vào vòng tay mình, cánh tay anh dùng sức siết chặt, lên tiếng trấn an: “Không sao.” Sau này sẽ quen thôi.
 
Sau khi trong đầu bất chợt nghĩ tới lời này, anh ngùng lại, ánh mắt có hơi khó hiểu.
 
Chốc lát sau, anh đặt Nguyễn Văn Văn xuống ghế ngồi trước mặt, xoa đầu cô, sau đó đi ra ngoài.
 
Vóc dáng của Lộ Phong rất đẹp, vai rộng eo nhỏ, Nguyễn Văn Văn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, lại bị mê hoặc lần nữa, thầm nghĩ: Thật là đẹp trai.
 
Cô nhớ tới lúc đi học, sau mỗi lần “tình cờ gặp gỡ” Lộ Phong, cô đều sẽ yên lặng đi theo anh một đoạn đường. Vào lúc ấy nắng chiều vương xuống, rơi xuống đất đỏ rực, cô đạp lên ánh mặt trời, trong đầu tràn ngập sự vui vẻ.
 
Cô thường nghĩ, nếu có thể vẫn luôn được nhìn thấy anh như vậy thì thật tốt.
 
Không ngờ, ước mong này của cô vậy mà lại được thực hiện. Không chỉ đơn thuần là có thể nhìn anh, mà cô còn có thể ôm anh, còn có thể hôn anh nữa.
 
Lồng ngực cảm giác được hạnh phúc lấp đầy, Nguyễn Văn Văn cong môi cảm thán, đời này cô sẽ không bao giờ rời khỏi anh.
 

Suy nghĩ của con người luôn kỳ quái như vậy. Lúc đầu khi bọn họ mới vừa kết hôn thì ý nghĩ duy nhất của cô vào lúc đó là thời hạn bốn năm khi nào mới tới, có thể nhanh lên một chút không, cuộc hôn nhân như vậy thật sự không phải là thứ mà cô muốn.
 
Lộ Phong ôm hoa bước vào, nhìn thấy vẻ mặt mang theo nụ cười nhẹ của cô, khẽ cong môi: “Đang nghĩ gì thế?”
 
Nguyễn Văn Văn ở trước mặt anh không có bí mật, trên mặt cười đến mê người: “Nghĩ đến anh đó.”
 
“Nghĩ anh cái gì?”
 
“Nghĩ cả đời này cũng không muốn rời khỏi anh.”
 
“…”
 
Lộ Phong khựng lại. Vào năm thứ hai kết hôn, có lần tâm trạng Nguyễn Văn Văn không tốt, ầm ĩ đòi ly hôn, anh lấy thỏa thuận trước hôn nhân ra, nói: “Đã thoả thuận là đến năm thứ tư.”
 
Cô cười lạnh: “Làm sao bây giờ, một ngày tôi cũng không muốn đợi.”
 
Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khi nói chuyện, còn cả biểu tình trên mặt lúc ấy của cô. Tất cả như là vô ý khắc sâu vào trong lòng anh, trong lúc lơ đãng nhớ tới, vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu.
 
“Thật sự không muốn rời khỏi anh sao?” Ngay cả Lộ Phong cũng không biết vì sao mình lại muốn hỏi câu này, rõ ràng đã biết suy nghĩ của cô.
 
“Đương nhiên là không muốn rồi.” Nguyễn Văn Văn đi lên trước, ôm cổ anh, nâng gót chân hôn lên môi anh, cười tủm tỉm nói: “Em phải quấn lấy anh cả đời.”
 
Không đúng, là kiếp sau kiếp sau sau nữa đều phải ở bên cạnh anh mới phải.
 
Cô không dám nói rõ, sợ mình sẽ làm anh sợ.
 
Đáy mắt Lộ Phong hiện lên vẻ chần chừ, hơi lúng túng lướt qua, nhưng vẻ hơi túng lướt qua đó được anh che giấu rất tốt. Không tiếp tục đề tài này nữa, anh cười nói: “Cho em.”
 
Nguyễn Văn Văn nhận bó hoa trong tay anh, để lên trên bàn, mở ra, lấy từng cành ra cắm vào bình hoa.
 
Trong lúc cắm hoa còn không cẩn thận bị đâm vào tay một cái, cô nhíu mày, đòi Lộ Phong thổi cho. Lộ Phong cầm ngón tay cô lên xem, đầu tiên là cho vào trong miệng mút, chờ sau khi máu không chảy nữa, mới dịu dàng mà thổi một hơi.
 
Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, trong con ngươi ẩm ướt toàn là ánh sáng. Lại là một ngày bị anh làm cho cảm động.
 
Hết đau, cô lại tiếp tục cắm hoa.
 
Lộ Phong vốn định hỗ trợ nhưng Nguyễn Văn Văn lại lắc đầu: “Để tự em.”
 
Thật ra, mặc kệ là nhà họ Nguyễn hay là nhà họ Lộ, bằng khả năng kinh tế của nhà họ thì Nguyễn Văn Văn không cần phải như thế, hoa tàn ném đi là xong.
 
Trước khi mất trí nhớ thì chắc chắn cô sẽ làm như vậy, cô chiêu không thiếu tiền, không hề gì.
 
Bây giờ thứ cô coi trọng hơn chính là tấm lòng, đây không đơn thuần chỉ là hoa, mà còn là tình yêu của Lộ Phong dành cho cô, sao cô lại có thể đánh mất tình yêu của anh cơ chứ!
 
Sửa sang lại xong xuôi đã là chuyện của nửa giờ sau. Mười phút trước thím Chu vừa mới nói chuyện điện thoại với bà Lộ xong.
 

Bên kia lại bắt đầu bận rộn, lúc này đã bắt tay chuẩn bị quà cho bốn đứa bé sắp sinh. Giường em bé, xe đẩy trẻ con, bày ra cả một danh sách mua sắm.
 
Ông Nguyễn cũng không nhàn rỗi, cũng bắt tay chuẩn bị quà cho cháu ngoại tương lai, đều là tài sản cố định, giá trị không hề nhỏ.
 
Những chuyện đó Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong đều không hay biết gì. Hai người cùng nhau xuống tầng, Lộ Phong vẫn chưa thể quen với sự thay đổi này của cô, vẫn giống như lúc trước, một trước một sau xuống lầu.
 
Cô ở phía trước, anh ở phía sau, cách hai bậc cầu thang.
 
Anh thì vẫn ổn, nhưng Nguyễn Văn Văn lại không ổn chút nào, đôi tay của cô vòng ra phía sau, đầu ngón tay ngoắc loạn xạ, nắm tay nắm tay nắm tay!
 
Trước khi xuống tầng, Lộ Phong đang tiếp điện thoại, nói hai phút sẽ kết thúc, Nguyễn Văn Văn làm ầm ĩ đòi xem album ảnh của anh, muốn biết anh có lưu ảnh chụp của cô hay không.
 
Sau khi kết thúc trò chuyện, Lộ Phong trả lời hai tin nhắn về công việc trên WeChat, không đưa điện thoại cho cô ngay.
 
Lúc này thấy cô vẫn luôn ngoắc ngoắc ngón tay, anh cho rằng cô muốn di động, cho nên nhanh chóng đi xuống một bậc thang, nghiêng người đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay cô.
 
Cảm giác ấm áp truyền đến, Nguyễn Văn Văn đạt được mục đích còn chưa tròn một giây, vẻ mặt suy sụp, ai muốn điện thoại của anh cơ chứ, cô muốn nắm tay anh mà.
 
Ngón tay tiếp tục khua loạn xạ, khiến người run lên.
 
Lộ Phong bất đắc dĩ cười khẽ, vỗ nhẹ một chút, sau đó lùi lại.
 
Nguyễn Văn Văn không nắm được, quay đầu nhìn anh một cái, cái liếc mắt kia mang ý nghĩa sâu xa, khóe môi trề ra dường như hơi không vui.
 
Sau đó.
 
Vào lúc ngón tay cô lại cong lên, Lộ Phong chủ động đưa tay đặt lên tay cô.
 
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.
 
Thừa lúc không ai chú ý, khóe miệng Nguyễn Văn Văn cong lên, cười rất vui vẻ.
 
Tiếp theo, cô đột nhiên dừng lại, nghiêng mắt nhìn anh một cái.
 
Dùng khoé mắt quan sát anh, vừa lúc lại bị Lộ Phong bắt được, dường như ánh mắt chỉ cần chạm vào nhau một chút, anh đã hiểu được ý nghĩ của cô.
 
Anh cất bước đến gần, đứng ở bên cạnh cô.
 
Nguyễn Văn Văn nhìn tư thế đi đường chính xác, vừa lòng gật gù, lúc này mới đúng nhé. Phải vai sát vai, tay trong tay.
 
Trong bữa cơm, trong lúc vô ý thím Chu hỏi: “Hôm nay mợ chủ đi làm có cảm giác thế nào?”
 
“Khụ khụ khụ.” Nguyễn Văn Văn suýt chút nữa bị sặc canh mà chết, nhớ tới chuyện lúng túng xảy ra vào ban ngày ở công ty, hận không thể chui luôn vào trong bát canh cho tỉnh táo.
 
Nhưng mà là người ấy hả, ai cũng phải cần mặt mũi, cô cũng thế.
 
“Tạm, tạm được ạ.” Cô tìm một từ tương đối trung lập.
 
Nói xong còn trộm liếc Lộ Phong một cái, nhắc nhở anh, không được nói lung tung.
 
Lộ Phong nhướng mày, thong thả ung dung ăn một ngụm canh.
 
Nguyễn Văn Văn coi như anh đồng ý rồi, trái tim đang treo cao cũng rơi xuống không ít.
 
Thím Chu nịnh nọt nói: “Mợ chủ cũng là học sinh giỏi giang, chắc chắn là không có vấn đề.”
 
Nguyễn Văn Văn: “…” Thím vẫn không nên quá chắc chắn như vậy, dễ bị lật xe lắm đấy!

 
Đề tài này thật sự không có cách nào nói tiếp nữa, cô xấu hổ đến nỗi cơm cũng ăn không vào, Lộ Phong thấy thế, lạnh giọng nói: “Thím Chu, phòng bếp còn canh nữa không?”
 
Thím Chu gật đầu: “Còn.”
 
Lộ Phong: “Múc cho tôi một ít.”
 
Thím Chu bưng bát của Lộ Phong đi khuất.
 
Nguyễn Văn Văn thở dài một hơi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lộ Phong đang nhìn cô, cong môi khẽ cười.
 
Lộ Phong lấy khăn giấy bên cạnh, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
 
Nguyễn Văn Văn cúi người ghé sát vào, chớp chớp mắt: “Có chuyện gì thế?”
 
Lộ Phong quay mặt cô sang, nhẹ nhàng lau qua khoé môi cô, trong chớp mắt khi đầu ngón tay kia quét qua, tim Nguyễn Văn Văn run lên một cái, cứng cổ, động đậy cũng không dám động.
 
Giọng nói trầm thấp từ từ truyền đến: “Em đừng để ý đến mấy lời thím Chu nói.”
 
Anh đang an ủi cô hả?
 
Nguyễn Văn Văn: “…”
 
Hu hu, kiếp trước có phải cô đã cứu vớt hệ Ngân Hà không thế hả? Nếu không thì sao có thể gặp được một người chống tốt như vậy cơ chứ?
 
Khi cảm xúc của cô Lộ đi lên, nói làm nũng là làm nũng, ôm cánh tay anh cọ cọ: “Chồng ơi, anh thật tốt.”
 
Lộ Phong đã miễn dịch với mấy câu nịnh hót của cô, cười nhẹ nói: “Anh biết rồi.”
 
Nói chuyện cũng siêu tự tin như vậy.
 
Nguyễn Văn Văn lại thích anh tự tin, lập tức mê đắm ở trong ánh mắt dịu dàng của anh, ngón chân cọ cọ mu bàn chân của anh.
 
Mềm mại nói: “Em muốn.”
 
Trước khi nói lời này, cô quét mắt về đĩa cá kho trên bàn cơm, vừa rồi chỉ lo nói chuyện phiếm với thím Chu, chưa được ăn một miếng nào.
 
Muốn ăn.
 
Lộ Phong không chú ý tới cô nhìn đi nơi khác, khi ánh mắt rơi xuống mắt cô, đuôi mắt của cô khẽ rướn lên, con ngươi trong suốt sáng ngời kia sáng rạng rỡ.
 
Anh nhìn vào môi cô, trên cánh môi mềm mịn hồng hào phủ một lớp nước bóng loáng, dưới ánh đèn màu trắng, sáng đến mức khiến lòng người bối rối.
 
Chạm nhẹ một cái, rất đàn hồi.
 
Nguyễn Văn Văn thấy anh không nhúc nhích, ngón chân bò lên phía trên, lặng lẽ khều ống quần anh lên, một tay chống cằm, chớp chớp mắt: “Nhanh lên đi mà.”
 
Lộ Phong buông khăn giấy trong tay xuống, đầu ngón tay rơi xuống sau gáy cô, dùng sức giữ chặt, kéo người đến trước mắt, không cho cô cơ hội nói gì mà lập tức hôn lên môi cô.
 
Em muốn, anh cho em.
 
????!!!
 
Nguyễn Văn Văn mở to mắt, không phải, ý cô nói là cô muốn ăn cá, đâu phải bảo anh hôn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận