Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Mọi lo lắng của Lộ Phong cũng dần buông lỏng, vẫn may, không sao, không cần lo lắng, những suy nghĩ khác của anh lại quay trở về, anh nhỏ nhẹ hỏi: “Bây giờ còn khó chịu không?”
 
Nguyễn Văn Văn chớp mắt, nghe không hiểu.
 
Lộ Phong véo thắt lưng cô một cái: “Cơ thể em đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nguyễn Văn Văn lập tức hiểu ý, cô xấu hổ đỏ mặt nói: “Không đau nữa.”
 
Lộ Phong: “Em có muốn tắm không?”
 
Nguyễn Văn Văn mím môi, cô chọc lên ngực anh: “Anh tắm cho em à?”
 
Cô quên mất tối qua Lộ Phong đã tắm rửa cho cô.
 
Lộ Phong cong môi: “Rất vinh hạnh.”
 
Nguyễn Văn Văn vươn tay ôm lấy cổ anh: “Vậy thì đi thôi.”
 
Lộ Phong ôm ngang cô xoay người đi vào phòng tắm, không bao lâu sau, bên trong vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên của Nguyễn Văn Văn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A, sao anh lại mặc cái quần lót màu xanh lá này?”
 
“Em muốn xem mà.” Thế nên anh mới mặc.
 
Tối qua trước khi đi ngủ, cô ôm anh nói: “Không được cởi quần lót màu xanh ra, em muốn xem.”
 
Sau đó anh đã thay một cái mới.
 
Nguyễn Văn Văn giơ tay che miệng, liên tục chớp mắt: “Anh lừa em đúng không?” Cô đâu có biến thái như vậy, bắt anh phải mặc quần lót màu xanh lá cho mình xem.
 
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
 
Cô lắc đầu nguây nguẩy, trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh, giống như là trên xe, cô ngồi lên đùi Lộ Phong, cởi thắt lưng của anh để nhìn chiếc quần lót màu xanh lá.
 
Anh không cho cô nhìn.
 
Cô định khóc.
 
Anh ôm cô dỗ dành: “Thôi được rồi.”
 
Nguyễn Văn Văn hoảng sợ, con mẹ nó, đúng là cô muốn xem thật.
 
Lộ Phong nhìn vẻ mặt của cô, biết cô đã nhớ ra gì đó, anh đổ một ít sữa tắm vào lòng bàn tay, kéo cánh tay cô vừa xoa vừa nói: “Lần sau lúc mua quần lót thì em nhớ nhé?”
 
“Hả, gì cơ?”
 
“Mua size lớn.” Cái anh đang mặc rất chật, chật chết anh rồi.
 
Nguyễn Văn Văn chớp mắt, cô đề nghị: “Khó chịu thì anh cởi ra đi.”
 
Lộ Phong: “Bây giờ sao?”
 
Nguyễn Văn Văn xấu hổ nói: “Đúng thế.”

 
Sau đó, bên trong vang lên âm thanh ồn ào, còn có cả tiếng của Nguyễn Văn Văn: “Em có thể giúp anh.”
 
Giọng nói của Lộ Phong hơi đè nén: “Không cần.”
 
Nguyễn Văn Văn: “Em giúp anh được mà.”
 
Lộ Phong nghe cô nói như vậy thì nhìn cô đầy nghi ngờ: “Vì sao em lại phải giúp anh?”
 
Nguyễn Văn Văn: “…”
 
Sau đó anh nhắm vào trọng tâm vấn đề “Vì sao cô phải làm như vậy”, hai người “giao lưu sâu sắc” một lúc lâu.
 
Nguyễn Văn Văn lần nữa được trải nghiệm thế nào là họa từ miệng mà ra, lần sau cô không dám nói linh tinh nữa.
 
-
 
Hôm sau, mới sáng sớm Trâu Mỹ đã gọi tới, nói cho Nguyễn Văn Văn biết, đêm đó người đón cô về là tổng giám đốc Lộ, cô ấy còn nói cả địa chỉ cho anh nữa.
 
Nguyễn Văn Văn than thở: “Này người chị em, cậu không thể nhớ ra sớm hơn một chút được à?”
 
Trâu Mỹ hỏi: “Muộn rồi sao? Có phải tổng giám đốc Lộ hiểu nhầm cậu rồi không?”
 
Nguyễn Văn Văn kéo chăn nhìn dấu vết trên tay: “Anh ấy không hiểu nhầm gì, mà là làm gì.”
 
“Làm gì cơ?”
 
“Không nói cho cậu biết.” Lúc nói chuyện khóe môi cô vẫn còn hơi đau.
 
Trâu Mỹ cười mờ ám: “Được rồi, hiểu rồi.”
 
Nguyễn Văn Văn xúc động nói: “Không hổ là biên kịch, một giây liền hiểu.”
 
Trâu Mỹ cười cười: “Hiểu không bằng làm, vẫn là tổng giám đốc Lộ nhà chúng ta lợi hại.”
 
Sau đó hai người tán gẫu hồi lâu, lúc Lộ Phong bước vào, hai người vẫn đang chém gió với nhau.
 
Trâu Mỹ hỏi: “Ký ức trước kia của cậu mất sạch rồi à?”
 
Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Văn Văn đổi tư thế, nằm bò trên giường, hai chân đung đưa nói: “Cũng không hẳn là mất hết.”
 
Lộ Phong đang định đẩy cửa vào, nghe tới đây thì đột nhiên dừng bước, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.
 
“Cậu nhớ được những gì?”
 
“Thi thoảng có thoáng qua một số hình ảnh.”
 
“Nói nghe thử xem.”
 
“Khó nói lắm.” Nguyễn Văn Văn thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, lúc trước tình trạng hôn nhân của tớ và Lộ Phong thế nào?”
 
Lần này lại phiên Trâu Mỹ “khó nói”, cô ấy mím môi đáp: “Làm sao tớ biết được.” 
 
Nguyễn Văn Văn nhướng mày: “Tớ không kể cho cậu nghe sao?”
 

“Kể thì có kể, nhưng mà…”
 
Nguyễn Văn Văn và Trâu Mỹ nói chuyện qua loa ngoài, Trâu Mỹ vừa muốn nói gì đó thì có một giọng nói truyền đến.
 
"Dậy chưa, đến giờ ăn cơm rồi." Lộ Phong đẩy cửa và đi vào.
 
Trâu Mỹ dừng lại, vỗ ngực một cái, nguy hiểm thật, suýt nữa là nói ra hết rồi.
 
Nguyễn Văn Văn quay đầu lại nhìn anh, cô nở nụ cười rạng rỡ: "Đến ngay đây!"
 
Trâu Mỹ sợ cô lại hỏi gì, vội vàng nói: "Hai người đi ăn cơm đi, ăn xong thì lại nói chuyện."
 
Giây sau đã ngắt máy.
 
Nguyễn Văn Văn lẩm bẩm một tiếng: "Chuồn nhanh thật."
 
Cô ngước mắt lên nhìn Lộ Phong với ánh mắt đầy ẩn ý, bĩu môi: "Làm sao vậy?"
 
Lộ Phong lấy lại tinh thần, nhếch môi nói: "Không sao đâu."
 
Nguyễn Văn Văn đứng dậy trên giường, vươn cánh tay về phía Lộ Phong, đó là cử chỉ làm nũng muốn ôm một cái.
 
Lộ Phong nhấc chân đi lên phía trước, sửa sang lại bộ đồ ngủ trên người cô, sau đó mở rộng cánh tay ôm lấy cô.
 
Lần này không phải là kiểu ôm công chúa, mà là kéo mông cô đến rồi ôm lấy, cánh tay đặt dưới mông của cô, ôm cô lên cao.
 
Anh ôm cô nên cô cao hơn rất nhiều, lúc ra ngoài, Lộ Phong lên tiếng nhắc nhở: "Cúi đầu."
 
Nguyễn Văn Văn ngoan ngoãn cúi đầu.
 
Lúc đi ngang qua phòng khách, vừa vặn có thể soi được gương trong phòng thay đồ, trong gương phản chiếu ra hai bóng dáng rất thân mật. Nguyễn Văn Văn mỉm cười liếc mắt một cái, vô tình nhìn thấy ánh mắt ủ rũ của Lộ Phong nên cô chọc vào mặt anh: "Tâm trạng không tốt sao?"
 
Lộ Phong cười cười: "Không có."
 
Anh chỉ hơi lo lắng.
 
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đến phòng tắm, Nguyễn Văn Văn rửa mặt đánh răng, anh ở bên cạnh lấy kem đánh răng, đưa khăn mặt, làm xong những thứ này, anh làm ra vẻ vô tình nói: "Em nhớ lại những chuyện trước đây rồi à?"
 
Nguyễn Văn Văn nhổ nước súc miệng, lấy khăn mặt lau khóe môi rồi suy nghĩ một chút: "Chỉ nhớ có một chút thôi."
 
"Một chút là bao nhiêu?"
 
"Một phần mười, à, không đúng, là một phần hai mươi, với cả lúc nhớ lúc không."
 
Cô vừa dứt lời, dường như Lộ Phong đã thở phào nhẹ nhõm.
 
Sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài, Nguyễn Văn Văn thuận miệng hỏi: "Mối quan hệ trước đây của chúng ta như thế nào?"
 
Cô thích anh nhiều như vậy, chắc chắn cô coi anh như một bảo bối, cô không bao giờ nghi ngờ về điều này, còn về chuyện Lộ Phong đối xử với cô như thế nào thì cô không nhớ rõ.
 
Chắc cũng sẽ không tệ đâu.
 

Lộ Phong im lặng, sau đó nói: "Cũng ổn."
 
Nguyễn Văn Văn cảm thấy rất tốt, vô cùng tốt, đặc biệt tốt. Cô nhảy vào lòng anh, nhéo mặt anh, mặt mày hớn hở: "Em biết là như vậy mà."
 
Quá tốt rồi.
 
Lộ Phong rũ mắt xuống rồi lại nhấc mí mắt lên, tia khác thường nơi đáy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
 
Lúc ăn cơm, Nguyễn Văn Văn cũng không tự ăn, cứ quấn quýt muốn anh đút cho cô ăn, sau khi ăn xong lại ôm cứng lấy anh không cho anh đi.
 
Chu Hải đợi đã lâu cũng không thể đợi được nữa, khi thấy đã sắp trễ nên xuống xe và đi vào, từ xa đã nhìn thấy trên cầu thang hai người quấn lấy nhau giống như hai đứa bé sinh đôi.
 
Ông chủ ở bậc thang thấp, cô chủ ở bậc thang cao, tầm nhìn của hai người gần như ngang nhau.
 
Cô chủ ôm eo ông chủ, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như nước, thấy anh không nói lời nào thì hôn lên cằm anh.
 
Ông chủ sợ cô ngã, cánh tay vô thức bảo vệ bên cạnh cô, nhìn vào vẻ mặt của cô như đang trêu ghẹo.
 
Rõ ràng hai người đang nhìn nhau, vậy mà không biết tại sao cảnh tượng thay đổi, đầu tiến gần hơn một chút, gần hơn chút nữa.
 
Chu Hải nhìn đến đây, trong lòng hơi hồi hộp, thất lễ không nên nhìn, anh ta quay đầu đi thì lại không cẩn thận đụng vào cửa.
 
Đây là lần thứ bao nhiêu tiếp xúc thân mật với cửa, Chu Hải cũng không đếm được.
 
Anh ta cảm thấy mình thật sự rất tệ, mỗi lần đều gặp phải một trường tu la như vậy, khó khăn lắm mới từ nước Pháp trở về, nếu xảy ra sự cố như này một lần nữa thì chắc cũng không cần trở về.
 
Anh ta vuốt trán, từ từ xoay người và mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Lộ, cô chủ, hai người tiếp tục, tiếp tục đi."
 
Anh ta vừa nói vừa lùi về phía sau, lùi dần, và rầm…
 
Anh ta ngã xuống.
 
Khi tiếng ngã truyền đến thì giọng nói của Nguyễn Văn Văn cũng phát ra: "Đừng…"
 
Nhưng cô nói quá muộn, người vẫn ngã, ngã chổng vó lên trời, ngã rất thảm.
 
Nghệ sĩ hát hí kịch nổi tiếng tên "Chu Hải" một lần nữa được lên sàn, Nguyễn Văn Văn cười rất lâu, Lộ Phong vỗ lưng cô, nhắc nhở cô đừng cười lớn.
 
Nguyễn Văn Văn làm nũng: "Em cũng muốn đến công ty."
 
Lộ Phong nắm lấy tay cô, không thể làm gì khác hơn là khẽ thở dài một tiếng: "Được."
 
Trên đường đi, Lộ Phong dặn dò một số chuyện, nhắc nhở Nguyễn Văn Văn đến công ty phải chú ý đúng mực.
 
Nguyễn Văn Văn vô cùng ngoan ngoãn, liên tục gật đầu: "Yên tâm, em nhất định sẽ làm theo lời anh."
 
Hứa thì nhanh lắm, đến công ty cô vẫn không làm được.
 
Nếu nói đến nguyên nhân thì Hồ Lệ cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
 
Nguyễn Văn Văn không hiểu, đàn ông trên thế giới nhiều như vậy, vì sao con hồ ly tinh này cứ quấn lấy Lộ Phong nhà cô. Đương nhiên, Lộ Phong không hề lay động, nhưng điều này vẫn không ngăn được cô tức giận.
 
Dáng vẻ tức giận của Nguyễn Văn Văn vẫn "rất kinh khủng", không, phải là vô cùng kinh khủng.
 
Những người phụ nữ khác gặp phải chuyện như vậy sẽ vừa khóc vừa gào không buông tha, muốn liều mạng với tiểu tam. Nguyễn Văn Văn lại đi theo một phong cách khác, không khóc không nháo cũng không chịu buông tha.
 
Thỉnh thoảng vào văn phòng để tăng thêm sự ấm áp, lúc trà, lúc cà phê, sau đó là món tráng miệng, bánh hương vị dâu tây.
 
Lộ Phong nhìn thấy thì nhíu mày. 
 
Hồ Lệ không rõ lý do tại sao, khen cô có tầm nhìn, biết cách làm việc.
 
Nguyễn Văn Văn cười nói: "Cảm ơn."
 

Cô nói xong rồi tự nhiên xoay người rời đi.
 
Lộ Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, biết cô sẽ không dễ dàng bỏ qua, trong ánh mắt hiện lên vài tia khác thường, không rõ là cảm thấy hứng thú hay là gì khác.
 
Cô Lộ của nhà anh không phải là người ăn chay.
 
Anh còn nhớ rõ, anh đã từng chứng kiến quá trình cô Lộ ra tay xé xác trà xanh cho chị em của mình, người phụ nữ kia nói một tràng những lời quái gỡ. Nguyễn Văn Văn cười đi tới trước, cầm ly rượu lên, không nói hai lời, hắt lên người đối phương, hắt xong thì trưng ra vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Xin lỗi nha, tay tôi trơn quá."
 
Người nào trượt tay có thể trượt hai lần chứ, còn trượt ra xa một mét.
 
Cô Lộ thật sự sẽ làm cho mọi người "ngạc nhiên".
 
Nguyễn Văn Văn đi đến cửa thì dừng lại, thản nhiên xoay người, cười nói: "Cô Hồ này, cô có ngửi thấy mùi gì không?"
 
Hồ Lệ nhíu mũi ngửi: "Mùi gì?"
 
Nguyễn Văn Văn nhíu mày: "Mùi lẳng lơ đó."
 
Hồ Lệ: "..."
 
Một giây sau, Hồ Lệ buông ly cà phê xuống và bước nhanh tới, giơ tay định tát cô thì cô lại nhanh tay tát cô ta một cái trước.
 
Hồ Lệ bị đánh nên ngơ người.
 
Nguyễn Văn Văn vẫy tay, quay sang cười khẽ với Lộ Phong, âm thầm nói: “Quần lót màu xanh lá cây.”
 
Không mặc, tối nay không được vào phòng.
 
-
 
Vào buổi tối, ban đêm gió lớn, ánh đèn tối tăm, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng được đẩy ra, có ai đó xuất hiện với màu xanh lá cây, Lộ Phong hỏi: "Hài lòng chưa?"
 
Nguyễn Văn Văn nâng cằm, nhìn chằm chằm vào anh, một lát lâu sau mới nói: "Nhỏ."
 
Lộ Phong cúi đầu nhìn: "Đúng là nhỏ." Ý anh nói là quần lót.
 
Nguyễn Văn Văn tặc lưỡi một tiếng: "Ò, nhỏ thật."
 
Cô đang nói về một nơi khác.
 
Sau đó, cô phải trả giá bằng một bài học đau đớn vì những lời nói này, Lộ Phong hỏi cô: "Bây giờ thì sao?"
 
Nguyễn Văn Văn híp mắt lại, đáy mắt mờ mịt: "Anh đủ tư cách rồi."
 
Sau đó cô còn nói: "Để ăn mừng sự đủ tư cách của anh, em đã mua một món quà cho anh."
 
Lộ Phong không nhận được nhiều món quà từ Nguyễn Văn Văn, đặc biệt là món quà mà cô lựa chọn tỉ mỉ, đại diện cho tình yêu thương.
 
Nghe cô nói sẽ cho anh một món quà, tâm trạng anh trở nên tốt hơn một cách khó hiểu, anh véo eo cô và hỏi: "Ở đâu?"
 
Nguyễn Văn Văn bĩu môi: "Đó kìa."
 
Lộ Phong nhìn theo tầm mắt cô, là một cái túi.
 
Nguyễn Văn Văn: "Rất hợp với anh."
 
Lộ Phong vén chăn lên đứng dậy xuống giường, anh đi qua và cầm lấy túi xách, lấy đồ vật bên trong ra. Sau khi thấy rõ là cái gì, đôi mắt cong lên lập tức bình thường lại, môi cũng vậy, nụ cười trên mặt cũng không còn.
 
Anh lắc món đồ trong tay và hỏi: "Em cho anh thứ này à?"
 
Nguyễn Văn Văn mỉm cười: "Quần màu xanh lá, anh thích không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận