Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Có một số việc, tính tổn thương không lớn nhưng tính sỉ nhục lại cực kỳ mạnh, giống như lúc này đây.
 
???
 
Bởi vì dùng sức quá mạnh, Nguyễn Văn Văn ngã nhào xuống giường, hơn nữa vì Lộ Phong kéo chân cô, nói một cách chính xác, cô chưa hoàn toàn té xuống mà là đầu hướng xuống dưới, hai chân lại hướng lên trên, tư thế treo ngược, chật vật chống đỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lực cánh tay không đủ, cũng không chống đỡ được mấy giây, vừa ê ẩm lại như nhũn ra, cơ thể sụp xuống một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng đầu chống đỡ.
 
Cả người cô cũng mơ màng, vốn định sẽ té ngã một cách tỏa sáng, nào ngờ lại ngã thành kiểu treo ngược. Lật xe bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng.
 
Trong lòng cô thật sự muốn chết.
 
Thế nhưng trước khi chết vẫn không quên giãy dụa đau đớn một chút, lướt qua sàn nhà từ từ quay đầu lại, nhìn Lộ Phong đang sững sờ: “Anh không định làm gì sao?”
 
Ví dụ như, kéo cô lên này.
 
A a a a, tư thế treo ngược này thật sự rất khó chịu, cánh tay vừa đau lại vừa căng, đầu bị ứ máu nghiêm trọng, mông lung, nhìn ai cũng thấy ảo ảnh.
 
Hơn nữa chân của cô còn đang loạng choạng, ngay cả một chỗ để chống đỡ cũng không có, đã bắt đầu ê ẩm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng rồi, chỗ eo cũng không thoải mái, bị cấn chỗ mép giường, vô cùng đau đớn.
 
Nói một cách đơn giản, đây là cũng xem như chuyện xấu hổ nhất của ngày hôm nay.
 
Lộ Phong níu cô lại, sau khi nghe cô nói, cho là cô muốn anh buông tay ra, thế là anh ngoan ngoãn buông tay ra.
 
“Ầm.” Nguyễn Văn Văn tuột xuống, vì có thảm nên ngã cũng không nặng, thế nhưng vấn đề bây giờ không phải là ngã có nặng hay không, mà là tư thế nằm xuống của cô trông như một con tôm bị ngược đãi tàn bạo, cả người co rúm lại một chỗ, muốn trông khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
 
Điều quan trọng hơn nữa chính là thật sự vô cùng mất mặt.
 
“Phụt.” Lộ Phong không nhịn được bật cười.
 
Nguyễn Văn Văn gạt mấy sợi tóc trên mặt ra, ngước mắt lên nhìn về phía anh, trong ánh mắt dường như có lửa, ước gì có thể thiêu đốt anh.
 
Lộ Phong cũng nhận ra sai lầm của mình, vội vàng đứng lên kéo cô dậy: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi anh trượt tay.”
 
Nguyễn Văn Văn xụ mặt, hai hàng lông mày nhíu lại, tủi thân duỗi tay ra cho anh, bỏ đi, không giận anh nổi.
 
Mấy ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt trong lòng bàn tay anh, cô mượn thế vừa định đứng dậy, “ầm” lại ngã.
 
Mặt Lộ Phong tỏ vẻ áy náy: “Thật sự xin lỗi, lại trượt tay rồi.”
 
Nguyễn Văn Văn càng thấy tủi thân, nhíu mày hỏi: “Không phải anh cố ý đó chứ?”
 

“Đương nhiên không phải rồi.” Lần này, Lộ Phong cũng không kéo cô nữa mà khom người xuống ôm lấy cô, vững vàng đặt lên giường, dịu dàng giải thích rõ ràng: “Vừa rồi anhtrượt tay thật.”
 
Nể tình anh khom người ôm mình, Nguyễn Văn Văn quyết định không so đo nữa, chọt vào ngực anh: “Được rồi, tha cho anh đấy.”
 
Cô nói rồi nhúc nhích eo, không cử động còn đỡ, nhúc nhích đột ngột như thế, cảm giác đau nhức truyền tới, cô ui da bật thành tiếng: “A a a, đau.”
 
Ngón tay Lộ Phong đặt ngang hông cô, nhẹ nhàng xoa bóp, một lát sau lại hỏi: “Sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?”
 
Nguyễn Văn Văn đổi từ nằm nghiêng sang nằm thẳng ra: “Có, khá hơn một chút.”
 
Xoa bóp thêm chừng mười phút, Lộ Phong hỏi cô: “Thế em có làm nữa không?”
 
Nguyễn Văn Văn không hiểu, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Làm cái gì cơ?”
 
Lộ Phong: “Đè anh.”
 
Nguyễn Văn Văn: “…” Vẫn nên bỏ đi, hoạt động có độ khó cao, không phù hợp với cô.
 
Cô khoát tay: “Không làm nữa.”
 
Lộ Phong sợ trong lòng cô không vui nên dỗ dành: “Vừa rồi là anh nằm không đúng chỗ, hay là làm lại lần nữa nhé?”
 
Có câu nói thế nào, cố chấp là thiên tính của người phụ nữ.
 
Ánh mắt của Nguyễn Văn Văn nhìn gương mặt của anh, đón nhận ánh mắt nóng bỏng của anh, mím môi: “Vậy cũng được sao?”
 
Lộ Phong bình tĩnh nói: “Được.”
 
Suy nghĩ vừa dập tắt của Nguyễn Văn Văn lại được dấy lên lần nữa, dáng vẻ như kiểu “đây là do anh đấy nhé, không phải em muốn như thế, em chỉ đang làm theo lời anh thôi”, khẽ gật đầu: “Vậy cũng được.” Một lần nữa.
 
Ngoài mặt nhăn nhó, thật ra trong lòng đã bắt nhún nhảy.
 
A, chuyện vừa rồi là món khai vị, thất bại không phải vấn đề, bây giờ là tới phần chính, cô phải tiếp tục đè! anh!
 
Cô cũng không biết mình cố chấp điều gì, dù sao nhớ tới cảnh tượng đè anh, tâm trạng cô tốt một cách khó hiểu.
 
Lộ Phong cũng phối hợp nằm xuống, cánh tay và chân cũng mở ra, giống như một hình chữ “đại” phóng to.
 
Trong lòng Nguyễn Văn Văn gào thét, lại kích động, ngón chân dùng sức ngoắc ngoắc, he he, em tới đây.
 
Vừa định nhúc nhích, Lộ Phong đã cắt ngang cô, nhắc nhở: “Khống chế sức mạnh, đừng để bị té nữa.”
 
Có người sẽ phạm sai lầm như thế hai lần liên tiếp sao?
 
Hoàn toàn không thể.

 
Ngay cả khi có người ngốc như thế, chắc chắn cũng không phải cô.
 
Cô khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm, sẽ không sai sót thế nữa đâu.” Anh cứ chờ là được rồi.
 
Cô lăm le, trong lòng thầm đếm ba tiếng, sau đó nhào thẳng tới.
 
Lần này không phải do bay quá nhanh mà do bay quá cao, thế là cô vượt qua khỏi Lộ Phong, chân rơi xuống thảm, còn theo quán tính chạy hai bước.
 
Đến khi tông vào cái ghế phía trước mới dừng lại.
 
Bắp chân truyền tới cảm giác đau nhói, cô đặt mông ngồi trên thảm, ôm chân ui da.
 
Lộ Phong vội vàng đứng dậy: “Sao thế?”
 
Trên chóp mũi Nguyễn Văn Văn đầy mồ hôi, bĩu môi nói: “Không phải anh cố ý đó chứ?”
 
Lộ Phong ngừng lại: “Cố ý gì cơ?”
 
Nguyễn Văn Văn nức nở nói: “Cố ý nhìn em bị mất mặt.” Thật sự xấu chết rồi.
 
Sao Lộ Phong lại cố ý chứ, anh chỉ muốn cô vui vẻ, muốn nhìn thấy cô cười, anh lập tức ôm ngang cô lên: “Đi, đến bệnh viện.”
 
Nguyễn Văn Văn nắm lấy cổ áo anh: “Đến bệnh viện làm gì?”
 
Lộ Phong vừa đi vừa nói: “Kiểm tra.”
 
Lúc đi tới cửa, cánh tay Nguyễn Văn Văn níu lấy khung cửa, nói với mắt ửng đỏ: “Em không muốn đến bệnh viện.”
 
Lộ Phong ngừng lại dỗ dành cô: “Phải kiểm tra anh mới yên tâm.”
 
Nguyễn Văn Văn kiên định nói: “Không cần kiểm tra, em vô cùng ổn, thật đấy.”
 
Cô nói xong còn cử động chân, dùng hành động nói cho anh biết, cô thật sự rất ổn.
 
Từ trước đến giờ, mỗi khi Lộ Phong đối diện với Nguyễn Văn Văn, chưa từng chiếm ưu thế, không ép buộc cô, không thể khiến cô buồn,  chỉ có thể thỏa hiệp: “Thật sự không sao à?”
 
“Không sao.” Nguyễn Văn Văn cong môi cười: “Thật sự không có gì đâu.”
 
Thật ra thì chỗ bị đụng trúng vẫn rất đau, thế nhưng cô rất ghét đến bệnh viện, cho dù có đau chết cũng không muốn đến.
 
Lộ Phong ôm cô quay về, thả xuống giường, sau đó anh lại đi tới phòng khách, lúc quay lại trong tay còn xách theo hòm thuốc, trong hòm đủ loại thuốc, gần như loại nào cũng có.
 

Nguyễn Văn Văn vô cùng kinh ngạc: “Sao lại có nhiều thuốc như thế?”
 
Lộ Phong bôi thuốc cho cô, sau khi nghe lời cô hỏi, anh dừng lại một chút rồi nói: “Ừ, thím Chu chuẩn bị đấy.”
 
Nguyễn Văn Văn rủ mắt xuống, thu lại ánh sáng nơi đáy mắt, dịu dàng nói: “Thím Chu cẩn thận thật.”
 
Lúc ăn sáng, cô lại nhắc tới chuyện này lần nữa, còn khen ngợi thím Chu, thím Chu khó hiểu: “Mợ chủ ơi, hòm thuốc không phải do tôi chuẩn bị.”
 
Nguyễn Văn Văn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Không phải thím thì là ai?”
 
Thím Chu cười nói: “Đó là do cậu chủ chuẩn bị cho mợ đó, bình thường mợ chủ thích luyện múa, cậu chủ lo mợ sẽ bị thương nên đã chuẩn bị rất nhiều thuốc.”
 
Ánh mắt Nguyễn Văn Văn chuyển về phía Lộ Phong, thấy anh đang tỉnh bơ dùng cơm, vẻ mặt không hề thay đổi, cô nghiêng đầu hỏi: “Rõ ràng là do anh chuẩn bị, sao lại không chịu thừa nhận?”
 
Lộ Phong cũng không trả lời mà nói lảng sang chuyện khác: “Gần tám giờ rồi, sắp trễ giờ làm rồi đấy.”
 
Thế nhưng lại được hiểu là: Mau ăn nhanh lên, đừng nói nữa.
 
Cảm giác khi được người khác xem trọng hạnh phúc thật, trong lòng Nguyễn Văn Văn vô cùng cảm động, chân cũng không còn thấy đau nữa, cả người giống như đang được phơi dưới ánh nắng ấm áp, mỗi một tế bào đều ấm áp.
 
Cô cười trộm.
 
Lúc không ai chú ý, Lộ Phong hơi cuộn tròn ngón tay lại, phía sau tai hơi đỏ ửng.
 
-
 
Lúc ăn cơm rất hài hòa, nhưng sau khi ăn xong lại có chút vấn đề.
 
“Không được, em muốn đến công ty.” Nguyễn Văn Văn nhíu mày nói.
 
“Chân em bị thương, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.” Ánh mắt Lộ Phong nhìn chỗ sưng đỏ trên đùi cô, đuôi lông mày hơi nhíu lại thả lỏng.
 
“Em không muốn ngây ngốc một mình ở trong nhà.” Nguyễn Văn Văn nói không lại thì bắt đầu làm nũng: “Buồn lắm.”
 
“Tan tầm anh sẽ trở về sớm.” Lộ Phong xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng: “Mang đồ ăn ngon về cho em.”
 
Anh lại lấy cái dáng vẻ dỗ trẻ con kia ra dỗ dành, cô bĩu môi: “Lần nào cũng như vậy.”
 
Lúc bàn tay Lộ Phong rơi xuống lại vô ý chạm nhẹ vào vành tai cô, giống như có cơn gió nhẹ phất qua, hơi ngứa, trái tim Nguyễn Văn Văn lập tức mềm xuống.
 
Được rồi, được rồi, nghe lời anh vậy.
 
Cô nắm lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng nhéo lấy: “Anh nói sẽ trở về sớm hả?”
 
Lộ Phong gật đầu: “Ừ, sẽ về sớm.”
 
“Vậy sớm là lúc nào ?”
 
“Thời gian do em quy định.”
 
“Sau khi tan tầm lập tức trở về.”
 
“Được.”

 
Nguyễn Văn Văn vẫn không quá vừa lòng, giật nhẹ cổ tay anh, chu môi muốn hôn nhẹ. Cô chỉ lo làm ầm ĩ mà không chú ý tới thím Chu đang đi ra từ trong phòng bếp.
 
Lộ Phong cúi đầu hôn lên môi cô, dùng cả hàm răng làm sâu thêm nụ hôn, một lát sau, cô đỏ mặt đứng vững, vừa quay đầu lại nhìn thấy thím Chu đang mang đầy ý cười, khuôn mặt lập tức bốc cháy.
 
Cô dùng sức đánh ngực Lộ Phong, thẹn thùng nói: “Bị thím Chu nhìn thấy rồi.”
 
Lộ Phong mặc kệ cho cô đánh, bàn tay giữ chặt gáy cô, kéo cô tới gần hơn một chút, bất ngờ hôn nhẹ vào môi cô một cái: “Sợ bị nhìn hả?”
 
“…” Nguyễn Văn Văn đặt tay lên trên môi, lông mi run rẩy nói không ra lời.
 
“Vậy thì chắc có lẽ nên hôn nhiều một chút.” Lộ Phong nâng cằm cô lên lại hôn thêm một cái, môi dán vào bên tai cô, trêu tức nói: “Hôn nhiều hơn mấy lần nữa là quen thôi.”
 
“…” Nguyễn Văn Văn mở to hai mắt nhìn anh, đột nhiên phát hiện anh không giống như lúc bình thường. Trước kia toàn là cô trêu đùa anh, anh bị bắt phải chấp nhận, nhưng hôm nay anh lại chủ động, còn cố ý làm cho thím Chu xem.
 
Anh… Rốt cuộc muốn làm gì.
 
-
 
Trên đường đến công ty, Lộ Phong nghiêng đầu liếc ra bên ngoài xe, chìm vào trong suy nghĩ. Từng chuyện trong quá khứ hiện lên, anh ngẫm nghĩ, cuộc sống hôn nhân ba năm của anh và Nguyễn Văn Văn cũng không phải hoàn toàn không có gì vui vẻ, vẫn có vài lần vô cùng vui vẻ.
 
Một lần là nửa năm sau khi bọn họ kết hôn, anh tặng cô một món quà, vòng cổ làm thủ công rất đơn giản, không có trang trí gì dư thừa, là một sợi dây chuyền mảnh, bên trong có khắc hai chữ cái.
 
Là chữ cái viết tắt của tên bọn họ.
 
LR.
 
Sợi dây chuyền ấy không phải xuất xứ từ tay nhà thiết kế nổi tiếng, mà là anh tự mình thiết kế chế tạo, toàn bộ quá trình không có bất kỳ ai khác tham dự vào. Trước khi đưa vòng cổ anh còn hơi do dự, dù sao thì trong sự hiểu biết hạn hẹp của anh, cô Lộ chỉ thích trang sức quý báu, giá càng cao càng tốt, mà giá trị chế tạo của chiếc vòng cổ này của anh lại không cao.
 
Không thể so với bất kỳ món đồ trang sức nào của cô cả.
 
Nhưng sau nhiều lần cân nhắc, anh vẫn quyết định tặng. Khi đưa ra, đêm hôm đó anh uống chút rượu, không coi là nhiều, nhưng đầu đã hơi choáng váng, ý thức cũng bắt đầu mơ màng.
 
Anh còn nhớ rõ lúc anh đưa vòng cổ đưa cho cô, đôi mắt của cô đột nhiên trở nên sáng lên, bên trong ấy chứa đầy ý cười: “Cho tôi hả?”
 
Anh gật đầu.
 
“Mua ở Paris sao?”
 
“… Tôi làm.”
 
“…”
 
Dường như cô không đoán được là anh lại tự tay làm, cho nên hơi sửng sốt.
 
Anh nghĩ cô không thích, lạnh nhạt nói: “Có thể không nhận, trả tôi.”
 
Cô giấu vòng cổ ra phía sau lưng: “Cho tôi rồi thì chính là của tôi, không trả.”
 
Cô dứt lời liền xoay người, vén mái tóc dài lên trên vai, lộ ra cần cổ trắng dài như thiên nga: “Đeo cho tôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận