Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Hiện trường đội quần cỡ lớn không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn.
 
Lộ Phong nhíu mày, trên mặt hiện lên đầy chấm hỏi với chấm than. Sau khi Nguyễn Văn Văn lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích: “Em…”
 
Cô mới nói có một chữ, sau lưng lại có tiếng nói truyền đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không phải là người đàn ông mới hỏi cô có cưỡi ngựa không, mà là nhân viên của trại nuôi ngựa. Thằng nhóc cận thị, số độ còn rất cao, nhớ nhầm người này sang người kia, cho rằng Nguyễn Văn Văn là Trâu Mỹ.
 
“Cô gái này, chẳng phải cô đang đi xem mắt với thầy Tống sao? Sao lại trốn ở đây?”
 
“Thầy Tống nhà chúng tôi rất hài hước, rất xứng đôi với cô.”
 
Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng lọt vào tai Nguyễn Văn Văn, cô chăm chú nhìn màn hình điện thoại, phát hiện ra mặt người nào đó ngày càng trầm xuống, nuốt nước bọt giải thích: “Không phải em, em không có đi.”
 
Nhân viên cho rằng cô đang nói chuyện với cậu ta nên tiếp lời: “Nè, sao cô còn không thừa nhận chứ? Cô mặc đồ đẹp thế này còn chẳng phải để đi xem mắt thầy Tống sao? Ngượng ngùng gì chứ, tôi hiểu mà.”
 
Cậu thì hiểu cái mốc xì.
 
Nguyễn Văn Văn cười còn khó coi hơn khóc: “Anh đừng hiểu lầm mà, thật sự không phải như vậy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Phong nhướn mày, gương mặt lộ vẻ không vui, ánh mắt sáng rực hiện lên mấy chữ: Bịa, em bịa tiếp đi.
 
Mặt cô như đưa đám, trái tim gào thét: Em thật sự không bịa mà…
 
Có người thật sự không có mắt nhìn, cứ lải nhải không ngừng: “Tính cách thầy Tống nhà chúng tôi khá tốt, cô phải nắm chắc cơ hội đấy. Cố lên.”
 
Cậu ta nói xong còn đưa tay làm động tác cố lên.
 
Nguyễn Văn Văn thật sự muốn chôn cậu ta ngay tại chỗ.
 
Nhân viên nói xong, nở nụ cười, xoay người rời đi.
 
Nguyễn Văn Văn nhìn khuôn mặt đen thui của Lộ Phong, cắn môi, im lặng vài giây rồi nói khẽ: “Anh khoan hãy nóng giận, em có thể giải thích.”
 
Lộ Phong im lặng nãy giờ, rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói rất lạnh nhạt: “Được, anh chờ em giải thích.”
 
Sau đó anh nói tiếp: “Anh muốn gặp em trong vòng một tiếng, quá thời gian thì không chờ nữa.”
 
Phải đi từ ngoại ô vào trong thành phố rồi đến công ty anh mà một giờ thì hơi gấp nên cô dò hỏi: “Có thể cho thêm nửa giờ nữa không?”
 
“Sao thế?” Anh ngừng lại, rồi nói tiếp: “Không nỡ về à?”
 
“Về về về.” Cô duỗi tay thề: “Lập tức về ngay.”
 
Sau đó.
 
Cô thấy Lộ Phong hình như vừa lật cái gì đó, nhìn kỹ thì ra chính là đồng hồ cát.
 
Giọng nam lạnh lùng chậm rãi truyền đến: “Bắt đầu tính giờ.”
 
Dây thần kinh của Nguyễn Văn Văn cũng không giống bình thường, lúc đang vội vã trở về, cô nghĩ lần sau lúc làm vận động nào đó cô cũng muốn lật đồng hồ cát tính giờ.
 
Vì sao anh được đặt thời gian mà cô không được chứ?
 
Chẳng phải công bằng phải thẩm thấu vào đời sống sao?
 
Cô tìm Trâu Mỹ hỏi khi nào thì đi được?
 
Trâu Mỹ cũng định đi, nghe cô nói vậy thì cô ấy nói với đối phương vài câu rồi rời đi cùng Nguyễn Văn Văn.
 
Đi được nửa đường, mẹ Trâu gọi đến, giọng điệu rất hứng khởi: “Tiểu Mỹ à, thầy Tống rất hài lòng, đồng ý hẹn hò với con.”
 
Trâu Mỹ: “Mẹ, con…“
 
Mẹ Trâu: “Nhưng mà mẹ không đồng ý.”
 
Trâu Mỹ kích động, cuối cùng mẹ cô ấy cũng làm chuyện tốt rồi. Cô ấy vừa mở miệng định nói gì đó thì mẹ Trâu lại nói: “Chiều nay còn một buổi ra mắt, chờ con gặp người này rồi quyết định sau.”
 
Trâu Mỹ: “…”
 
Nguyễn Văn Văn: “…”
 
Mẹ Trâu cho Trâu Mỹ biết điểm hẹn rồi cúp máy. Trâu Mỹ chầm chậm quay đầu nhìn về phía Nguyễn Văn Văn: “Văn Văn, tớ…“
 
“Đừng.” Hiện tại đến bản thân Nguyễn Văn Văn còn khó mà bảo toàn, cô liên tục lắc đầu: “Lát nữa tớ phải đi gặp Lộ Phong.”
 
“Hả? Tổng giám đốc Lộ biết rồi sao?”
 
“Ừ, biết rồi.”
 
“Sao thế? Tức giận rồi hả?”
 
“Chắc vậy.”
 
“Không thì tớ đi gặp anh ấy với cậu nhé?”
 
“Tớ nghĩ…“
 
“Có lẽ cậu cũng không cần.”
 
“…”
 
Cô đưa Trâu Mỹ về đến nhà rồi phóng thẳng đến tập đoàn Lộ Thị, xe đi vào bãi đỗ xe, cô không gấp gáp gọi cho Lộ Phong mà nghĩ rốt cuộc phải làm sao để dỗ cho anh hết giận.
 
Cô nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng dường như cách nào cũng không hiệu quả.
 
Thôi, cứ tự do phát huy vậy.
 
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Phong, chuông reo vài giây thì được kết nối, anh còn chưa nói gì, cô đã cất lời trước, giọng nói ngọt ngào.
 
“Cục cưng bé bỏng của em, tim gan phèo phổi của em, bảo bối đáng yêu của em ơi, hu hu em yêu anh chết mất. À đúng rồi, anh có đang bận không?"
 
Đúng lúc đang bận thì cô sẽ không đi lên.
 
Thật sự cô cũng không muốn lên cho lắm, sẽ gặp nguy hiểm.
 
Vài giây sau.
 
“A lô? Đâu rồi? Sao lại không nói gì thế?” Nguyễn Văn Văn hỏi xong, nghĩ chắc anh còn đang giận, xem ra phải xuất tuyệt chiêu.
 
“Chồng ơi, anh yêu, Tiểu Phong Phong, anh nói gì đi.”
 
Cô vừa dứt lời, đầu bên kia truyền đến tiếng điện thoại rơi xuống đất. Vài giây sau, điện thoại được nhặt lên, có người ho nhẹ: “À dạ… Cô chủ, tổng giám đốc Lộ ra ngoài rồi.”
 
Nguyễn Văn Văn nhận ra là giọng của Chu Hải, tóc tai đều dựng hết cả lên, ngoài xấu hổ ra thì không còn gì nữa, may mà da mặt cô cũng đủ dày.
 
À không, là đa mưu túc trí, phản ứng nhanh nhạy, trong lúc Chu Hải còn đang sững sờ thì cô ra đòn phủ đầu: “Tổng giám đốc Lộ ra ngoài làm gì?”
 
Chu Hải: “Tổng giám đốc Lộ…“
 
Nguyễn Văn Văn: “À, có phải đang bận không? Tôi hiểu rồi, vậy anh nói với tổng giám đốc Lộ tôi đã gọi đến nhé, trước…” rụp.
 
“Trước làm gì?” Không biết từ khi nào Chu Hải đã đổi thành Lộ Phong, giọng nói rất trầm.
 
Mí mắt của Nguyễn Văn Văn giật mấy cái, vừa rồi cô không nên nói nhiều như vậy, cúp máy thẳng là được rồi.
 
Sai lầm, thật là sai quá sai.
 
“Đi mua cơm trưa cho anh trước.” Nguyễn Văn Văn cười nói: “Em sợ anh làm việc mệt, không có thời gian ra ngoài ăn trưa nên định đi mua cho anh.”
 
“Không cần.” Lộ Phong nói nhẹ: “Em lên đây trước đi.”
 
Nguyễn Văn Văn tỏ vẻ thông cảm nói: “Có quấy rầy anh quá không? Hay là em về nhà chờ anh nhé?” 
 
Lộ Phong: “Em còn năm phút.”
 
Nguyễn Văn Văn: “Vâng, em lập tức đi lên.”
 
Vốn dĩ cô cho rằng người chờ trước thang máy đón mình là Chu Hải, không ngờ cửa thang máy vừa mở ra thì đập vào mắt chính là Lộ Phong mặc âu phục màu bạc cùng áo sơ mi trắng, là một cái móc áo biết đi.
 
Lúc này, anh đang đút một tay vào túi quần, cụp mắt nhìn cô, biểu cảm lạnh nhạt, trông không giống như đang tức giận.
 
Tim cô bỗng dưng buông lỏng, vẫn còn tốt, không nổi giận. Cô bước ra khỏi thang máy, vẫy tay xem như chào hỏi.
 
Lộ Phong không tức giận mà lại lơ đẹp cô, anh xoay người bước đi. Nguyễn Văn Văn vội vàng đuổi theo, anh đi rất nhanh, cô cố hết sức rồi mà vẫn bị bỏ lại càng lúc càng xa, cho nên quyết định chạy chậm luôn.
 
Khi đã sắp chạy đến cửa văn phòng tổng giám đốc, cô chợt nhớ ra gì đó nên dừng lại, quay đầu nhìn quanh bốn phía, muốn xác nhận xem những người của phòng thư ký có ở đây không.
 
Lộ Phong như thể có mắt sau lưng, nhẹ giọng nói: “Không có ai đâu.”
 
Nguyễn Văn Văn thở phào một hơi, hỏi: “Bọn họ đều đi ăn trưa rồi sao?”
 
Lộ Phong vừa đẩy cửa vừa trả lời: “Không.”
 
Nguyễn Văn Văn lại đứng lại lần nữa: “Vậy thì đi đâu?”
 
Anh không đáp, người trả lời là Chu Hải: “Cô chủ, phòng thư ký đã chuyển xuống tầng dưới, hiện tại tầng 66 chỉ có một mình tổng giám đốc Lộ.”
 
Nói cách khác, cả tầng này chỉ có một mình Lộ Phong.
 
Cô thuận miệng hỏi: “Vì sao?”
 
Chu Hải nhìn cô bằng ánh mắt ‘việc này cô cũng không biết sao’, ho nhẹ một tiếng, trả lời súc tích: “Có lẽ vì có yêu cầu gì đó.”
 
Anh ta nhấn mạnh hai chữ ‘yêu cầu’.
 
Nguyễn Văn Văn chợt cảm thấy Lộ Phong hơi đáng thương, cả tầng chỉ có một mình anh, chắc hẳn anh cảm thấy rất trống trải.
 
Quả nhiên.
 
Không phải ai cũng có thể làm lãnh đạo cấp cao.
 
Phải nhẫn nại và chịu được cô đơn mới được.
 
Lúc cô Lộ đang cảm thán, bàn làm việc trong văn phòng đã bày sẵn đồ ăn, mùi hương tỏa ra bốn phía, cô lấy lại tinh thần nhìn bàn đồ ăn, lông mi hơi run rẩy.
 
Trong mười món đồ ăn trên bàn thì có đến tám món là món cô thích, hai món còn lại là Lộ Phong thích.
 
Thiên vị một cách trắng trợn.
 
Nguyễn Văn Văn bỗng cảm thấy cảm động, ôm lấy cánh tay Lộ Phong làm nũng: “Chồng ơi, chồng.”
 
Khi nãy Lộ Phong thấy cô quả thật còn hơi giận, bây giờ lại bị cô lắc đến quên sạch, anh nhéo má cô: “Ăn cơm.”
 
Dù là lời nói hay ánh mắt, tất cả đều mang theo sự nuông chiều vô tận, Nguyễn Văn Văn như thể rơi vào hũ mật, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
 
Cô kéo tay Lộ Phong cùng ngồi xuống, ngoan ngoãn há miệng ăn đồ anh đút, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, cười híp mắt nói: “Ngon lắm.”
 
Lộ Phong đưa nước cho cô, Nguyễn Văn Văn không nhận mà chậm rãi mở miệng, anh đưa đến miệng cô, dịu dàng nói: “Chú ý, đừng để bị bỏng.”
 
Nguyễn Văn Văn cong môi, ánh mắt tràn đầy ý cười.
 
Huhu, chắc cô đã qua ải này rồi đúng chứ.
 
Bên khóe miệng còn dính vệt nước, cô cúi người lấy giấy lau, lại bị Lộ Phong ngăn lại, ánh mắt anh dịu dàng như nước: “Để anh.”
 
Trái tim Nguyễn Văn Văn như sắp tan chảy, điên cuồng đập thình thịch không ngừng, gò má dần nóng lên, tai cũng đỏ lên.
 
Nhân lúc anh đang lau miệng cho cô, cô khen anh: “Chồng ơi, anh thật tốt.”
 
Tay Lộ Phong dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô: “Anh tốt sao?”
 
“Tốt, tốt nhất trên đời.”
 
“Nếu tốt thì sao em lại lừa anh hai lần liên tiếp?”
 
“...” Vốn nghĩ đã an toàn qua cửa, xem ra vẫn không ổn.
 
Nguyễn Văn Văn lập tức giả vờ đáng thương, giải thích: “Trâu Mỹ là bạn thân nhất của em, em giúp cô ấy cũng là điều nên làm mà.”
 
“Đúng vậy, Trâu Mỹ là bạn thân nhất của em, còn anh chẳng là gì cả.”
 
“...”Lời này nói ra, sao cứ có cảm giác chua chua.
 
Nguyễn Văn Văn nắm lấy tay anh, vuốt lòng bàn tay của anh: “Ai nói anh không là gì cả, anh là chồng em yêu nhất.”
 
“Vậy nên, vì quá yêu nên mới lừa à?” Sắc mặt Lộ Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh nhớ lại chuyện gì đó, thời gian gần đây Nguyễn Văn Văn bất thường có phải là vì cô cũng đang lừa anh hay không?
 
Lấy cái cớ mất trí nhớ để lừa anh.
 
Nếu như vậy…
 
Anh nhíu mày: “Trả lời.”
 
“...”Nguyễn Văn Văn không ngờ anh lại trách móc như vậy, cô có lừa anh đâu. Được rồi, có lừa anh, đứa trẻ ngoan thì phải dũng cảm nhận lỗi, cô kéo tay áo anh: “Em xin lỗi, lần sau không dám nữa.”
 
Cô xụ mặt xuống, môi bĩu ra, nhìn như sắp khóc đến nơi, Lộ Phong thấy vậy, trong lòng cũng như bị giẫm một cái, vô thức không muốn dò hỏi thêm nữa.
 
Sắc mặt anh lại tốt hơn một chút, thôi vậy.
 
Nãy giờ Nguyễn Văn Văn vẫn cúi đầu, không chú ý đến sắc mặt anh, tự nói một mình: “Muốn đánh muốn mắng thế nào tùy anh, trừng phạt em thế nào em cũng chịu, nhưng có một việc là không được.”
 
Lộ Phong rũ mắt, ung dung nhìn cô, muốn biết cô nói “một việc” là ý gì.
 
“Em không muốn ly hôn.” Nguyễn Văn Văn bày tỏ sự quyết tâm của mình: “Có chết cũng không ly hôn.”
 
Lộ Phong không biết sao cô lại liên hệ chuyện này đến ly hôn, nhưng thấy thái độ nghiêm túc của cô, tâm trạng của anh đột nhiên tốt trở lại.
 
Dáng vẻ này hoàn toàn khác với dáng vẻ hồi trước của cô, trước đây mỗi ngày cô đều tính thời gian ly hôn với anh, dường như rất mong chờ.
 
Thỉnh thoảng hai người có thời gian ăn cơm cùng nhau, chủ đề nói chuyện cũng là về việc này.
 
Đương nhiên lần nào cũng là cô chủ động bắt chuyện, anh chỉ nghe, không bày tỏ thái độ gì, có lẽ vì nguyên nhân đó, mỗi lần nói chuyện cô đều rất giận.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui