Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Lộ Phong giả vờ như không hiểu lời cô nói, anh nâng mông cô lên ước chừng, đôi mắt tràn ngập ánh sáng, nghiêm túc hỏi: “Cưỡi à? Cưỡi làm sao? Cưỡi ở đâu?”
 
Học vấn của câu hỏi này cũng cao lắm đây, trả lời tốt thì vui vẻ, trả lời không tốt thì eo khỏi giữ.
 
Nguyễn Văn Văn sờ yết hầu của anh, cười tủm tỉm nói: “Cái này phải xem anh rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lộ Phong đặt tay lên eo cô, dùng sức ấn vào, nụ cười trong mắt anh thật khiến người ta lo lắng, anh cúi đầu nhỏ tiếng nói.
 
“Em muốn cưỡi đâu...cũng được.”
 
Anh vừa nói vừa thuận tay nhéo eo cô một cái.
 
Có một số người, lúc thì vô cùng nghiêm túc, lúc không nghiêm túc thì muốn mạng người ta, Lộ Phong chính là dạng người như thế. Bình thường mang mặt lạnh lùng, nhìn ai cũng ra vẻ lạnh lùng.   
 
Chỉ riêng với Nguyễn Văn Văn, sự lạnh lùng đó biến thành nhiệt tình, còn nhiệt tình như lửa đốt, khiến tim người ta thổn thức.   
 
Vốn dĩ Nguyễn Văn Văn chỉ muốn trêu đùa với anh, không định cưỡi thật, cũng không dám vuốt râu hổ, chỉ muốn tìm chút vui để làm sôi nổi bầu không khí thôi.
 
Nào ngờ sôi nổi hơi quá, người ta lại nổi hứng thú với cô, bàn tay bắt đầu chầm chậm di chuyển.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khẽ cười vài tiếng: “Đùa, đùa thôi ấy mà.” Sau đó vùng vẫy muốn nhảy xuống.
 
Có câu nói thế nào nhỉ, lên núi dễ xuống núi mới khó, lúc này cô hoàn toàn nằm trong cục diện bị động, chân vừa tiếp đất đã bị anh giữ chặt eo lại.    
 
Lộ Phong ôm cô đến trước giường.   
 
Nguyễn Văn Văn nắm lấy cổ áo của anh: “Đợi đã, em không phải, anh bình tĩnh lại đã.”
 
Vợ yêu đang ở trong lòng, anh không thể bình tĩnh được, phải cố gắng khắc chế thôi.   
 
Lộ Phong nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đưa tay cởi cúc áo, Nguyễn Văn Văn thấy vậy liền ngồi dậy, lui vào góc, xoa tay cầu xin tha thứ: “Em sai rồi, em không cưỡi nữa.”
 
Động tác cởi cúc áo của Lộ Phong giống như một cảnh trong phim lớn, động tác được giảm tốc độ rất chậm, ánh sáng chiếu vào mặt anh, phản chiếu gương mặt tinh xảo của anh.
 
Đầu lông mày hơi nhướng lên, mí mắt rũ xuống, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Cả phong thái lẫn ánh mắt đều quyến rũ chết người.
 
Nguyễn Văn Văn say sưa suy nghĩ, nhìn đến mức ngây ngốc, trong đầu bỗng vang lên giọng nói.   
 
Hu hu, cởi đi thôi.
 
Muốn xem phong cảnh quyến rũ dưới bộ đồ ngủ.
 
Con ngươi đen di chuyển, nhìn chằm chằm vào anh.
 
Người cởi cúc áo phía trước đột nhiên dừng lại, cong môi hỏi: “Đẹp không?”
 
Nguyễn Văn Văn bị vẻ đẹp mê hoặc, hoàn toàn quên mất cái gì là xấu! hổ!
 
Cô gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Đẹp lắm.”
 
Lộ Phong bước tới: “Vậy em cởi giúp anh đi. ”

 
Nguyễn Văn Văn rơi vào trong mắt anh, không tự chủ được nửa quỳ ở trên giường, giơ tay sờ cúc áo ngủ của anh.
 
Ngay khi vừa chạm vào, một giọng nói trong đầu bật ra, tỉnh mau, làm gì thế? Không cần eo, không cần chân nữa à, tối qua giày vò chưa đủ sao?!    
 
Giọng nói này đúng lúc làm Nguyễn Văn Văn tỉnh lại, cô khẽ run một cái, buông tay ra: “Không đâu, em không làm được, anh tự làm đi. ”
 
Đôi chân lại lùi về phía sau.
 
Cô không kịp rút lui, Lộ Phong đã nắm lấy vai cô, đầu ngón tay của người đàn ông đặt trên má cô, ung dung nói: “Chạy cái gì?”
 
Dường như tối nay anh rất khác so với trước kia, ánh mắt quá quyến rũ, giọng nói cũng rất trêu chọc người.  
 
Nguyễn Văn Văn nuốt nước miếng: “Hết cách rồi.” Phản xạ có điều kiện.
 
Giọng cô rất nhỏ, Lộ Phong nghe không rõ, nhưng cũng không định truy cứu những gì cô nói. Anh hơi nâng cô lên, ghé sát vào, ánh mắt vẫn ngang tầm.
“Còn cưỡi nữa không?”
 
Nguyễn Văn Văn run rẩy hàng mi hỏi: “Có thể không cưỡi được không?”
 
Hu hu, cô thật sự không muốn cưỡi.    
 
Lộ Phong: “Em nói sao?”
 
Nguyễn Văn Văn: “Em nói có thể.”
 
Ánh mắt nhìn vào gương mặt cô của Lộ Phong mang theo cảm giác khó hiểu, nụ cười cũng khiến người ta nhìn không thấu: “Ồ, vậy đổi thành anh cưỡi.” 
 
Nguyễn Văn Văn vừa định nói gì đó thì đã bị đẩy lên giường.
 
Cả hai đã sử dụng các hành động để giao tiếp và thảo luận sâu sắc về chủ đề liên quan đến từ “cưỡi” này. Quá trình lâu đến mức khiến người ta giận sôi lên, hơn nữa còn phải làm lại nhiều lần.
 
Trong lúc đó, Nguyễn Văn Văn đã phản đối nhiều lần, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, cũng không thể rút lui vào giờ nghỉ giải lao.
 
Lộ Phong cắn môi cô, nói: “Là do em lựa chọn.”
 
“……” Nguyễn Văn Văn hối hận về điều này và quyết định sau này sẽ không nhắc đến những lời liên quan nữa, đồng thời rút thẻ vàng cảnh cáo Lộ Phong.
 
Đầu đề là: Ra phòng khách bình tĩnh lại.
 
Lộ Phong nhéo eo cô hỏi: “Thật sự muốn anh đi ngủ ở phòng khách sao?”
 
Nguyễn Văn Văn khẽ thút thít nói: “Đi, bắt buộc phải đi, không nên chậm trễ. ”
 
Lộ Phong không nói gì cả, chỉ ôm ngang cô.
 
Cơ thể của Nguyễn Văn Văn đột nhiên lơ lửng trong không trung, cô giật mình: “Làm gì đó?”
 
Lộ Phong: “Đi tắm.”
 
Vốn dĩ Nguyễn Văn Văn muốn từ chối, mà người nào đó không cần mặt mũi còn phát thẻ vàng cảnh cáo cô.
 
Đầu đề là: Phu xướng phụ tùy
 

Lúc đầu cô không hiểu ý anh, cho đến khi từ phòng tắm ra, hai người không trở lại phòng ngủ chính mà cùng nhau đi đến phòng dành cho khách.
 
Nguyễn Văn Văn trừng mắt: “Tại sao em lại ngủ ở đây?”
 
Lộ Phong nhắc nhở: “Chồng làm gì vợ phải làm theo.”
 
Nguyễn Văn Văn: “…” Ai muốn làm theo anh chứ.
 
Cô cố gắng ngồi dậy, chân vừa chạm đất thì lại bị kéo lên giường, người đàn ông phía sau một tay ôm cổ cô, một tay ôm eo cô: “Ở đây ngủ với anh.”
 
Ngoài ra còn có một vũ khí bí mật vô hình chống lại cô.
 
Nguyễn Văn Văn đột nhiên không dám cử động, mím môi: “Anh, bình tĩnh lại đi. ”
 
Lộ Phong hôn lên cổ cô: “Ngủ không?”
 
“……” Cuối cùng, Nguyễn Văn Văn không thể không khuất phục, run rẩy nói: “Ngủ.”
 
Có lẽ là do mệt quá nên cô ngủ rất nhanh, Lộ Phong nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng, khóe môi bất giác nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ.
 
Nguyễn Văn Văn hơi nhúc nhích, tóc vô tình rơi xuống, vừa vặn che khuôn mặt bên trái của cô.
 
Lộ Phong thấy vậy, cúi người lại gần, đầu ngón tay vén tóc cô ra sau tai, để không làm cô tỉnh giấc, anh làm rất chậm.
 
Khi thu ngón tay lại vô tình lướt ngang tai, cô sợ nhột, khẽ nghiêng đầu, khoảng cách giữa hai người càng được kéo giãn.  
 
Nói chính xác thì đầu cô ở xa hơn.
 
Lộ Phong nhìn mãi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vươn tay ôm lấy đầu cô, để cô dựa vào trong lòng mình.
 
Sau vài giây, cảm thấy vẫn không được, lại đặt cánh tay dưới cổ cô, kéo nhẹ một chút, để cô nằm trước mặt mình, gần như dính chặt vào nhau.
 
Lộ Phong rất hài lòng với cách ngủ này, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say.
 
Nhưng ngủ không được ngon, liên tiếp mơ nhiều giấc mơ.    
 
Một là, Nguyễn Văn Văn đưa cho anh một thỏa thuận trước hôn nhân, yêu cầu anh ký vào đó, sau bốn năm anh phải ly hôn, nếu anh hối hận, cô sẽ không ngại mà kiện anh, dù sao cô cũng không phải người duy nhất mất mặt.  
 
Một cái khác nữa, trong hoàn cảnh Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ thì bất ngờ bị ô tô đâm trúng, cơ thể nảy lên cao như hình parabol rồi nặng nề rơi xuống đất, nằm trong vũng máu.
 
Còn có một cái là, Nguyễn Văn Văn hồi phục trí nhớ, trở về lại dáng vẻ trước kia, bàn công việc với anh, ngay cả chuyện giường chiếu cũng vậy.
Mỗi tuần một lần, nhiều hơn một lần cũng không được.  
 
Lộ Phong tỉnh giấc, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn xuống người bên cạnh, hàng lông mày vô thức nhíu lại, may mà chỉ là giấc mơ.  
 
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, đi tắm, rồi bước ra, nhìn đồng hồ trên tường, bốn giờ sáng.
 
Anh không ngủ được bèn đi đến phòng sách.   
 
-
 
Đêm hôm đó Nguyễn Văn Văn ngủ rất ngon, khi tỉnh lại nhìn ánh mặt trời chói chang to lớn bên ngoài, khóe miệng nhếch lên, cánh tay vừa nhúc nhích đã dừng lại.

 
Cảm giác đau đớn ập tới, cô nhớ lại hành động điên cuồng tối qua của người nào đó, khuôn mặt đột nhiên nóng lên, thật là, quá xấu hổ rồi.
 
Cô còn chưa kịp cảm khái bao nhiêu thì điện thoại để trong hộc tủ reo lên, cô đứng dậy cầm lấy điện thoại, không thèm nhìn lập tức ấn nghe máy.
 
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng thét chói tai như chọc tiết gà của Lộ Tiểu Tiểu.
 
"A… Nguyễn Văn Văn, tôi hỏi chị, rốt cuộc chị đã nói gì với anh họ của tôi, sao sáng hôm nay thẻ ngân hàng của tôi lại bị khóa rồi!"
 
"Đồ yêu tinh nhà chị, rốt cuộc chị đã bỏ bùa mê thuốc lúa gì cho anh họ của tôi hả?"
 
"Tôi không biết đâu, chị nhanh chóng lập tức mở thẻ ngân hàng cho tôi đi."
 
"Muộn, một, phút, cũng, không, được!"
 
Bố mẹ của Lộ Tiểu Tiểu qua đời vì tai nạn máy bay, từ khi cô ta năm tuổi đã được vợ chồng nhà họ Lộ nuôi dưỡng, mặc dù trên danh nghĩa cô ta và Lộ Phong là anh em họ, nhưng thực tế không khác anh em ruột là bao.
 
Trước kia cô ta ở Los Angeles, mấy tháng trước mới về nước, tất cả chi tiêu của cô ta đều do Lộ Phong phụ trách.
 
Cô ta bảo vệ người anh trai Lộ Phong rất chặt, không muốn nhìn anh chịu thiệt, mà người có khả năng khiến Lộ Phong chịu thiệt nhất chính là Nguyễn Văn Văn, nên thái độ của cô ta đối với cô không tốt lắm.
 
Nếu trong nhà có cô em chồng kiêu ngạo thì cách xử sự của những chị dâu nhà giàu đó là chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, còn Nguyễn Văn Văn thì khác, cô thích chuyện nhỏ hóa lớn, chuyện lớn hóa không.
 
Cô đưa điện thoại ra xa, rồi cầm lấy bông tăm trên bàn ngoáy lỗ tai, chờ Lộ Tiểu Tiểu nói xong mới mở miệng nói chuyện.
 
"Em nói gì thế?"
 
"Thẻ gì chứ?"
 
"Chị không biết."
 
"Chuyện này em vẫn nên đi hỏi anh của em thì hơn."
 
"Tiền của anh ấy do anh ấy quyết định, liên quan gì đến chị đâu."
 
"Sao lại không liên quan——" Lộ Tiểu Tiểu còn chưa nói xong thì Nguyễn Văn Văn đã cắt ngang: "Hu hu, không phải em cho rằng chị bảo anh của em làm như vậy chứ, em cũng quá đề cao vị trí của chị trong lòng anh trai em rồi."
 
"Trong lòng anh trai em, chị còn thua cả hạt đậu."
 
"À, không đúng, còn thua cả em."
 
Nếu như Lộ Tiểu Tiểu đủ thông minh thì nên nghe ra Nguyễn Văn Văn đang so sánh cô ta với hạt đậu, đáng tiếc, cô Lộ đang đắm chìm trong suy nghĩ "Nguyễn Văn Văn không là cái thá gì cả, anh trai mới không thèm làm gì vì chị ta" nên không phản ứng kịp.
 
Mới ba đôi câu mà cô ta đã bị Nguyễn Văn Văn dắt mũi lôi đi, nghĩ lại cũng đúng, anh của cô ta mới không tàn nhẫn với cô ta như vậy đâu.
 
"Được rồi, tôi sẽ đi hỏi anh ấy." Cuối cùng cuộc gọi này của Lộ Tiểu Tiểu cũng chẳng giải quyết được gì.
 
Nguyễn Văn Văn nhìn màn hình điện thoại dần tối xuống, khóe miệng từ từ cong lên, cô nhớ lại tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô ôm cổ của Lộ Phong làm nũng: "Em mặc kệ, Lộ Tiểu Tiểu và em, anh phải chọn một người"
 
Lần này không phải mẹ chồng và con dâu rơi xuống nước thì sẽ chọn ai, mà là giữa em chồng và vợ anh sẽ chọn ai.
 
Lộ Phong đùa nghịch sợi tóc của cô hỏi: "Chọn hết không được à?"
 
Nguyễn Văn Văn làm ra vẻ mặt "Em biết anh thích nhất là em gái của anh mà", thở dài một tiếng: "Được rồi, em biết rồi, anh chọn Tiểu Tiểu."
 
Cô nói xong thì xoay người về hướng khác.
 
Lộ Phong cười khẽ, ôm lấy cô, hôn lấy bên má cô: "Chọn em."
 
Nguyễn Văn Văn mím môi, trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh nhưng trong lòng đã vui vẻ nhảy nhót, a a a a a, cô biết ngay mà, cô nhất định sẽ thắng.
 
Sau khi cúp điện thoại Lộ Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ tới, tối qua Nguyễn Văn Văn lấy danh nghĩa cô ta, chia rẽ quan hệ giữa cô ta và anh trai, chuyện này rất nghiêm trọng, cô ta phải chất vấn cô.

 
Ngay sau đó cô ta lại gọi điện thoại, nhưng bực mình là mãi không có người nghe máy.
 
Sau khi Nguyễn Văn Văn cúp điện thoại của Lộ Tiểu Tiểu thì tiện tay cho số điện thoại của cô ta vào danh sách đen, lúc cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh lại nghĩ tới wechat cũng phải chặn luôn.
 
Cứ như vậy.
 
Số điện thoại và wechat của Lộ Tiểu Tiểu đã chỗ đặt chân mới.
 
Lộ Tiểu Tiểu thì đang than vãn với Lộ Phong.
 
"Anh, có phải Nguyễn Văn Văn nói anh… "
 
"Gọi chị dâu."
 
"Chị dâu, có phải chị dâu nói anh khóa thẻ ngân hàng của em không?"
 
"Không phải."
 
"Vậy sao anh lại khóa thẻ của em chứ?"
 
"Để em có nhiều thời gian học tập."
 
"Khóa thẻ với việc học của em thì có liên quan gì đến nhau chứ?"
 
"Không có tiền thì em sẽ không gây chuyện lung tung."
 
". . ."
 
"Phải làm sao thì anh mới mở thẻ cho em?”
 
"Làm việc hoặc đi học đều được."
 
"Trừ hai cái này thì sao?"
 
"Hỏi chị dâu của em."
 
"Vậy thì em chọn làm việc."
 
Lộ Tiểu Tiểu đã thua ván này.
 
Lộ Phong đi ra từ trong phòng làm việc, vừa ngước mắt đã chạm vào ánh mắt của Nguyễn Văn Văn, có một số người làm nũng như ăn cơm bữa, lúc nào cũng lấy ra dùng.
 
Nguyễn Văn Văn đi về phía anh, nhào vào trong lòng anh, cánh tay ôm lấy eo của anh, đầu cọ vào trước ngực anh, nũng nịu nói: "Chồng ơi, em nhớ anh quá."
 
"Nhớ đến mức nào, hửm?" Lộ Phong hỏi.
 
Nhớ đến mức nào à? Vấn đề này phải suy nghĩ thật kỹ.
 
Tròng mắt của Nguyễn Văn Văn đảo một vòng, ngọt ngào tươi cười, lùi ra sau một chút, ngửa đầu nhìn anh: "Tối hôm qua em cũng nằm mơ thấy anh."
 
Lộ Phong khựng lại, đôi mắt liếc nhìn cô, giống như đang nhìn cô nhưng lại không phải đang nhìn cô, bật thốt lên: "Vậy thật trùng hợp đó."
 
"Sao thế, anh cũng mơ thấy em à?"
 
"Ừ."
 
"Anh nằm mơ thấy em làm gì rồi?"
 
". . ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận