Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Nguyễn Văn Văn định mua cho anh một bộ nhưng nghĩ anh có thể không dễ tiếp nhận nên cô mua trước một cái.
 
Cô chớp đôi mắt to lấp lánh, hỏi với vẻ mặt: "Có phải rất hợp với khí chất của anh không?"
 
"Khí chất của tôi anh như vậy sao?" Ánh mắt Lộ Phong khó có thể miêu tả, giống như là màn đêm đen dày đặc sương mù, lúc nhìn người khác khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng Nguyễn Văn Văn tự động bỏ qua, còm đắm chìm trong ánh mắt "không hề tầm thường" của chính mình: "Rất hợp đúng không?"
 
Lộ Phong: "..."
 
Bệnh giày vò người khác của Nguyễn Văn Văn lại tái phát, cô ôm cánh tay Lộ Phong bảo nhất định phải mặc cho cô xem, đồ lót màu xanh lá đã là cực hạn, quần xanh thì thực sự không có cách nào mặc được.
 
Tuyệt đối! Không thể nào!
 
Ai nói cũng vô dụng.
 
Nũng nịu cũng không hiệu nghiệm.
 
Khóc càng không được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là ý nghĩ một phút trước, một phút sau phong cách đã thay đổi.
 
Nguyễn Văn Văn chống cằm liếc nhìn phía trước, nói với người đứng trước gương: "Nhanh lên, nhanh lên."
 
Lộ Phong cởi áo ngủ trên người xuống, trước ánh nhìn chăm chú của cô Lộ, mặc chiếc quần màu xanh lá cây vô cùng rực rỡ khiến người ta run sợ!!!
 
Trong đầu Lộ Phong nhảy ra hai giọng nói.
 
Giọng nói đầu tiên nói: Không phải đánh chết cũng không mặc sao? Cái màu sắc xấu như thế này mặc vào không còn uy nghiêm nữa, mau cởi mau cởi, mất mặt chết đi được!
 
Giọng nói thứ hai nói: "Không thấy đôi mắt của cô ấy đỏ lên à, còn kiên trì cái mốc xì, mặc đi mặc đi, dù sao quần xanh còn tốt hơn nón xanh.
 
Sau đó.
 
Lộ Phong mất tự nhiên mặc chiếc quần màu xanh lá, xấu hổ đến mức không thèm nhìn.
 
Ngón tay Nguyễn Văn Văn vung vẫy chỉ hủy: "Đến gần một chút."
 
"Quay một vòng."
 
"Quay thêm một vòng."
 
"Mặt bên, để em nhìn mặt bên chút."
 
"Đằng sau, em muốn nhìn đằng sau."
 
"..."
 
Cô đưa ra nhiều yêu cầu, Lộ Phong đều làm theo, chỉ có yêu cầu cuối cùng anh kiên quyết không làm, giọng nói mạnh mẽ.
 
"Không được."
 

Nguyễn Văn Văn xuống giường, đến gần, kéo cánh tay anh nũng nịu: "Một tấm, em chỉ chụp một tấm thôi."
 
"Không được." Không có người đàn ông nào có thể khoan nhượng được sự tồn tại của "tài liệu đen tối" như vậy, chụp ảnh lưu niệm cũng đừng mơ.
 
Nguyễn Văn Văn bĩu môi: "Thật sự không được sao?"
 
Lộ Phong nói như đinh đóng cột: "Không được."
 
Một lát sau, có người bắt đầu rơi nước mắt, đáng thương nói: "Được thôi, em biết rồi. Là em nằm mơ, tưởng anh yêu em đến chết nhưng thì ra không phải. Thể diện của anh quan trọng hơn, còn em có cũng được không có cũng không sao."
 
Cô hít mũi, nghẹn ngào nói: "Em không ép anh, anh muốn làm gì thì làm."
 
Cô vừa nói vừa buông tay, xoay người rời đi.
 
Lộ Phong liếc nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt hơi do dự, đuôi lông mày vừa buông lòng lại khẽ nhíu lại. Lúc cô vén chăn lên thì anh giữ chặt tay cô, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, em chụp đi."
 
"Thật sao?" Trong phút chốc, mắt Nguyễn Văn Văn sáng lên, quay đầu nhìn anh.
 
Lộ Phong bất đắc dĩ, gật gù: "Thật."
 
Nhìn kỹ ngoại trừ vẻ mặt bất lực còn có thêm chút cưng chiều.
 
Sau đó anh tiếp tục nói: "Chỉ chụp một tấm."
 
Nguyễn Văn Văn ở bên cạnh cầm điện thoại di động đi về bên cạnh: "Được."
Trên thực tế, có tấm thứ nhất sẽ có tấm thứ hai, Lộ Phong không chịu nổi ánh mắt thất vọng của cô, lùi một bước lại lùi một bước, cuối cùng không giãy giụa nữa, mặc kệ cho cô chụp.
 
"Tay đặt lên cằm, nghiêng người nhìn sang, đúng, tốt, hoàn hảo." Đây là bức ảnh thứ mười lăm mà Nguyễn Văn Văn chụp.
 
Lộ Phong phối hợp tạo dáng chụp ảnh.
 
"Cười đi." Nguyễn Văn Văn lại khua tay múa chân trên mặt anh: "Cười đi mà, hửm?"
 
Lộ Phong kéo nhẹ khóe môi, gượng cười.
 
"OK, được." Nguyễn Văn Văn ấn nút chụp ảnh, chụp một tấm ảnh.
 
Chụp được hai mươi tấm thì cuối cùng cô cũng dừng lại, vẫy tay nói: "Mệt quá."
 
Lộ Phong kéo áo ngủ bên cạnh mặc vào sau đó đến gần, kéo tay cô, nhẹ nhàng xoa: "Mỏi ở đâu?"
 
Nguyễn Văn Văn bĩu môi, nũng nịu: "Hai tay đều mỏi."
 
Lộ Phong rũ mi mắt xuống, đưa ngón tay lên xoa bóp, quầng sáng rọi xuống, sợi mi dài in ra bóng dáng mờ mờ, mơ hồ bị kéo dài ra.
 
Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng vui như nở hoa, cả người giống như được ngâm trong hũ mật, mỗi một tế bào trên người đều ngọt ngào.
 
Trong cổ họng cũng ngọt, rất dính.
 
Cô cười vui vẻ, đuôi mắt cong rất quyến rũ người.
 
Lộ Phong lơ đãng nhìn thấy cô cười thì có hơi sững sờ, yết hầu nhô ra khẽ lên xuống.
 

Yết hầu truyền đến cảm giác ngưa ngứa.
 
Trong lúc hoảng hốt, trái tim thầm run một cái, quá nhanh, anh không ý thức được.
 
Đang lúc xoa bóp thì điện thoại di động của Lộ Phong vang lên, anh dừng lại: “Anh đi nghe điện thoại."
 
Nguyễn Văn Văn gật đầu, cô nhìn anh đi ra ngoài sau đó nằm ngã lên giường, giơ điện thoại lên xem ảnh chụp, mỗi tấm đều xem rất lâu.
 
Tâm như có lông vũ lướt qua, vừa ngứa lại run rẩy.
 
Woa, không nghĩ tới anh mặt đồ màu xanh lá cây lại đẹp như vậy.
 
Đẹp trai quá xuất sắc.
 
Cô đảo mắt như tới chuyện gì đó, gửi một tấm ảnh cho Lộ Phong.
 
Lộ Phong nghe điện thoại xong quay lại, nhìn thấy cô ngủ thì bước nhẹ chân, vén chăn lên chậm rãi nằm xuống. Vừa mới nằm xuống lập tức có người tiến vào trong lòng, cọ vào cằm anh.
 
Tay cũng không nhàn rỗi, chọc vào lồng ngực anh còn muốn chạm đến nơi khác nhưng bị anh giữ chặt: "Em không ngủ à?"
 
Nguyễn Văn Văn rất buồn ngủ nhưng có việc không nói không ngủ được, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: "Em phát hiện anh mặc đồ màu xanh lá rất gợi cảm."
 
Lộ Phong không nghĩ cũng biết cô muốn nói cái gì, sớm ngắt lời: "Đừng nghĩ cho anh đội nón xanh."
 
Ngón chân Nguyễn Văn Văn ngoắc lấy, nhớ tới mình vừa mới mua một cái mũ xanh qua mạng, cô mím môi thăm dò hỏi: "Còn áo xanh lá thì sao?"
 
"Không được." Mắt của Lộ Phong tối sầm lại, trong đầu nảy ra một ý nghĩa, đột nhiên xoay người đè lên người cô, ánh mắt sáng ngời nói: "Nói đi."
 
Nguyễn Văn Văn nhìn thẳng vào anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú với ngũ quan vạn người mê của anh mà không khỏi cảm khái, aaaa, lớn lên đẹp trai như vậy rất phạm quy đấy.
 
Cô lặng lẽ nuốt nước miếng: "Nói cái gì?"
 
"Em luôn muốn anh mặc đồ màu xanh lá cây, có phải là..."
 
"Ừm? Là cái gì?"
 
“Em đang ám chỉ điều gì không.”
 
"Ví dụ như?"
 
"Anh đã bị cắm sừng rồi."
 
"...!!!"
 
Nguyễn Văn Văn sao có thể chịu oan uổng, không ngừng lên tiếng biểu hiện rất không vui, Lô Phong vì an ủi cô lại cắt đất bồi thường.
 
"Đừng khóc, anh có thể mặc áo xanh."
 
Nguyễn Văn Văn vén chăn, mím môi đè khóe môi vểnh lên, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Anh không lừa em chứ?"
 

Lộ Phong kéo chăn của cô xuống, nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp: "Không lừa em."
 
Nguyễn Văn Văn vui vẻ, nhào vào lòng anh lần nữa, sờ yết hầu của anh khen ngợi: "Chồng, anh thật tốt."
 
Vì tấm thẻ người tốt, ranh giới cuối cùng của Lộ Phong đã thấp lại thấp hơn. mặc dù không thoải mái nhưng điều kỳ lạ là tâm trạng của anh cũng khá tốt.
 
Anh vỗ về lưng của cô giống như dỗ dành trẻ con: "Em vui vẻ là được."
 
Vui chứ, dĩ nhiên cô vui rồi.
 
Trong mơ Nguyễn Văn Văn luôn mỉm cười.
 
Cái gì cô cũng tốt có điều tướng ngủ thật sự không ra sao, đặc biệt là lúc tâm tình tốt, càng dễ buông thả bản thân.
 
Đêm nay, không phải nằm úp sấp trên người Lộ Phong chính là ôm thật chặt, ôm thì ôm đi lại còn sờ mó lung tung.
 
Lộ Phong bị cô trêu chọc có vài lần mà cả người cứ như bùng lửa, sau khi đẩy ra lần thứ mười, cô lại đè xuống. Anh mở mắt ra, ánh nhìn rơi trên mặt cô, dưới ánh đèn lờ mờ, tôn lên khuôn mặt mờ ảo đỏ ửng của cô, giống như đóa hoa nở rộ trong vườn hoa dưới tầng vậy. 
 
Khóe miệng cô nhếch lên tạo một đường cung nhè nhẹ, bên mặt phải dường như có chỗ lõm vào một chút, ngón tay anh chạm vào chỗ đó, chọc nhẹ một cái. 
 
Xúc cảm mịn màng nhẵn bóng lại đàn hồi, anh không nhịn được lại chọc thêm cái nữa, vừa định rút ngón tay lại thì bị cô nắm lấy. 
 
Lộ Phong không biết cô đang mơ ngủ muốn làm gì, nên để yên cho cô nắm. Trong lúc ngẩn người, đầu ngón tay bỗng có cảm giác đau đớn. 
 
Anh nhìn kỹ lại, cô nhét ngón tay anh vào miệng rồi cắn mạnh một cái. 
 
“...” Lộ Phong mang vẻ mặt dở khóc dở cười, nơi đáy mắt chứa đựng sự dịu dàng. 
 
Trong giây lát, anh cũng cúi đầu xuống, theo ánh sáng mờ mịt, cắn lên cổ cô, sự dây dưa mơn trớn không nặng không nhẹ là kiểu giày vò người ta nhất. 
 
Cô mơ màng bật ra một âm thanh khe khẽ. 
 
Yết hầu của Lộ Phong chuyển động, miệng anh lại cắn mạnh hơn chút. Lần này âm thanh cô phát ra càng lớn hơn, còn hơi run rẩy. 
 
Đôi môi cũng hơi mở ra theo, hàm răng cũng mở ra. 
 
Lộ Phong thấy thế lập tức đè cô xuống, ngón tay bóp khóe môi cô ép cô mở miệng lớn hơn, hơi thở hòa vào nhau, xung quanh tràn ngập không khí mập mờ.
 
-
 
Nguyễn Văn Văn mơ về thời đại học, năm đó nhóm F tới lưu diễn ở Nam Thành, cô vô tình biết được Lộ Phong thích nghe nhạc của họ nên đã tốn rất nhiều công sức tìm đến ba tên Hoàng Ngưu mới mua được vé. 
 
Cô phấn khích cầm vé chạy về trường, chặn anh trước cửa thư viện. Khi đó Lộ Phong đã bắt đầu vào tập đoàn Lộ Thị làm việc, không có mấy thời gian ở trong trường, hôm đó là trùng hợp xuất hiện ở đó. 
 
Nguyễn Văn Văn chuẩn bị tâm lý rất lâu, dũng cảm mở lời: “Đàn anh, em, em muốn hẹn anh cùng đi xem concert, concert của nhóm F đó, Nam Thành là điểm diễn cuối cùng của họ…”
 
Lần nào cô đối diện với Lộ Phong cũng rất căng thẳng, căng thẳng đến mức không dám nhìn anh, không biết nói chuyện, không dễ gì mới nói hết lời, cô đưa tay ra: “Đây là vé của buổi concert.” 
 
Cô cúi đầu cong lưng đợi mãi cũng không thấy anh trả lời, trong lòng cô lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng. Cô chầm chậm ngẩng đầu lên thì thấy anh vốn đứng ở trước mặt, không biết đã cầm điện thoại đi lên trước từ khi nào. 
 
Anh đang nói chuyện điện thoại. 
 
Không bao lâu sau, anh gọi điện thoại xong quay lại, đi đến trước mặt cô: “Bạn học, bạn bảo gì thế?” 
 
Nguyễn Văn Văn mím môi: “Vé này.”
 
Lộ Phong nhìn theo ánh mắt cô với vẻ mặt thản nhiên: “Bạn muốn bán vé cho tôi à?” 
 
Nguyễn Văn Văn: “...” 
 
Lộ Phong: “Bao nhiêu tiền thế?” 
 

Anh nói rồi mở ví tiền lấy ra một xấp tiền: “Chỗ này đủ không?” 
 
Ngoại trừ hàng mi run rẩy, Nguyễn Văn Văn nói không ra hơi nữa rồi, cả người giống như bị đóng khuôn, khuôn mặt hoàn toàn mang trạng thái mơ màng. 
 
Sau đó, tiền nhét vào tay cô, còn vé thì anh cầm đi. 
 
Sau sự việc, bạn cùng phòng biết chuyện này đã cười suýt tắc thở, ôm bụng nghiêng trước ngả sau: “Từ từ đã, cậu hẹn người ta cùng đi xem concert, cuối cùng anh ta lại coi cậu thành con buôn vé à?” 
 
Nguyễn Văn Văn xị mặt gật đầu. 
 
Chẳng lẽ cô trông giống con buôn vé lắm sao? 
 
Bạn cùng phòng vì cười nhiều quá mà gương mắt hơi biến dạng, đưa tay lên quẹt khóe mắt dưới, vẩy nước mắt trên tay đi, rồi vỗ vai Nguyễn Văn Văn: “Cậu có thể đã sở hữu một khuôn mặt của con buôn vé.” 
 
Nguyễn Văn Văn: “...” Đau lòng quá. 
 
Lời nói từ phía bạn cùng phòng đã nhắc nhở Nguyễn Văn Văn. Khoảng thời gian đó, cô nhìn thấy Lộ Phong thì lập tức rốn. Không sợ mấy cái khác, chỉ sợ anh thật sự coi mình thành con buôn vé. 
 
Sự thật chứng minh rằng, anh hoàn toàn không nhớ cô là ai. 
 
Dù cho trùng hợp chạm mặt, cũng chỉ một câu nói: “Chào bạn.” 
 
“...” Nguyễn Văn Văn càng thêm đau lòng. 
 
Tình yêu thầm của cô liệu có ngày nhìn thấy mặt trời không? 
 
Giấc mơ nửa đoạn trước khiến người ta khá đau lòng, đến nửa đoạn sau khung cảnh đảo ngược lại toàn là những khung cảnh vui vẻ. 
 
Lộ Phong mặc nguyên cây xanh lá xuất hiện trước mặt cô, cô bảo anh tạo dáng gì là anh tạo dáng nấy, tư thế đứng rất hút hồn. 
 
Cô đã chụp cho anh rất nhiều ảnh. 
 
Anh ôm cô hôn lấy hôn để. 
 
Cô gọi anh là bé đáng yêu, cục cưng, anh cũng xấu hổ đáp lại. 
 
Khung cảnh đó, thật sự… sướng chết mất. 
 
Nguyễn Văn Văn đang cảm thấy sung sướng thì trở mình một cái, người cuốn cùng chăn cùng rơi xuống thảm “ầm” một tiếng. 
 
Giờ thì hết sướng rồi, ngã cái đau hết cả xương cụt, cô ôm mông vừa mới định đứng dậy thì có người xuất hiện trước mặt cô.  
 
Cô nhìn thấy đôi dép lê trên chân kia không cần đoán cũng biết là ai, cô nhướn mày, chuyển xưng hô trong mơ đến hiện thực, ngẩng đầu lên, nũng nịu nói: “Bé đáng yêu, anh tới rồi.” 
 
????!!!! 
 
Bé đáng yêu ư?
 
Lộ Phong nhìn cô với ánh mắt nhìn vật thể kỳ lạ, giống như đang nói: Não em có vấn đề à? 
 
Cuối cùng Nguyễn Văn Văn cũng nhận ra được chênh lệch giữa hiện thực và trong mơ lớn đến mức nào. 
 
Trong mơ, Lộ Phong tuyệt đối nghe lời cô, cô muốn anh làm gì là anh sẽ làm nấy, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng chiều chuộng chứa chan ánh sáng. 
 
Cô gọi anh là bé đáng yêu, anh cũng vui vẻ đồng ý. 
 
Hiện thực là, cô nằm đất lâu như thế rồi mà anh không phản ứng gì, lại còn nhìn cô với ánh mắt kiểu “nhìn vật vô cơ”, giống như cô là tạp chất nào đó vậy. 
 
Khổ, tôi khổ quá mà!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận