Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Mắt Nguyễn Văn Văn sáng lấp lánh, hàng mi dài rung động, cô bật cười một tiếng: “Em cảm thấy quả đầu xanh lá* rất hợp với anh.”
 
*đầu xanh lá bên Trung ám chỉ việc bị cắm sừng
 
“…” Lộ Phong bịt mắt cô lại, vẻ mặt không biết phải nói gì mới ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng Nguyễn Văn Văn thầm đếm năm lần, đếm xong mới ra vẻ chán nản nói: “Thấy chưa, em đã nói anh thích em là giả mà, sao anh có thể vì em mà làm chuyện mình không thích được, hiểu rồi, là em mơ mộng hão huyền, em chỉ…”
 
Ngay sau đó, Lộ Phong chặn miệng cô lại, không nói gì cúi đầu hôn cô.
 
“Ưm ưm.” Giọng nói biến mất.
 
Lộ Phong cũng không biết mình làm sao nữa, khi nghe cô nói mình thích cô là giả thì tâm trạng lại không tốt, vô thức làm chuyện mình rất muốn làm.
 
Anh chặn miệng cô lại, ngăn không cho cô nói lời phía sau.
 
Thình thịch, thình thịch.
 
Tiếng tim đập mãnh liệt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có của cô.
 
Cũng có của anh.
 
Nguyễn Văn Văn rất thích nụ hôn của Lộ Phong, mỗi lần hôn cô như bay trên mây, răng môi giao nhau, trong miệng toàn là mùi vị ngọt ngào làm trái tim người ta không khỏi run rẩy.
 
Nói chung cảm giác này thích chết đi được.
 
Cánh tay của cô bất giác quàng quanh cổ anh, hai người xích lại gần nhau hơn, cô hơi ngửa cằm lên, chu môi để anh tùy ý hôn.
 
Trong lòng thích thú nên đầu ngón tay cũng không khỏi run theo.
 
Ưm ưm, rất thích nụ hôn của anh.
 
Thật ra không chỉ là nụ hôn của anh, mà anh làm gì cô cũng thích, trong mắt cô mọi thứ của anh đều tốt.
 
Con nai trong lòng nhảy nhót lung tung như muốn xông ra ngoài.
 
Thời gian trôi qua từng chút một, gương mặt của Nguyễn Văn Văn dần đỏ hơn, hô hấp khó khăn, cô khẽ đẩy anh, nghiêng đầu tránh thoát.
 
Run đến cả giọng nói: “Không được rồi.”
 
Hôn tiếp thì cô không thở nổi mất.
 
Lộ Phong lùi lại, cụng trán với cô, chậm rãi bình ổn hơi thở, ánh mắt lại lơ đãng nhìn bờ môi còn đọng nước của cô.
 
Ánh nắng chiếu lên làm màu môi càng tươi hơn, giống như cánh hoa màu hồng khẽ đung đưa, xinh đẹp mà ướt át.
 

Quyến rũ làm lòng người ngứa ngáy khó chịu.
 
Nếu không phải do thời gian có hạn, anh thật sự muốn hôn tiếp, tốt nhất là hôn đến mức cô không nói nên lời.
 
Ngón tay Lộ Phong vừa chuyển đến khóe môi cô, cô khẽ hít một tiếng.
 
Anh ngừng lại: “Sao thế?”
 
Nguyễn Văn Văn há miệng, hơi thè lưỡi ra: “Tê.”
 
Cô nhăn mặt lại, vẻ mặt rất đáng yêu.
 
Lộ Phong cong môi cười, ngón tay dùng sức, đầu cũng kề sát lại gần.
 
Nguyễn Văn Văn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đột nhiên không nhúc nhích nữa. Có ý gì thế? Lại nữa à?
 
Ôi chao, này là hôn đến nghiện rồi sao?
 
Đột nhiên.
 
Một luồng gió lạnh phả lên lưỡi cô làm cô không khỏi rụt lưỡi lại.
 
Đang định ngậm miệng, nào ngờ đầu ngón tay anh lại đè môi dưới của cô, chỉ cần ngậm miệng sẽ ngậm luôn cả ngón tay anh, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cô đã không ổn rồi, nên cô càng không dám ngậm.
 
Lộ Phong há miệng ra thổi lên đầu lưỡi cô, lặp lại động tác này rất nhiều lần, mãi đến khi cô bóp tay anh, anh mới lùi lại.
 
“Sao rồi, có đỡ hơn không?”
 
Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Không.”
 
Vẻ mặt Lộ Phong ngạc nhiên: “Vẫn chưa ổn sao?”
 
Nguyễn Văn Văn mím môi, tìm lại được giọng nói của mình, ngại ngùng nói: “Không phải phải lưỡi tê.”
 
Lộ Phong: “…”
 
Nguyễn Văn Văn: “Chân em tê cơ.”
 
Lộ Phong: “…”
 
Lộ Phong cúi đầu nhìn, chân cô đang gác lên bàn làm việc trong tư thế không tốt lắm, để lâu đúng là tê chân thật.
 
Anh đứng dậy, thuận thế kéo cô lên.
 
Chân Nguyễn Văn Văn tê thật, cử động một chút mà như bị ngàn con kiến cắn, lúc Lộ Phong kéo cô dậy không cẩn thận đụng trúng, cô nhăn mày kêu lên: “Không được, không, anh đừng kéo mạnh thế…”
 
Cảm giác tê dại này, người chưa từng bị hoàn toàn không thể hiểu được.
 
Thật sự tê muốn chết.

 
Cô ngồi trên bàn làm việc, vẻ mặt tủi thân, liếc mắt nhìn kẻ cầm đầu, nét mặt như “Tất cả là tại anh, do anh làm, ai bảo anh hôn em lâu thế”.
 
Không thể không nói Lộ Phong chiều cô thật, đầu tiên là dịu giọng xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi anh.”
 
Sau đó nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô.
 
Nguyễn Văn Văn hỏi anh: “Anh sai ở đâu?”
 
Lộ Phong nhếch môi nói: “Em bảo sai chỗ nào thì là sai chỗ đó.”
 
Giọng nói quá đỗi dịu dàng, Nguyễn Văn Văn cũng không thể giận được nữa, làm mặt căng mấy giây rồi chọc vào lồng ngực anh: “Sau này anh không được không nhìn em.”
 
Lộ Phong: “Được.”
 
“Phải đặt em ở vị trí số một.”
 
“Được.”
 
“Em bảo anh làm gì anh phải làm đó.”
 
“Được.”
 
“Em không muốn anh làm gì thì anh không được làm cái đó.”
 
“Được.”
 
“Đồ lót xanh lá thì sao?”
 
“Mặc.”
 
“Quần xanh lá thì sao?”
 
“Mặc.”
 
“Áo xanh lá thì sao?”
 
“Mặc.”
 
“Mũ xanh thì sao?”
 
“…”
 
Câu này Lộ Phong không đáp nổi, dừng lại, khi thấy Nguyễn Văn Văn lại sắp tức giận thì ôm eo cô an ủi: “Em thích là được.”
 
Câu này quá nuông chiều rồi.
 

Nguyễn Văn Văn không quá hống hách, thấy anh thỏa hiệp, cũng không nói tiếp nữa, nghịch cà vạt của anh nói: “Thôi, không cho anh đội mũ xanh đâu.”
 
“Cảm ơn cô Lộ.” Lộ Phong nhéo cằm cô, khen cô: “Tốt quá.”
 
Nguyễn Văn Văn càng phổng mũi hơn, cô cảm thấy mình còn có thể tốt hơn, ôm cổ anh nói: “Tóc xanh cũng bỏ qua.”
 
“Thật sao?” Lộ Phong hỏi.
 
“Thật mà.” Nguyễn Văn Văn cọ yết hầu của anh, nũng nịu hỏi anh: “Em có tốt không?”
 
Lộ Phong gật đầu nói: “Tốt.”
 
Nguyễn Văn Văn vui vẻ nhào vào lòng anh, ôm anh nói: “Cưới anh là chuyện hạnh phúc nhất của em.”
 
Cô Lộ diễn hơi quá, suy nghĩ của Lộ Phong thoáng chốc bay đến ngày sinh nhật năm đó của Nguyễn Văn Văn.
 
Hôm đó anh cố tình mua mấy món quà cho cô, trong đó không thiếu trang sức đá quý và quần áo phiên bản giới hạn, lúc anh tặng cho cô, cô đang tổ chức tiệc sinh nhật với hội chị em.
 
Mọi người thấy anh đến đều nói rất nhiều lời khen.
 
“Văn Văn, tổng giám đốc Lộ yêu cậu thật đấy.”
 
“Văn Văn có phúc quá.”
 
“Hâm mộ quá.”
 
“…”
 
Nguyễn Văn Văn bước lại gần khoác tay anh, khẽ cười duyên: “Tôi tốt thế, đương nhiên anh ấy yêu tôi rồi, có phải không anh yêu?”
 
Vẻ mặt hôm đó cũng khá giống hôm nay.
 
Cô cũng nhào vào lòng anh, nói trước mặt mọi người: “Cưới anh là chuyện hạnh phúc nhất của em.”
 
Nói đến đó cũng coi như làm mọi người sôi trào, những âm thanh hâm mộ liên tiếp vang lên.
 
Anh cũng tưởng là cô nghĩ thế thật, nghĩ là cô vui thật.
 
Nhưng mọi thứ đều thay đổi sau khi về nhà.
 
Không có ai nhìn, nụ cười trên khuôn mặt Nguyễn Văn Văn lập tức biến mất, ngón tay móc một cái túi lên lắc, mím môi thả lỏng tay, cái túi rơi xuống đất: “Anh nghĩ mấy cái này xứng với tôi sao?”
 
Dứt lời còn tiện thể đạp một cái: “Lộ Phong, diễn hơi quá rồi.”
 
À, hóa ra mọi thứ trong mắt cô đều là diễn.
 
Chẳng trách anh đã diễn quá sâu, quên mất thỏa thuận ban đầu…
 
“Anh đang nghĩ gì thế?” Nguyễn Văn Văn thấy anh không nói gì, chui ra khỏi lòng anh, mỉm cười hỏi: “Có phải hạnh phúc quá nên không biết nói gì không?”
 
Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn rõ vẻ mặt lúc này của cô rốt cuộc là thật lòng hay giả dối.
 
Nguyễn Văn Văn bị anh nhìn đến ngại ngùng, giơ tay lên bịt mắt anh lại, làm nũng: “Không cho nhìn.”
 
Cánh tay còn lại vỗ ngực một cái, làm sao bây giờ, tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
 
Sự đụng chạm trong lòng bàn tay rất rõ,  Lộ Phong cảm nhận được hơi ấm từ tay cô, anh khẽ kéo khoé môi bên dưới, bỏ đi, mặc cô muốn làm gì thì làm vậy.

 
Anh gỡ tay cô ra, cúi đầu nhìn đồng hồ, đổi đề tài: "Không còn sớm nữa, lát nữa anh còn có cuộc họp."
 
Ý là: em có thể đi trước.
 
Nguyễn Văn Văn biết anh còn nhiều việc phải làm, cô cũng không muốn ở chỗ này mãi, lại duỗi thẳng hai tay, hai chân đung đưa: "Ôm em"
 
Lộ Phong nhếch môi lên, ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng như có gió xuân ấm áp thổi qua: "Được rồi."
 
Anh vừa nói vừa tiến lại gần, vòng tay qua eo bế cô lên.
      
Chu Hải vừa nghe đối phương nói dự án gặp chút vấn đề qua điện thoại, sau khi cúp máy, anh ta vội vàng đến gõ cửa phòng tổng giám đốc.
 
“Tổng giám đốc Lộ, có việc gấp, khu du lịch…”Anh ta nói nửa chừng thì dừng lại, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cảnh tượng làm cho há hốc mồm.
 
Ông chủ đang nhấc bổng bà chủ lên cao, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
 
Bà chủ cũng vậy, hai má đỏ ửng lộ vẻ ngượng ngùng, nũng nịu nhéo mặt ông chủ một cái.
 
Khi Chu Hải bước vào đúng lúc Nguyễn Văn Văn đang véo mặt Lục Phong, cảnh tượng này thật sự quá mặn nồng, Chu Hải sau khi bị nhét cả tấn cẩu lương thì mới biết là mình lại gây chuyện.
 
Lần nào cũng gặp phải “chiến trường Tu La”. 
 
Anh ta đúng là rất "may mắn" .
 
“Tổng giám đốc tôi thật sự không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục đi." Anh ta lấy tay che mắt, xoay người ra ngoài, trước đây anh ta còn đụng phải cửa vài lần nhưng lần này anh có kinh nghiệm rồi nên tránh nó một cách hoàn hảo.
 
 Anh ta tránh được cánh cửa nhưng lại không tránh được những hạt thủy tinh bên ngoài, sau khi đâm vào đó trên trán anh ta xuất hiện một vết sưng lớn.
 
Nguyễn Văn Văn trốn trong lòng Lộ Phong, che mặt nói: "Làm sao bây giờ? Lại bị trợ lý Chu nhìn thấy rồi."
 
Lộ Phong đặt cô xuống, đưa tay chỉnh lại quần áo của cô, bình tĩnh nói: “Sợ bị nhìn thấy à?” Nếu như sợ bị thấy như vậy thì sau này khi hôn sẽ chú ý hơn một chút.
 
Nguyễn Văn Văn không ngại bị nhìn thấy, dù sao cũng có rất nhiều cặp đôi hôn nhau trên đường, nhưng họ thì không.
 
“Không phải em sợ.” Cô xoa xoa ngón tay anh, nói: “Em chỉ hơi ngại thôi.”
 
Cô vừa nói lông mi vừa run lên.
 
Thật sự rất ngại.
 
Lộ Phong rất thích nhìn vẻ mặt khi xấu hổ của cô, anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, dỗ dành: “Em như thế này là đẹp nhất.”
 
Trong lòng Nguyễn Văn Văn vui vẻ, tim lại đập nhanh hơn, cô chớp mắt: "Anh thích không?"
 
Lộ Phong vuốt chóp mũi của cô, anh không biết vì sao cô lại vui vẻ như vậy, phối hợp nói: "Ừm."
 
Nghe anh nói như vậy, Nguyễn Văn Văn không khỏi thẹn thùng, nhón chân, lén lút hôn lên môi anh: "Vậy được, anh muốn hôn lúc nào cũng được."
 
Chỉ cần anh muốn, cô sẽ hôn anh.
 
Cô Lộ vừa đỏ mặt vừa hứa hẹn lại càng thêm quyến rũ, Lộ Phong ôm lấy eo cô và kéo vào trong lòng: “Được.”
 
 Anh nói rồi cúi đầu hôn cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận