Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Trong đám người, người duy nhất có ấn tượng với Nguyễn Văn Văn là Triệu Can. Không biết vì sao mà anh ta bị Nguyễn Văn Văn làm ngã quỵ, ngồi sụp xuống đất suy nghĩ bay xa, trông có vẻ rất lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.
 
Bốn người khác chỉ gặp Nguyễn Văn Văn trong hôn lễ của Lộ Phong, bình thường không gặp nên đối với dáng vẻ của cô rất mơ hồ, chỉ nhớ cô Lộ là người vô cùng xinh, tính cách lạnh lùng.
 
Bọn họ nghe nói, cô ngoại trừ lạnh lùng ra còn ngang ngược, thường xuyên giày vò Lộ Phong, quan hệ vợ chồng với Lộ Phong không bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tóm lại, đó là cảm nhận của bọn họ với cô Lộ đã lâu không gặp mặt.
 
Nên lần đầu tiên nhìn thấy có người ngồi lên đùi Lộ Phong, còn ôm cổ anh gọi chồng, ai cũng như bị sét đánh.
 
Đây là... Em dâu à?
 
Nhìn qua không hề lạnh lùng, không những không lạnh mà còn rất nhiệt tình, những động tác tay chân quá thành thục, còn dáng vẻ nũng nịu này không phải lần đầu làm, sắc mặt còn không thay đổi.
 
Đám người ngây ngốc mấy giây rồi lấy lại tinh thần, ánh mắt lộ vẻ tò mò, sau đó như bửng tỉnh hiểu ra.
Ừm, hiểu rồi.
 
Người này... Không phải chính chủ.
 
Mấy người nhìn nhau, nhìn thấy được quan điểm giống nhau trong mắt đối phương thì thầm gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó bắt đầu nói chuyện không đâu vào đâu.
 
Đệt, đệt, đệt, nhìn A Phong là người chín chắn như thế, không ngờ lại học theo những người khác vào vòng bạn bè tìm lốp dự phòng.
 
???! Đây là người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo chúng ta quen sao, thành người trái ôm phải ấp rồi à?
 
Là ai nói phải chung thủy trong hôn nhân chứ, sao bây giờ lại chung thủy cho người ta ngồi trên đùi rồi, có phải tiếp theo sẽ hôn không?
 
Con mẹ nó, đúng là đàn ông đều giống nhau. Có lẽ anh ta cũng quên mình là đàn ông rồi.
 
Người đầu đinh tên Thường Bân trợn mắt đi đến, đụng vào vai Lộ Phong, nhướng mày liếc mắt ra hiệu với anh.
 
Lộ Phong vốn đang cười, sau khi nhìn anh ta thì thu lại nụ cười, trầm giọng nói: "Có việc gì sao?"
 
Thường Bân nhíu mày sâu hơn: "Ừm, có việc, qua bên kia nói đi."
 
Lộ Phong không nhúc nhích: "Nói ở đây đi."
 
Thường Bân vốn muốn nói riêng với Lộ Phong, nhưng thấy anh không có ý muốn đi thì không che giấu nữa, đá văng Chương Châu ra, ngồi đối diện Lộ Phong ho nhẹ một tiếng, bắt đầu thuyết phục từ tận đáy lòng.
 
"Tôi biết cậu và em dâu có quan hệ không tốt, em dâu xinh đẹp nhưng tính cách vô cùng lạnh lùng, không dẻo miệng, là người có khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, nhưng mà..."
 
Thường Bân dừng một lát lại nói tiếp: "Đây không phải lý do cậu vượt quá giới hạn đâu. Hơn nữa, lúc trước khi cậu kết hôn mấy anh em đã khuyên cậu đừng kết hôn, Nguyễn Văn Văn không được. Bọn tôi nói hết lời nhưng cậu cứ nhất định muốn cưới cô ta."
 
"Đã kết hôn thì phải chịu trách nhiệm."
 

"Nếu cậu thích cô gái ngồi trên đùi này." Thường Bân nhìn Nguyễn Văn Văn, sờ tóc mai nói: "Thì nên ly hôn trước, tự do rồi hãy đi tìm cô ta."
 
Thường Bân nói với Lộ Phong xong lại quay đầu nói với Nguyễn Văn Văn: "Cô cũng thế, đùi là nơi tùy tiện ngồi được à? Còn gọi chồng nữa? Cô biết cậu ta là ai không?"
 
"Đi đi đi, nhanh xuống đi, đi ra chỗ khác."
 
"!!!" Nguyễn Văn Văn khó tin nhìn Thường Bân, ánh mắt trở nên âm trầm. Đây là bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần nào chạy đến thế, hôm nay chưa uống thuốc à?
 
Còn nói gì mà cô xinh đẹp nhưng tính cách không ra gì, người lạnh lùng không dẻo miệng, khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm!!
 
Khoan đã.
 
Cái gì mà thích cô gái này thì nên ly hôn trước, hình như anh ta đến chỉ để khuyên Lộ Phong ly hôn vậy.
 
Có một cảnh tượng đáng sợ là chính chủ ở trước mặt mà không nhận ra, lại còn ở đó lải nhải.
 
Đáng sợ hơn là có người ở bên cạnh hát đệm.
 
"Đúng thế A Phong, tôi biết cậu không thích em dâu nhưng nếu là tôi cũng không thể làm như thế, mau đuổi cô ta đi đi. Chuyện đêm nay xem như mấy anh em không nhìn thấy, lỡ như em dâu hỏi thì chúng ta sẽ không thừa nhận."
 
"Đúng đúng đúng, chúng ta sẽ không nói với em dâu, cậu nhanh đưa cô ta ra ngoài đi."
 
"Người đẹp, đừng ôm nữa, đó là chồng cô sao? Còn ôm nữa!"
 
Chủ đề kéo lên người Nguyễn Văn Văn lần nữa, nếu ánh mắt có thể giết người thì mấy người trước mặt này đã chết rồi.
 
"Đừng liếc, nói cô đó."
 
"Đi đi."
 
"Đi mau."
 
Mấy người bọn họ nói qua nói lại.
 
Triệu Can ngã trên đất khó khăn nhúc nhích chân, muốn nhắc nhở bọn họ, mấy anh em, mấy người gây chuyện rồi biết không, ngậm miệng đi.
 
Nhưng chân anh ta tê dại không di chuyển được, miệng không nghe sai khiến. Thật ra không phải miệng anh ta không nghe sai khiến, mà anh ta nhìn thấy sắc mặt Lộ Phong thay đổi.
 
Bão tố sẽ ập vào ngay, bo bo giữ mình mới là thượng sách, anh ta còn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
 
Anh ta bịt lỗ tai làm như không nghe thấy, để mấy tên ngốc kia xúc động một mình thôi.
 
Nguyễn Văn Văn vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bên hông có bàn tay ôm lấy cô, bàn tay rất ấm. Cô quay người nhìn Lộ Phong, thấy ý cười trong đáy mắt của anh.
Đệt, còn vẻ mặt thâm tình nữa, đúng là không muốn sống rồi, Thường Bân nghĩ.
 
Lúc không ai chú ý, Nguyễn Văn Văn lặng lẽ véo tay Lộ Phong, ra hiệu cho anh, cô muốn tự mình giải quyết chuyện này, không cho anh nhúng tay vào.
 
Lộ Phong định nói gì đó, cuối cùng không nói gì mà yên lặng chờ hành động kế tiếp của cô.
 

Nguyễn Văn Văn cười nhạt với bọn họ, sau đó nâng mặt Lộ Phong lên, không xem ai ra gì hôn mấy cái, nũng nịu nói: "Có muốn em không?"
 
Lộ Phong phối hợp diễn kịch với cô: "Ừm, muốn."
Nguyễn Văn Văn cười nói: "Vậy hôn thêm một cái nữa."
 
Cô vừa nói vừa hôn lên trán anh.
 
Lộ Phong rất phối hợp cúi đầu để cô hôn tạo ra tiếng moa rất lớn, trên người Thường Bân nổi cả da gà.
 
"Cô, không phải bảo cô đi trước sao, sao còn hôn nữa?"
 
Nguyễn Văn Văn đứng lên nháy mắt: "Sao tôi phải đi?"
 
Thường Bân: "Nói này không phải nơi cô nên đến, cô biết vợ cậu ta là ai không?"
 
Nguyễn Văn Văn: "Biết, là tôi."
 
Thường Bân nhìn cô với ánh mắt tỉnh mộng đi: "Vợ anh ta là cô cả của Nguyễn thị, Nguyễn Văn Văn, cô nghe nói qua chưa?"
 
"À." Nguyễn Văn Văn ung dung trả lời, thái độ vô cùng hời hợt.
 
Thường Bân: "À cái gì, mau đi nhanh đi!"
 
Nguyễn Văn Văn lắc đầu: "Xin lỗi, không đi được."
 
Thường Bân trừng mắt: "Cô..."
 
Trâu Mỹ đợi trong phòng riêng đã lâu không thấy Nguyễn Văn Văn trở về, cô ấy lo lắng Nguyễn Văn Văn gặp nguy hiểm nên đẩy cửa phòng VIP Thiên Đường, đi vào gọi: "Văn Văn, cậu vẫn ổn chứ?"
 
Văn?
 
Văn Văn ư?
 
Trong lòng Thường Bân thầm nhủ, đệch, không trùng hợp vậy chứ?
 
Một giây sau có người cho đáp án.
 
Triệu Can lảo đảo đứng lên, đi qua cười lấy lòng: "Em dâu, đã lâu không gặp, em còn đẹp hơn trước kia."
 
Em dâu sao?!
 
Thường Bân: !!!
 
Những người khác: !!!
 
Lộ Phong đứng dậy ôm eo Nguyễn Văn Văn, liếc nhìn Thường Bân: "Xin lỗi."

 
Tiếng "Xin lỗi" liên tục vang lên, Thường Bân xấu hổ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ước gì có thể tát mình mấy bạt tai.
 
Bạn học nữ nào đó luôn yên lặng theo dõi cảnh tượng này, dường như không ngờ chính chủ sẽ xuất hiện, cô ta chỉ nói một câu: “Hẹn gặp lại” rồi chán nản bỏ đi.
 
Chuyện sau đó diễn biến như vậy...
 
Triệu Can dẫn đầu cả nhóm nịnh nọt: “Em dâu à, em càng ngày càng đẹp thật đó, nhìn nước da em đi, nói em hai mươi tuổi người ta còn tin cơ.”
 
Thường Bân bổ sung: “Sao có thể chứ! Quá lắm chỉ mới mười tám thôi, không hề thêm bớt. Em dâu không những có nước da đẹp mà vóc dáng cũng tuyệt vời, phóng tầm mắt nhìn quanh, mấy ai sánh kịp đâu.”
 
“Tính cách cũng tốt, dịu dàng hào phóng.” Chương Châu hùa theo.
 
Chu Sướng: “Đúng đúng đúng, đẹp hết chỗ chê, em dâu và A Phong đúng là cặp đôi được trời đất tác thành.”
 
"Kim Đồng Ngọc Nữ, không có cặp nào xứng đôi vừa lứa như hai người cả.” Tôn Thâm nói.
 
Nguyễn Văn Văn mỉm cười ngọt ngào: “Tôi nhớ là có kẻ từng khuyên chồng tôi ly hôn với tôi cơ!”
 
“Ai? Ai khùng dữ vậy?” Thường Bân như kẻ mất trí, không nhận những lời mình từng nói: “Đừng nghe kẻ đó nói nhảm.”
 
“À...” Nguyễn Văn Văn kéo dài giọng: “Nhảm lắm sao anh?”
 
“Phải, nhảm chết được.” Tôn Thâm mở chai rượu, rót cho cô nửa ly rượu vang: “Kẻ đó đầu óc bệnh hoạn, em đừng để ý.”
 
Anh ta dứt lời thì bị sút ngay vào chân – người sút chính là Thường Bân.
 
Triệu Can cũng bổ thêm nhát dao: “Em dâu à, có người trông thì rất thông minh, nhưng thật ra bị đứt dây thần kinh, đừng chấp nhặt với tên đấy, không đáng đâu.”
 
Sau đó...
 
Mấy người họ điên cuồng thổi phồng, gần như nâng Nguyễn Văn Văn lên tận trời. Hơn nữa vì muốn cô nguôi giận, bọn họ tranh nhau tặng quà cho cô.
 
Nhà Triệu Can chuyên kinh doanh quần áo của các nhãn hiệu cao cấp, có rất nhiều kiểu đồ phiên bản limited, vậy là anh ta tặng cô một lần 50 bộ.
 
Nhà Thường Bân chuyên kinh doanh túi xách, có đủ loại túi xách hàng hiệu, cần kiểu nào có kiểu đấy. Anh ta tặng cho Nguyễn Văn Văn một tấm thẻ đen, không giới hạn số lần mua hàng.
 
Nhà Chương Châu kinh doanh suối nước nóng, anh ta cho Nguyễn Văn Văn thẻ hội viên tận ba năm, muốn đi lúc nào cũng được, chỉ cần thấy mặt là cho qua cửa.
 
Chu Sướng và Tôn Thâm tặng cô đồng cô đeo tay hàng hiệu, thẻ làm đẹp...
 
Nguyễn Văn Văn đột nhiên trở thành đối tượng được cả nhóm cưng chiều, ai nấy đều tranh nhau tặng quà cho cô.
 
Đây là lần đầu Trâu Mỹ chứng kiến cảnh tượng này, tam quan suýt vỡ tan tành.
 
Quả nhiên...
 
Thế giới của người có tiền là điều mà kẻ nghèo như cô ấy không sao hiểu được, người ta tiện tay tặng quà là tặng đồ mấy chục triệu.
 
Lộ Phong luôn giữ yên lặng từ đầu đến cuối, lẳng lặng đứng đó, đợi mọi người nói xong, anh mới véo nhẹ ngón tay Nguyễn Văn Văn, khuôn mặt lẫn ánh mắt đều ngập tràn sự cưng chiều.
 
Nguyễn Văn Văn khẽ liếc nhìn anh, đôi mắt sáng ngời lấp lánh ý cười. Thôi, cô là người rộng lượng, không chấp nhóm bạn của anh.
 
Mọi người còn đang tranh nhau tặng quà thì cô cất tiếng ho nhẹ: “Ngừng.”
 
Bọn họ lập tức im lặng.
 

Nguyễn Văn Văn kéo tay Lộ Phong, hỏi: “Bọn tôi có xứng đôi vừa lứa không?”
 
Mọi người đồng loạt gật đầu.
 
“Có cần ly hôn nữa không?”
 
Mọi người lại đồng loạt lắc đầu.
 
“Tôi thì sao? Có đẹp không?”  
 
Mọi người lại gật đầu liên tiếp.
 
Hành động thống nhất cả tập thể, giống như dây chuyền sản xuất của nhà máy, không biết còn tưởng họ luyện tập trước.
 
Nguyễn Văn Văn đặt tấm thẻ đen, thẻ làm đẹp các kiểu lên chính giữa chiếc bàn, tỏ vẻ “chị đây không thiếu tiền”: “Tấm lòng của các anh thì tôi nhận, mấy thứ này các anh cầm về đi.”
 
“Ơ này...”
 
Lộ Phong nhìn qua: “Đúng đấy, cầm về hết đi.”
 
Một số người nghển cổ nhìn anh, đột nhiên hiểu được điều gì đó từ ánh mắt anh. Ồ hố, ham muốn chiếm hữu của ai kia cũng quá lớn rồi đấy, ngay cả quà tặng cũng không cho ai đó nhận.
 
Quà đã không nhận được, mọi người giành nhau kính rượu. Rượu vừa được rót đầy, Nguyễn Văn Văn chưa kịp uống, ly đã về tay Lộ Phong.
 
"Tôi uống thay cô ấy.” Anh nói rồi cúi đầu uống một hớp lớn.
 
Lộ Phong đến nơi này gần hai tiếng đồng hồ mà giống như người vô hình, bất kể ai kêu, anh cũng không uống rượu. Bây giờ thấy mọi người mời rượu Nguyễn Văn Văn, anh chợt cảm thấy hơi lo nên thay cô uống hết, không nói nhiều!
 
Tình yêu càng thầm lặng càng nở rộ, chắc hẳn là kiểu như vậy.
 
Sau đó lại có người mời vợ anh uống rượu, vẫn là anh uống thay.
 
Nguyễn Văn Văn thích Lộ Phong cũng đâu có sai, thấy anh uống liên tục như vậy, cô phải lên tiếng: “Mấy người cố ý chuốc say người ta đấy à?”
 
“Nào có, đương nhiên không phải cố ý rồi.” Thường Bân âm thầm nháy mắt ra hiệu với những người khác.
 
Đêm nay uống đến tối mịt, Thường Bân nhận nhiệm vụ hộ tống đưa Trâu Mỹ về nhà.
 
Rõ ràng Lộ Phong đã uống rất nhiều, nhưng vừa lên xe, Nguyễn Văn Văn lại là người ngả vào lòng anh trước. Cô ôm cổ anh làm nũng: “Chồng ơi, em có đẹp không?”
 
Lộ Phong mơ mơ màng màng đáp lại: “Đẹp.”
 
“Vóc dáng em có ngon không?”
 
“Ngon.”
 
“Ngực thì sao? Lớn không?”
 
Hai câu đầu, Lộ Phong trả lời không chớp mắt, nhưng đến câu này thì anh có vẻ trầm tư, ánh mắt tia tới tia lui hai quả bầu, dường như anh đang suy nghĩ mình nên trả lời thế nào.
 
Nguyễn Văn Văn chớp mắt đợi anh nói, đợi lâu mà không thấy anh mở miệng, cô lay mạnh cổ anh, cất giọng uốn éo: “Ánh mắt anh như vậy là sao? Thế nào, ngực em không lớn hả?”
 
Lộ Phong cụp mắt, trầm tư rất lâu.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận