Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Ánh mắt của Lộ Phong chợt tối xuống, ngón tay đút ở trong túi bỗng nắm chặt, đường quai hàm căng cứng: “Cái gì? Xem mắt à?”
 
Sau khi Chu Hải tiễn người đi rồi quay về thì nghe được lời này, đôi chân vô thức run lên, không cẩn thận đụng phải cái ghế dựa bên cạnh.
 
Tiếng ghế cọ xuống đất khiến Nguyễn Văn Văn mới kịp phản ứng lại, cô đứng dậy, xua tay giải thích: “Không phải, không phải xem mắt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng nói xong thì cảm thấy không đúng, cô nuốt nước bọt: “Là, là xem mắt.”
 
Nghĩ lại cũng không đúng nên lắc tay lần nữa: “Không phải, không phải xem mắt.”
 
Lúc thì có lúc thì không, sắc mặt của Lộ Phong dần tối sầm lại, mắt nhìn vào Tiêu Hạo. Nếu ánh mắt của anh có thể hóa thành thực thì người tên Tiêu Hạo này đã đăng xuất khỏi Trái Đất rồi.
 
Nguyễn Văn Văn càng lo lắng giải thích thì càng thấy rối, bèn kéo tay của Lộ Phong qua: “Đúng là xem mắt, nhưng không phải là em xem mắt.”
 
Lộ Phong liếc xéo cô, con ngươi đen láy hiện lên cảm xúc khác thường: “Vậy thì là ai?”
 
Nguyễn Văn Văn nhỏ tiếng nói: “Trâu Mỹ.”
 
Vì sợ anh không tin nên cô chỉ vào túi xách nữ trên bàn: “Đó là của Trâu Mỹ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màu trắng.
 
Túi LV.
 
Cũng thật tình cờ, hôm nay Trâu Mỹ lại đeo chiếc túi này.
 
Ánh mắt của Lộ Phong nhìn theo ngón tay của Nguyễn Văn Văn, sắc mặt mới vừa dịu đi lại tối lại, giọng nói trầm xuống: “Anh nhớ em cũng có chiếc túi kiểu giống vậy.”
 
“……” Trí nhớ tốt thật đấy, muốn đi đoạt giải Nobel sao?
 
Nguyễn Văn Văn cười cúi người sát vào và nói nhỏ: “Là em đưa cho Trâu Mỹ cái túi này.”
 
“Thật à?” Lộ Phong nói với vẻ mặt tối tăm mù mịt: “Chắc chắn không phải của em chứ?”
 
“Đương nhiên không phải của em, của em ở…” Nguyễn Văn Văn sực nhớ ra, lúc ra cửa vội quá nên quên mang túi theo.
 
Trong lòng lộp bộp một tiếng. Chuyện này hay gọi là gì đây, mọi việc đều tới cùng một lúc rồi.
 
“Đừng nói là em để ở nhà đấy?” Lộ Phong chặn câu nói tiếp theo của cô.
 
Nguyễn Văn Văn lúng túng cười lên, lẩm bẩm nói: “Em… đúng là để ở nhà.”
 
Cô nói xong còn giật nhẹ tay áo của anh, chớp mắt vài cái: “Thật mà, anh tin em đi.”
 
Lúc cô kéo tay áo còn lặng lẽ gãi mu bàn tay phía dưới của anh, giống như trước đây, khi khiến anh tức giận thì cô sẽ gãi mu bàn tay để dỗ dành.
 
Ánh mắt của Lộ Phong rơi vào khuôn mặt cô, thấy cô cười lấy lòng, động tác rút tay về hơi khựng lại, ngón tay cuộn tròn rồi lại mở ra. Cuối cùng dừng tại đó không động đậy nữa.

 
Nguyễn Văn Văn thấy anh không giãy khỏi tay mình nên lá gan trở nên lớn hơn, cào lòng bàn tay của anh, khóe môi vểnh lên nói: “Là Trâu Mỹ xem mắt thật đấy.”
 
Tiêu Hạo nhìn đến đây liền hiểu rõ mọi chuyện, tiếp tục làm người trong suốt cũng không hay lắm nên đứng lên: “Cô Nguyễn nói đúng, là đang xem mắt.”
 
“!!!!” Mắt Nguyễn Văn Văn mở to, không phải anh ta lại muốn gây thêm gì nữa đấy chứ?
 
Khi cô định nói cái gì thì Tiêu Hạo nói: “Nhưng mà không phải với cô ấy, tôi đang xem mắt với cô Trâu.”
 
Cả người Nguyễn Văn Văn giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, vèo một cái lên trời rồi rớt xuống đất cái bụp. May quá, may mà không có nói lung tung.
 
Lộ Phong quăng cho Tiêu Hạo một ánh nhìn lạnh như băng, vươn tay ra ôm vai của Nguyễn Văn Văn: “Nếu như vậy thì tôi đưa vợ của tôi đi trước.”
 
Vợ của tôi.
 
Tuyên thệ chủ quyền rõ rành rành.
 
Tiêu Hạo gật đầu: “Mời.”
 
Nguyễn Văn Văn đang định vẫy tay với Tiêu Hạo thì vô tình đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Lộ Phong quăng lại đây, tay từ từ buông xuống: “Làm phiền anh Tiêu nói một tiếng với Trâu Mỹ là tôi có việc đi trước.”
 
Tiêu Hạo: “Được, hẹn gặp lại cô Nguyễn.”
 
Khóe mắt của Nguyễn Văn Văn liếc qua Lộ Phong bên cạnh, dùng nói giọng chỉ mình nghe được: “Đời này không gặp thì tốt hơn.”
 
“Tạm biệt.” Cô cười nhạt một cái rồi xoay người rời đi.
 
Ánh mặt trời bên ngoài chói chang, bầu trời một mảnh xanh thẳm, phong cảnh đường phố cũng rất đẹp nhưng Nguyễn Văn Văn lại không có cảm giác giống vậy. Cả người lạnh buốt giống như sắp xảy ra chuyện.
 
Cô quay đầu đối diện với ánh mắt của Lộ Phong kèm theo nụ cười trên môi. Trên mặt người đàn ông không hề có nét cười nào, chắc là giận rồi.
 
Từ trước đến nay giác quan thứ sáu của Nguyễn Văn Văn đều rất chính xác, quả thật đã xảy ra chuyện gì đó.
 
Lộ Phong ôm vai cô đi về hướng chiếc xe. Trước khi lên xe, anh nói với Chu Hải ở phía sau: “Cậu đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với vợ tôi.”
 
Nguyễn Văn Văn ngăn cản: “Trợ lý Chu, anh không cần đi quá xa đâu. Bọn tôi nói chuyện một lát là xong ấy mà.”
 
Mặt mày cô cong lên nhìn Lộ Phong, vẻ mặt cười nịnh nọt: “Phải không, chồng?”
 
Trước kia khi cô dùng vẻ mặt này nói chuyện thì Lộ Phong kiểu gì cũng sẽ đồng ý với lời nói của cô. Hôm nay thì không, giọng nói của anh mang theo cảm giác sắc bén và có chút lạnh lẽo.
 
“Không phải.”
 
“……”
 
Chu Hải đứng ở kia không biết nên cách xa hay cách gần: “Vậy tôi…”
 
“Ở lại.”

 
“Về công ty.”
 
Hai giọng nói đồng thời vang lên, cái đầu là giọng Nguyễn Văn Văn, cái sau là giọng Lộ Phong.
 
Chu Hải nhìn Nguyễn Văn Văn trước, thấy cô nháy mắt cầu cứu, vừa định nói vâng thì lại đối diện với ánh mắt của Lộ Phong nên cung kính nói: “Vâng, tôi sẽ trở về công ty ngay bây giờ.”
 
Anh ta biến mất trong chớp mắt.
 
Cửa xe mở ra, Lộ Phong đẩy Nguyễn Văn Văn vào trong, lần này không phải ghế phụ mà là ghế sau, ngay sau đó Lộ Phong cũng ngồi vào xe.
 
Nguyễn Văn Văn xê dịch vào trong, Lộ Phong xê dịch theo cô.
 
Cô lại xê dịch, anh cũng tiếp tục xê dịch.
 
Chiếc xe đã đỗ một lúc lâu nên ghế dựa bằng da hơi lạnh. Khi cô xê dịch tới sát cửa xe, sau lưng dính sát vào ghế dựa, cảm giác lạnh lẽo tràn vào theo quần áo khiến cô khẽ run.
 
“À… chật quá rồi.”
 
Hai chân của cô chồng lên nhau.
 
Lộ Phong chặn cô giữa ghế dựa và hai cánh tay của mình, đầu hơi cúi thấp, có cái gì đó chảy trong con ngươi đen nhánh: “Vừa rồi trông em rất vui vẻ.”
 
Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
 
Trong đầu anh đột nhiên nhảy ra cảnh tượng vừa nhìn thấy, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trên người cô gái, hàng mi dài cong vút chậm rãi đung đưa, đuôi mắt nhếch lên. Ánh sáng và bóng tối phủ xuống tựa như có ánh sao chạy ra từ trong mắt.
 
Có lẽ là nghe được chuyện gì vui vẻ nên khóe môi nhếch lên cao, đường cong sườn mặt dịu dàng hoàn mỹ. Cô càng cười vui vẻ, tâm trạng anh càng khó chịu.
 
Anh không biết chính mình là bị làm sao nữa.
 
Chỉ là không thích nhìn cô cười đùa với người đàn ông khác.
 
Một lần cũng không được.
 
“Vui lắm sao?” Hàng mi dài của Nguyễn Văn Văn nhấp nháy, nói: “Không có, em chỉ đang tán gẫu với anh Tiêu thôi.”
 
“Tán gẫu cũng cười thành như thế, vậy mà lúc em nói chuyện với anh còn không cười được như vậy.” Hình như là bình dấm chua của nhà ai bị đổ, chua lòm.
 
“Anh Tiêu nói chuyện còn biết nói đùa, anh không giống với anh ta.”
 
“……” Tâm trạng của Lộ Phong càng không tốt, hỏi với giọng trầm thấp: “Em cảm thấy anh ta tốt hơn so với anh à?”
 
“……” Nguyễn Văn Văn mở to mắt ra, ý của cô là vậy sao? Với lại hai người bọn họ cũng không có gì đáng để so.
 
“Anh với anh ta không so sánh được với nhau.” Cô xua tay.

 
“Hửm?” Lộ Phong kề sát vào cô: “Cái gì?”
 
“A, sai rồi, sai rồi.” Hơi thở toát ra từ Lộ Phong mạnh mẽ đến mức khiến cô không thể nói được, xua tay: “Anh không so được với anh ta.”
 
Như vậy chắc đúng rồi nhỉ.
 
Cô vừa dứt lời, bên hông bị người hung hăng nhéo một cái. Giọng của Lộ Phong trầm xuống nói: “Em nói lại lần nữa, anh không so được với anh ta à?”
 
Khi nói câu này thì ánh mắt anh rất u ám, đáy mắt không có một chút độ ấm nào.
 
Hôm nay đúng là Nguyễn Văn Văn nói cái gì thì sai cái đó, vội vàng giải thích: “Sai rồi, là anh ta không so được với anh.”
 
Lộ Phong nghe xong, sắc mặt tốt hơn chút, trong ánh mắt hiện lên mấy chữ: Cái này còn tạm nghe được.
 
Nhưng chỉ một câu nói thôi thì vẫn không có tác dụng an ủi. Bàn tay của anh vươn vào phía trong, bên trong lòng bàn tay giống như đang nắm ngọn lửa, chạm tới nơi nào thì nơi đó nóng rực.
 
Cả người Nguyễn Văn Văn vừa mềm vừa tê dại, nhẹ nhàng đẩy anh một chút, run rẩy nói: “Em có thể rời đi không?”
 
Lát nữa cô còn muốn đi mua sắm với Trâu Mỹ.
 
“Không thể.” Lộ Phong sẽ không cho cô lại có cơ hội nhìn người đàn ông khác, ôm chặt vòng eo của cô: “Đến công ty với anh.”
 
“Nhưng mà em buồn ngủ quá.” Bây giờ anh rất nguy hiểm, trực giác mách bảo hôm nay cô không đi thì tốt hơn.

 
“Chỗ của anh có chỗ để nghỉ ngơi, em có thể ngủ ở đó.” Lộ Phong nói.
 
“Em sợ ồn, ở đó không tiện.” Nguyễn Văn Văn vuốt ngón tay anh, đôi mắt lấp lánh: “Em vẫn nên về nhà ngủ thôi.”
 
Hôm nay Lộ Phong không dễ nói chuyện lắm, anh giữ chặt người vào trong lòng: “Anh thì thấy em không buồn ngủ.”
 
“Ai nói, em rất buồn ngủ đó.” Nguyễn Văn Văn giơ tay che miệng ngáp một cái, vì gắng sức quá nên khóe mắt ép ra vài giọt nước mắt.
 
Đầu ngón tay Lộ Phong dừng ở chỗ ấy, nhẹ nhàng lau đi, nhìn thẳng vào cô, nói: “Hôm nay anh muốn em ở bên cạnh anh, có được không?”
 
Ai có thể chịu được đàn ông làm nũng đây?
 
Dù sao Nguyễn Văn Văn cũng không chịu được.
 
Cho anh cả cái mạng của cô cũng được.
 
“… Vâng.” Cô khẽ gật đầu.
 
Lộ Phong nâng cằm cô lên, hôn vào môi cô, xoa nhẹ mặt cô: “Ngoan!”
 
Nếu Nguyễn Văn Văn biết ở cùng mà anh nói là cái dạng ở cùng này thì dù nói gì cô cũng sẽ không đến công ty, đáng tiếc trên đời không có nếu.
 
Cô bị ăn sạch sẽ, lúc đang cắn ngón tay rầu rĩ thì có người dán lên lưng cô từ phía sau, ôm eo cô, đè vào cổ cô, nhẹ nhàng nói: “Buổi chiều muốn làm gì, anh làm với em.”
 
Chân run như vậy rồi, cô còn có thể làm gì.
 
Nguyễn Văn Văn kêu quá lâu, giọng nói cũng hơi khàn đặc: “Mệt, không muốn đi chỗ nào hết.”
 
Lộ Phong đặt một nụ hôn lên sau cổ cô, đầu ngón tay vói vào trong những sợi tóc của cô, khẽ khàng vuốt ve: “Được, vậy anh ở cùng em.”
 

Anh nói xong, đôi chân dưới chăn khẽ động đậy.
 
Cả người Nguyễn Văn Văn lập tức cứng đờ, nghiêng đầu tránh thoát hơi thở nóng rực của anh, nhắc nhở: “Anh đừng có lộn xộn.”
 
“Anh không lộn xộn.” Chân Lộ Phong móc vào chân cô, mặt không đỏ thở không gấp nói một câu khiến trái tim cô đập nhanh hơn: “Vừa rồi là em nhúc nhích.”
 
“…” Người này, thật không biết xấu hổ, chính anh còn không rõ quá trình thế nào hả. Còn nữa, chuyện này có thể lấy ra nói rõ được sao? 
 
“Lần này em được như ý muốn rồi.”
 
“Hả, cái gì?” Nguyễn Văn Văn tỏ vẻ kinh ngạc.
 
“Đè anh.” Lộ Phong nói.
 
“…” Nguyễn Văn Văn kéo chăn qua che đầu lại, nhân tiện che luôn cả lỗ tai, thật sự không có cách nào nghe hết nữa, xấu hổ quá.
 
-
 
Buổi chiều, Lộ Phong mở cuộc họp, Nguyễn Văn Văn ở phòng trong ngủ, khi cô dậy bầu trời đã tối sầm. Cô cầm điện thoại nhìn liếc qua, bên trên màn hình có thông báo vài cuộc gọi nhỡ, đều là Trâu Mỹ gọi đến.
 
Cô ấn gọi lại, một giây sau Trâu Mỹ đã bắt máy.
 
“Chị em à, sao cậu mất liên lạc thế?”
 
“Ôi, đừng nói nữa.”
 
“Đừng mà, nói rõ nghe xem nào.”
 
Giọng nói Nguyễn Văn Văn hơi run lên: “Không nói.”
 
Trâu Mỹ hiểu ngay lập tức: “Nghe nói tổng giám đốc Lộ tới, còn hiểu lầm là cậu tới xem mắt. Há há, có phải anh ấy ghen rồi không?”
 
Nguyễn Văn Văn sửng sốt, không khỏi lặp lại lời Trâu Mỹ: “Ghen à?”
 
“Ừa.” Trâu Mỹ nói: “Tiêu Hạo nói mặt tổng giám đốc Lộ tái mét.”
 
Nguyễn Văn Văn ngẫm nghĩ, lúc đó sắc mặt anh đúng là rất khó chịu, vẻ mặt cũng không tốt, giống như muốn ăn thịt người vậy.
 
“Theo tớ thấy thì chắc chắn là anh ấy yêu cậu, yêu muốn chết luôn đấy.”
 
“Nào có khoa trương như thế.” Trong lòng Nguyễn Văn Văn sung sướng hò hét, anh yêu cô hả? anh yêu cô sao? Há há, còn yêu đến muốn chết, hạnh phúc quá!
 
“Đó không phải khoa trương, là sự thật.” Trâu Mỹ nói.
 
Nguyễn Văn Văn ném điện thoại qua một bên, lặng lẽ chui vào trong chăn, lặng lẽ hét lên mười giây.
 
A a a a a a a, sung, sướng, quá.
 
Chốc lát, cô chui từ trong chăn ra, ho nhẹ một tiếng, lại hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy anh ấy rất yêu tớ à?”
 
Trâu Mỹ: “Đương nhiên.”
 
“…” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận