Sau khi mất trí nhớ, tôi kết hôn

Cả người Nguyễn Văn Văn mát lạnh, có gì đó xẹt qua trong đầu. Cô vội cúi đầu nhìn, suýt nữa hét lên, không quan tâm hôn môi nữa mà đưa tay đẩy Lộ Phong ra.
 
Vào lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lộ Phong bất ngờ lui về sau, cô nhíu mày khẽ kêu lên: “A, đau.”
 
“Quay lại đây.” Cô lại tiện tay kéo người tới gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Phong chống tay ở hai bên người cô, nhìn xuống, lúc này mới phát hiện tóc của cô đã vướng vào nút cúc áo choàng tắm của anh từ lúc nào.
 
Nhìn có vẻ như quấn rất chặt.
 
Anh vô thức đưa tay gỡ ra, Nguyễn Văn Văn nhíu mày lên tiếng: “Đừng động vào, đau.”
 
Những sợi tóc bị giật, cảm giác đau đớn truyền tới. Cô sợ nhất là đau, không thể chịu nổi một tí đau nào, khóe mắt chợt đỏ ửng, đẫm nước.
 
Cô bĩu môi: “Đau, đau quá.”
 
Lộ Phong nhìn xuống, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, anh khẽ vỗ về: “Đừng vội, để anh.”
 
Tư thế của hai người hơi khó miêu tả, bộ dạng giống như trong loại chuyện nào đó. Anh ở trên cô ở dưới, cánh tay của anh chống bên người cô, cúi nhìn cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh tượng này đặt vào bất cứ một khoảng thời gian nào cũng đều khiến người ta suy nghĩ tới hình ảnh xa xôi, nhưng lúc này thì lại không phải vậy.
 
Lộ Phong muốn giúp cô gỡ ra, nhưng cơ thể anh cử động một chút là cô kêu đau, anh đành không nhúc nhích, đợi cảm giác đau của cô qua đi.
 
Với sự hành hạ nhiều lần, hai cánh tay anh đã tê rần. Nếu tiếp tục giằng co nữa, có lẽ sẽ không chống đỡ nổi. Đuôi mày nhíu lại, anh chừa ra một tay đỡ lưng cô kéo người lên, đồng thời anh nghiêng người về sau, theo đó tạo thành tư thế quỳ gối.
 
Tóc của Nguyễn Văn Văn vừa đau vừa tê dại, gương mặt nhăn nhó, cô khóc lóc nói: “Đau quá.”
 
Lộ Phong vỗ lưng của cô, an ủi nói: “Đợi anh, anh lập tức gỡ xong ngay.”
 
Nguyễn Văn Văn cúi đầu, giọng nói buồn bực: “Anh nhớ đừng làm hỏng tóc của em đấy.”
 
Lời nói của cô đã xóa bỏ ý nghĩ muốn dùng kéo của Lộ Phong: “Được.”
 
Quá trình gỡ ra một lời khó nói hết, chạm vào chỗ này Nguyễn Văn Văn kêu đau, chạm vào chỗ kia cô cũng kêu đau. Lúc không chạm, cô vẫn kêu đau.
 
Lộ Phong dở khóc dở cười, kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc có gỡ hay không?”
 
Nguyễn Văn Văn nói với vẻ mặt như đưa đám: “Gỡ.”
 
Cô vừa dứt lời thì ngoan ngoãn đưa cổ ra, lưng cũng hơi cong, đường cong biến thành đường parabol.
 
Lúc này cũng không quan tâm đẹp đẽ gì, mau chóng gỡ ra mới được, cô thúc giục: “Anh gỡ đi, em chịu được.”
 
Lộ Phong khẽ gật đầu trước sự gợi ý của cô: “Được.”

 
Hai tay giang ra, kéo đằng trước, kéo đằng sau, rồi kéo sang trái, kéo sang phải, sợi tóc dài nhỏ ra khỏi cúc, hai người thành công tách ra.
 
Lộ Phong khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
 
Nguyễn Văn Văn chưa cử động, vẫn còn đang giữ tư thế cúi đầu, không ngừng hỏi: “Thế nào? Gỡ ra được chưa?”
 
Lộ Phong nhấc cánh tay lên, muốn nâng mặt của cô lên nói cho cô biết được rồi, không ngờ vừa nhấc cô đã kêu lên: “A, cánh tay anh đừng cử động lung tung chứ, đau, đau.”
 
“Đau chỗ nào?”
 
“Đầu tóc đau đấy.”
 
“…”
 
“Được rồi, đã…”
 
“Em nói rồi anh đừng cử động, anh làm gì mà lại cử động thế, có phải anh muốn em thành người hói đầu không, hu hu, anh thật xấu xa.”
 
Cô Lộ tự thêm cảnh diễn cho bản thân, trong đầu có rất nhiều ý tưởng. “Không phải, anh đừng ngừng lại thế, mau lên đi.”
 
“Là em chứ không phải anh cử động.”
 
“Đó là vì không để anh cử động mạnh, mau chút thì vẫn được.”
 
Lộ Phong thử hạ cánh tay xuống: “Thế này sao?”
 
Nguyễn Văn Văn gật đầu: “Ừm.”
 
“Vậy thế này thì sao?” Anh bất ngờ giơ cao.
 
“Đã nói anh đừng cử động mà anh còn cử động, đúng là rất…” Nguyễn Văn Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy đuôi mắt Lộ Phong nhếch lên, môi khẽ cười thì bỗng nhiên sửng sốt.
 
Phản ứng sau vài giây, cô đột nhiên phát hiện điều gì đó bất thường.
 
Tóc của cô đã tách khỏi cúc của anh.
 
“Anh gỡ ra lúc nào vậy?” Cô hỏi.
 
Lộ Phong trả lời: “Lúc người nào đó đang nói không cho phép anh cử động cánh tay.”
 
Nguyễn Văn Văn: “…”
 
Lộ Phong tới gần, đôi mắt đen láy sáng ngời, nhìn kỹ còn có ý cười nhạt: “Cô Lộ, anh rất muốn biết.”
 
Nguyễn Văn Văn: “Biết cái gì?”

 
Lộ Phong: “Anh không cử động tay thì làm sao gỡ ra?”
 
Nguyễn Văn Văn: “…”
 
Nguyễn Văn Văn lúng túng, há miệng định nói gì đó, nhưng suy nghĩ một hồi lại không biết nói gì. Sau đó, cô dứt khoát không nói gì, nhào vào trong lòng của anh làm nũng.
 
Đầu tiên là cọ vào ngực của anh, sau đó ngẩng đầu lên, môi hôn đi hôn lại trên yết hầu gợi cảm của anh, không qua loa như trước, lần này khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
 
Cọ xát xong, cô há miệng cắn lên đó, thấy ánh mắt anh thay đổi mới lui ra, mang vẻ mặt cười đắc ý trêu người, dụi vào ngực của anh muốn anh xin lỗi.
 
Lộ Phong bắt lấy tay cô, hỏi: “Xin lỗi gì chứ?”
 
Đôi mắt to của Nguyễn Văn Văn chợt trở nên ướt át, nghiêm túc nói: “Anh vừa làm em đau, đương nhiên phải xin lỗi rồi.”
 
“Đau à?” Lộ Phong ngây ra, mấy giây sau cười nhạt: “Được, anh xin lỗi, xin lỗi đã làm em đau.”
 
Anh xin lỗi với tốc độ rất nhanh, không đủ thành ý, Nguyễn Văn Văn mơ hồ đọc ra điều gì đó từ trong mắt của anh.
 
Hình như… anh không phải vì chuyện lúc nãy mới xin lỗi, mà là xin lỗi vì tối qua đã giày vò cô.
 
Nghĩ tới đây, má cô chợt đỏ lên, cô vung tay đập anh.
 
Lúc vừa mới đứng dậy, Lộ Phong cố ý nhét một góc chăn cho cô để cô không lộ cảnh xuân ra ngoài. Nhưng khi chiếc chăn chạm vào ngực cô thì đồng thời cô cũng giơ nắm đấm lên, góc chăn được nhét không chịu được gánh nặng nên đã dịch chuyển.
 
Cô không hề hay biết, còn đang dùng sức đánh anh.
 
Tiếp theo đó, cảnh tượng trước đó lại xảy ra lần nữa, điều khác là lần này chăn không chỉ trượt mà còn rơi xuống đất.
 
???!!!
 
Tôi là ai?
 
Tôi đang ở đâu.
 
Tôi sắp điên rồi.
 
Nguyễn Văn Văng giơ tay che mặt, vừa che lại cảm thấy không ổn. Tay vừa đặt trước ngực thì cô nghĩ, vẫn không được, lại xuống rồi.
 
Đột nhiên phát hiện hai tay hoàn toàn không dùng đủ dùng, chung quy che chỗ này thì lại không thể che chỗ khác.
 
Cuối cùng cô dứt khoát tự lừa dối bản thân, với chiếc gối ôm vào lòng, đá chân nói: “Mau nhặt lên cho em.”
 
Lộ Phong cúi người nhặt lên, cô cầm lấy quấn người lại, lông mi run rẩy hỏi: “Vừa rồi anh không nhìn thấy phải không?”

 
Câu hỏi này đúng là khó trả lời, nói nhìn thấy rồi, cô chủ Lộ sẽ tức giận. Nói không nhìn thấy thì có ma mới tin.
 
Nhưng Lộ Phong suy nghĩ một hồi, thà rằng lừa ma cũng không thể khiến cô tức giận, anh gật đầu: “Ừ, không nhìn thấy.”
 
Nguyễn Văn Văn nhếch khóe miệng, vừa muốn khen anh làm tốt, nhưng giương mắt thấy anh mím môi nhịn cười thì nháy mắt hiểu ra.
 
Cô đỏ mặt xấu hổ: “Anh gạt người.”
 
Dáng vẻ đỏ mặt của cô quá đáng yêu, Lộ Phong không nhịn được mà véo mặt của cô, khẽ dỗ dành: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mau chóng thay quần áo xuống tầng ăn cơm.”
 
Có thể ăn, nhưng không thể cứ như vậy đi xuống.
 
Nguyễn Văn Văn bọc chăn làm nũng: “Anh bế em xuống.”
 
Lộ Phong mang vẻ mặt cưng chiều, xoa đầu cô nói: “Được.”
 
Nguyễn Văn Văn bọc chăn đi xuống, định tới phòng để quần áo lấy quần áo, nhưng chân vừa chạm đất thì được người ta bế ngang eo. Hơi thở mát lạnh phả tới, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
 
“Anh bế em đi.”
 
Nguyễn Văn Văn thích nhất là được Lộ Phong bế. Lúc đi học không biết đã bao lần tưởng tượng cảm giác được anh bế là như thế nào, chắc chắn rất đẹp.
 
Bây giờ cuối cùng có thể cảm nhận một cách quang minh chính đại, cô đương nhiên muốn nắm chắc cơ hội, trong đôi mắt long lanh nước đầy ý cười.
 
“Được, cho anh bế.”
 
Lúc thay quần áo trong phòng, cô cũng luôn hành hạ, bản thân không chọn cứ nhất quyết muốn Lộ Phong chọn, chọn xong áo còn chọn đồ lót.
 
Cô quấn chăn nằm trên lưng Lộ Phong, cằm đặt trên bả vai anh, khẽ thở ra: “Anh nói xem đồ lót màu gì thích hợp với em?”
 
Bên trong tủ đồ đựng đồ lót đủ các loại màu sắc, nhiều loại phong cách, bảo thủ có mà phóng khoáng cũng có.
 
Tầm mắt của Lộ Phong lướt qua từng cái một, không nhanh chóng đưa ra quyết định. Thật ra, không phải anh không muốn nói mà là cảm giác mềm mại trên lưng quá mạnh, mặc dù cách chăn cũng có thể cảm giác được.
 
Hình ảnh đêm qua tràn vào trong đầu, mạch suy nghĩ Lộ Phong trở nên rời rạc.
 
Nguyễn Văn Văn không đợi được câu trả lời từ anh nên tiếp tục cử động, môi dán lên cổ anh, cô vừa thổi vừa hỏi: "Em mặc màu đen được không, hả?"
 
Yết hầu Lộ Phong chuyển động mấy lần, khẽ nói: "Ừ."
 
Vừa định đưa tay ra bắt lấy, Nguyễn Văn Văn lại đối ý: "Thôi, vẫn nên mặc màu đỏ đi."
 
Đầu ngón tay anh chạm vào cái màu đỏ, cô lại mở miệng "Cái màu trắng đi, màu trắng có vẻ hồn nhiên."
 
Ngón tay của Lộ Phong rơi xuống đồ lót màu trắng, cầm lên: "Được rồi."
 
Nụ hôn của Nguyễn Văn Văn khẽ rơi trên vành tai anh, cười ngọt ngào: "Chồng~"
 
Âm cuối được nâng lên, mơ hồ toát lên sự run rẩy.
 
Lộ Phong nhướng mày: "Sao thế?"
 

Nguyễn Văn Văn chồi lên: "Em mặc cái đó có được không?"
 
Lộ Phong nhìn theo tầm mắt cô, ánh mắt đặt trên một bộ đồ lót màu da, phần áo trên thì vẫn còn ổn không quá lộ liễu, nhưng quần lót không giống như những cái bình thường khác.
 
Ít vải đến đáng thương.
 
"Em chắc chắn chứ?"
 
"A, chắc chắn." Nguyễn Văn Văn cắn xuống dái tai của anh một cái: "Được không?"
 
Lộ Phong cảm thấy cô cố ý, cố ý hỏi ý kiến của anh, khiến anh ghen tuông, cô chủ Lộ đã ra sức như vậy, nếu anh không mắc câu thì hình như không được hay cho lắm.
 
Anh chần chừ vài giây, sau đó phối hợp diễn với cô: "Có thể."
 
Câu trả lời của Lộ Phong khiến Nguyễn Văn Văn sửng sốt, anh thật sự để cho cô mặc cái này.
 
Ý anh là như thế nào?
 
Có lẽ là vẫn yêu cô chưa đủ sâu.
 
Nguyễn Văn Văn tưởng tượng rất nhiều chuyện, ví dụ như Lộ Phong không yêu cô, những lần anh đối xử tốt với cô đều là hư tình giả ý hết, hoặc cũng có thích đấy nhưng vẫn là chưa đủ.
 
Hoặc là nguyên nhân anh chu đáo với cô chỉ là xuất phát từ việc mong muốn phụ huynh hai bên yên tâm mà thôi.
 
Trong đầu cứ liên tục xuất hiện mấy cảnh tưởng tượng khiến cô hơi buồn, cằm đè lên vai anh, lười nói thêm một lời, cô yêu anh như vậy, thật sự không thể chấp nhận điều anh không thích cô.
 
Ngay cả khi thích một chút cũng không được.
 
Điều cô muốn là tỷ lệ 100%.
 
Khi Nguyễn Văn Văn đang không ngừng suy nghĩ lung tung, Lộ Phong cũng suy nghĩ một số chuyện, bây giờ cô dính lấy anh, thích ở bên anh, không biết sau khi khôi phục trí nhớ sẽ tiếp tục duy trì tình trạng như hiện tại nữa không.
 
Có thể cô sẽ quay về trở lại như trước kia, lúc nhìn thấy anh sẽ không thoải mái, càng không muốn ở chung với anh trong một căn phòng.
 
Khi Lộ Phong ở một mình cũng nghĩ, rõ ràng lần đầu tiên hai người gặp mặt đã có cuộc đối thoại qua lại rất tốt, bầu không khí cũng không tệ nhưng vì sao sau khi kết hôn tất cả mọi thứ đều không giống như vậy nữa.
 
Cuối cùng thì sai lầm nằm ở đâu chứ?
 
Câu trả lời này chỉ có Nguyễn Văn Văn nắm trong lòng bàn tay, khổ nỗi bây giờ cô bị mất trí nhớ nên vấn đề giải đáp thắc mắc này không thể giải quyết ngay được.
 
Anh khẽ cười, thôi quên đi, dù lý do là gì, điều đúng đắn nhất là anh luôn đối xử tốt với cô. Cánh tay anh nhẹ nhàng nâng cô lên: "Điện thoại di động của anh để trong túi mất rồi, em giúp anh lấy nó ra đi."
 
Nguyễn Văn Văn nghiêng người đưa tay lấy, sờ một lúc lâu không sờ được điện thoại di động, ngược lại sờ được thứ gì khác. Đến khi cô rút bàn tay ra cũng đồng thời lấy luôn thứ đó ngoài.
 
Đó là một sợi dây chuyền.
 
Mặt dây chuyền có hình trái tim.
 
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Văn Văn là sửng sốt, sau đó cô mới cất giọng hỏi: "Tặng em à?"
 
Người nào đó tặng quà đều tặng một cách bất ngờ như vậy, cô rất thích.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận