Sự yêu thích của nhiều người thể hiện ở các chi tiết nhỏ.
Lộ Phong biết Nguyễn Văn Văn ngượng ngùng nên không để cô đối mặt với chuyện tiếp theo một mình. Anh đưa mẹ Lộ và bố Nguyễn đến phòng nghỉ, còn dặn dò Chu Hải phải đưa nước cho cô uống để bình tĩnh lại.
Nhiệt độ nước không được quá cao, sợ cô bị bỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không thể quá thấp, cô không thích uống lạnh.
Nhiệt độ này thật sự rất khó kiểm soát, Chu Hải khó mà làm cho đúng nên kiên định bưng đến ba cốc nước, cung kính nói: “Cô chủ, đây là do tổng giám đốc bảo tôi chuẩn bị cho cô.”
Nguyễn Văn Văn thật sự đang khát nước. Đầu tiên là vì hai người hôn rất lâu, hai là hơi khô nóng, cảnh tượng khi nãy thật sự như đòi mạng cô.
Cô có dùng ngón chân nghĩ cũng không nghĩ đến sẽ có người đi vào, còn không phải là ai khác mà chính là mẹ chồng và bố mình. Cô cũng không biết tại sao họ lại đi cùng nhau nữa.
Nguyễn Văn Văn uống xong một ly nước, vừa dùng khăn giấy lau môi vừa hỏi: “Tổng giám đốc Lộ đi đâu rồi?”
Chu Hải: “Phòng nghỉ.”
Nguyễn Văn Văn: “Vẫn chưa nói chuyện xong sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Hải: “Vẫn chưa.”
Nguyễn Văn Văn bĩu môi, nhướng mày hỏi dò: “Anh thấy vẻ mặt bọn họ thế nào? Có thuận lợi không?”
Lúc nãy khi Chu Hải tự tay đưa trà đến thì thấy vẻ mặt vẫn tốt: “Không tệ.”
Không tệ.
Vậy thì được.
Nguyễn Văn Văn vuốt ngực, thuận tay cầm thêm một cốc nước lên uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Trợ lý Chu có việc bận thì đi đi, tôi không sao.”
“Được.” Chu Hải gật đầu, đi ra ngoài.
Nguyễn Văn Văn chờ đến khi anh ta rời đi mới đứng lên, bắt đầu đi qua đi lại, nhớ đến khoảnh khắc lúc nãy chỉ muốn tìm một khối đậu hũ đâm đầu vô chết cho rồi.
Thật sự quá mất mặt, quá xấu hổ, bị mẹ chồng và bố mình cùng bắt gặp cảnh thân mật, tình tiết này chắc chỉ có thể xảy ra trên tivi.
Không, trên tivi cũng không thể diễn như thế.
Cô chống nạnh, tiếp tục đi qua đi lại, tâm trạng hơi thấp thỏm. Một lúc lâu sau, cô mở cửa đi ra ngoài, dán sát người vào tường đi một mạch đến trước cửa phòng nghỉ.
Tập đoàn Lộ Thị có một ưu điểm thế này, các phòng đều chỉ có một mặt là tường, mặt còn lại là thuỷ tinh, chỉ cần nhìn lên thì sẽ thấy không sót thứ gì.
Cô lặng lẽ ló đầu ra, nhìn lướt qua rồi rụt đầu lại. Mấy giây sau, cô lại ló đầu, cánh tay bám lấy tường, vểnh tai nghe ngóng.
Hiệu quả cách âm quá tốt, trừ việc có thể nhìn thấy miệng của bọn họ mấp máy liên tục thì không nghe được đang nói gì cả.
Nhưng mà trông vẻ mặt của bọn họ có vẻ cũng không tệ lắm.
Nguyễn Văn Văn đầy vẻ ngờ vực, đang nói chuyện gì mà vui đến vậy chứ?
Vừa nghĩ đến đây thì mũi cô chợt ngứa, nhịn không được nên hắt xì ra tiếng. Cô sợ bị nghe được nên vội vàng bịt kín mũi miệng, cơ thể dần lùi ra sau.
Trong phòng nghỉ, Lộ Phong đang trò chuyện thiếu muối cùng bọn họ, chủ đề từ đầu đến cuối đều xoay quanh hôn nhân của anh và Nguyễn Văn Văn. Mẹ Lộ đề nghị sắp tới anh nên dẫn cô đi làm kiểm tra thật kỹ càng. Ngoài đầu ra thì những bộ phận cơ thể khác cũng phải kiểm tra lại một chút.
Bà nói xong thì nhìn bố Nguyễn.
Bố Nguyễn cười nói: “Tôi cũng có ý này. Nếu kiểm tra không có gì, sau đó có thể…”
Câu nói kế tiếp vừa muốn nói ra thì bị một ánh mắt của mẹ Lộ chặn đứng, ông lập tức sửa lại: “Nếu không có việc gì thì mọi người yên tâm được rồi.”
Dù sao Lộ Phong cũng là tổng giám đốc công ty, cả năng lực và chỉ số IQ đều rất tốt, chỉ nói chuyện với nhau mấy câu ngắn gọn thôi cũng đã hiểu rõ ý của bọn họ.
Nhưng mà anh chưa bao giờ muốn miễn cưỡng Nguyễn Văn Văn, trừ khi chính cô muốn, nếu không thì không ai ép được.
“Mẹ, bố.” Lộ Phong nhẹ giọng: “Chúng con sẽ lo liệu chuyện con cái, hai người đừng quan tâm.”
Mẹ Lộ không nhịn nổi nữa: “Sao lại không quan tâm được cơ chứ? Hai đứa đã kết hôn ba năm rồi. Chuyện con cái nên đặt lên hàng đầu. Còn nữa, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*. Ông nội con còn chờ bế cháu nội đấy.”
*Nghe theo lời mù quáng, đẩy người thân vào việc làm không chánh nghĩa, là điều bất hiếu thứ nhất. Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai. Không lấy vợ, sanh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba. Trong ba điều bất hiếu đó, không có con là tội nặng nhất.
“Tay ông nội đã run vậy rồi, nếu thật sự muốn bế thì mẹ không sợ cháu bị rơi xuống đất sao?” Lộ Phong nói.
Mẹ Lộ nhìn anh với ánh mắt xem thường: “Cái thằng nhỏ này, ông nội con không bế được thì chẳng phải còn bố với mẹ sao? Chúng ta còn bế được.”
Bố Nguyễn bên cạnh cũng tiếp lời: “Bố cũng có thể.”
“Đúng thế, bố vợ con cũng bế được.” Mẹ Lộ nói.
Vẻ mặt của Lộ Phong lạnh nhạt, trước nay điểm chú ý của anh chưa bao giờ ở việc họ bế được không, mà là người kia có vui hay không.
“Chuyện này con sẽ lo liệu.” Lại là cái câu bốn lạng địch ngàn cân** này. Mấy lời này bọn họ đã nghe từ khi mới kết hôn cho tới tận bây giờ đã ba năm. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc quan hệ của hai người chuyển biến tốt, bà không muốn đợi nữa.
**Dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực.
“Con trai, đây là việc lớn.” Mẹ Lộ dịu dàng nói: “Không thì mẹ nói chuyện với Văn Văn nhé?”
“Không được.” Lộ Phong từ chối: “Chuyện này mọi người nói với con là được rồi.”
“…” Nói với con thì ra được kết quả hay sao? Mẹ Lộ câm nín.
Bố Nguyễn ho nhẹ một tiếng: “A Phong, thế này đi, bố nói chuyện với Văn Văn.”
“Bố cũng không được.” Tính bảo vệ của Lộ Phong rất mạnh, thái độ cũng vô cùng cương quyết: “Bố, Văn Văn còn đang hồi phục, đừng làm phiền đến cô ấy.”
Mẹ Lộ: “…” Nuôi đứa con trai này coi như bát nước đổ đi rồi.
Cũng đã nói đến mức này rồi, bố Nguyễn cũng không còn gì để kiên trì nữa, đành khuyên: “Bà thông gia này, hay là chúng ta đi trước đi.”
Không đi cũng không được, mẹ Lộ gật đầu: “Được thôi.”
Ngay lúc Nguyễn Văn Văn đang nhìn lén thăm dò thì cửa phòng nghỉ mở ra, bọn họ cùng bước ra ngoài. Vẻ mặt của mẹ Lộ hơi tối sầm lại: “A Phong, chuyện này con nhất định phải cẩn thận suy nghĩ lại.”
Lộ Phong không trả lời.
Bố Nguyễn: “Khi nào rảnh thì con dẫn Văn Văn về nhà ăn cơm nhé?”
Lộ Phong gật đầu: “Vâng ạ.”
Không khí tổng thể vẫn còn khá hài hoà, Nguyễn Văn Văn nhìn Lộ Phong tiễn bọn họ vào thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, rồi lại nhìn Lộ Phong trở về.
Dù sao thì cả tầng này cũng không có người khác, cô chạy chậm đến đón anh, lập tức nhảy vào trong lòng anh, ôm cổ anh nói: “Khai mau đi. Mẹ anh với bố em đã nói gì?”
Lộ Phong thuận tay ôm lấy cô, không vội trả lời mà nhìn cô đánh giá, thấy chóp mũi và vành mắt cô hơi hồng nên hỏi: “Khóc sao?”
“Hả?” Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Không có.”
Cô vừa dứt lời thì lại bị ngứa mũi, không kìm nổi nghiêng đầu hắt xì một cái, tay xoa mũi.
“Cảm rồi à?” Lộ Phong không thể đưa tay lên nên chỉ có thể dùng trán chạm vào trán cô. Đầu anh hơi thấp nên phải ngẩng lên để cảm nhận trán cô.
Độ ấm bình thường.
Nguyễn Văn Văn hơi sụt sịt nói: “Không phải bị cảm, chắc là do trở trời thôi.”
Cô nói xong chợt nhớ đến việc chính, vuốt mặt anh nói: “Anh đừng có đánh trống lảng. Nói em biết rốt cuộc mọi người đã nói gì vậy?”
Lông mi cô run rẩy, dáng vẻ nhất định phải biết cho bằng được.
Lộ Phong không muốn nói cho cô biết. Anh bế cô lên cao hơn, vừa bước được hai bước thì phía trước truyền đến tiếng người đâm vào tường.
“Rầm.” Chu Hải cầm tài liệu lên tầng tìm Lộ Phong để ký tên, không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Anh ta được xem sao?
Anh ta theo bản năng muốn trốn đi, trốn nhanh quá nên không để ý phương hướng, đâm đầu vào tường.
Tiếng động rất lớn, Nguyễn Văn Văn chầm chậm quay đầu lại nhìn, khi đã thấy rõ người đằng sau là Chu Hải thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Không thể nào, cả tầng này chẳng phải chỉ có Lộ Phong thôi sao?
Bị bắt gặp một lần cũng thôi đi, cơ mà liên tục thế này thì có chừa cho cô đường sống không chứ?
Cô giãy giụa nhảy xuống khỏi người anh, đứng không vững nên trật chân ngã xuống. Tư thế ngã hơi khó diễn tả.
Chu Hải che đầu, không được phúc hậu cười lên. Anh ta đang cười thì nhìn thấy ánh mắt của Lộ Phong, lập tức ngưng ngay, giải thích: “Tổng giám đốc Lộ, có tài liệu cần anh ký tên.”
Lộ Phong không thèm để ý đến anh ta, khom lưng đỡ Nguyễn Văn Văn, dịu dàng hỏi: “Ngã có bị thương không?”
Cô không còn mặt mũi gặp ai nữa, cúi đầu nói: “Em không sao cả, anh xử lý công việc trước đi.”
Sau đó lại nói thêm: “Em vào toilet một lát.”
Cô xoay người đi về phía Đông, Lộ Phong giữ chặt cánh tay cô: "Toilet ở phía Tây."
Nguyễn Văn Văn dừng lại, nhìn kỹ một chút sau đó quay đầu đi về phía Tây. Lúc cô đi ngang qua Chu Hải, mở lời nói trước: "Đừng nói chuyện với tôi."
Chu Hải định nói với cô dây giày bị lỏng rồi, nhưng sau khi nghe lời cảnh cáo của cô thì lại nuốt lời muốn nói xuống.
Không bao lâu sau, trong toilet vang lên tiếng bịch nặng nề.
Nguyễn Văn Văn ngã rất hoành tráng, còn rất nghiêm trọng. Xương mắt cá chân có vết nứt, bác sĩ để nghị bó bột nhưng cô nói xấu, quyết định không bó.
Lộ Phong nuông chiều cô, cô nói gì đều nghe theo, sau khi kiểm tra xong thì cầm thuốc đưa cô về nhà.
Sau đó hai người ở bên nhau càng thân mật hơn.
Khi Lộ Phong không ở nhà, lúc đi lại Nguyễn Văn Văn luôn nhảy bằng một chân. Thím Chu muốn giúp cô một tay nhưng cô từ chối.
Lúc Lộ Phong ở nhà, từ một chân bị đau biến thành hai chân đau không thể đi lại được, đi đâu cũng muốn ôm.
Trâu Mỹ nhắc nhở cô: "Đừng đùa quá mức, cẩn thận tổng giám đốc Lộ tức giận đó."
Nguyễn Văn Văn khẽ cười, giơ chân nói: "Anh ấy không giận đâu."
Khi đó, vết thương ở chân của Nguyễn Văn Văn đã kéo dài một tháng, đi lại vẫn không tiện, phải cần ôm mới được.
Đương nhiên đó chỉ là bề ngoài thôi, tình huống thật sự là...
Chân cô đã lành rồi, chạy nhảy không thành vấn đề, lý do cô không nói với Lộ Phong là vì cô rất thích cảm giác được anh ôm.
Lúc đi học, cô từng mơ tưởng đến tình cảnh được sống chung với anh, cô từng nghĩ làm người phụ nữ của anh sẽ rất hạnh phúc. Nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ vậy thôi, không dám làm thật.
Bây giờ đã khác, bọn họ đã kết hôn, cô đã thành người phụ nữ của anh, tự trải nghiệm sự tốt đẹp trong đó càng không muốn buông tay.
Ngày mai.
Ngày mai sẽ nói cho anh biết.
Trâu Mỹ hỏi: "Tổng giám đốc Lộ không nghi ngờ cậu sao?"
Nguyễn Văn Văn đặt di động lên bàn trang điểm, mở loa ngoài vừa nhìn ngón chân vừa nói: "Không có."
Trâu Mỹ cảm khái nói: "Tổng giám đốc Lộ rất thích cậu đấy."
Trước đó Nguyễn Văn Văn vẫn không tự tin, sợ tất cả chỉ là ảo tưởng của mình, thật ra Lộ Phong không thích cô, nhưng bây giờ cô không suy nghĩ như thế.
Lộ Phong đối xử với cô tốt như thế sao có thể là giả được.
Huhu.
Cô hạnh phúc quá!
"Đúng thế, anh ấy rất thích tớ." Nguyễn Văn Văn vung cơm chó khiến cho người ta hâm mộ.
Trâu Mỹ run tay: “Con nhóc này."
Nguyễn Văn Văn cười vui vẻ hơn.
Sau đó chủ đề chuyển từ chân Nguyễn Văn Văn đến chuyện của Trâu Mỹ: “Cậu và Tiêu Hạo sao rồi?"
"Chỉ... Thế thôi." Trâu Mỹ không tìm được từ thích hợp miêu tả quan hệ của mình.
"Thế là thế nào?" Nguyễn Văn Văn hỏi: "Tiến triển đến đâu rồi? Nắm tay à? Ôm hay là hôn?"
Nói đến đây, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, Trâu Mỹ mệt mỏi nói: "Không phải."
"Sao? Chẳng lẽ hai người đã ngủ với nhau rồi à?"
"Khụ khụ khụ, cậu đừng nói lung tung."
"Không phải ngủ với nhau thì là gì?"
"Không nắm tay, không ôm càng không hôn." Trâu Mỹ bẻ ngón tay nói: "Gần đây anh ấy rất bận, vẫn chưa gặp được."
"Anh ta không rảnh tìm cậu, vậy cậu không thể đi tìm anh ta à?" Nguyễn Văn Văn nói.
"Tớ sợ làm phiền anh ấy làm việc." Nhưng thật ra là do cảm thấy xấu hổ.
Nguyễn Văn Văn nghe xong đã hiểu, hỏi: "Vậy cuối cùng cậu có thích anh ta không?"
"Đương nhiên tớ thích rồi." Trâu Mỹ nghĩ đến Tiêu Hạo thì ánh mắt đã lóe lên, khẽ thở dài: "Nhưng chuyện tình cảm không phải cứ muốn là được."
Cô rất thích anh, nhưng anh không hành động cô cũng không làm gì được.