Nguyễn Văn Văn mang vẻ mặt cực kỳ khó nói, mấy người này làm sao vậy, cứ nhất thiết phải phá đám cô như vậy sao, cũng không hiểu thế nào là quan sát sắc mặt người khác à.
Cô tức giận.
Nhưng bây giờ lại không thể biểu hiện ra ngoài, cô giơ tay vỗ vào sau gáy: “Xem trí nhớ của tôi kìa, là vòng cổ, không thấy vòng cổ đâu nữa rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này… tổng giám đốc Lộ, anh có thấy không?”
Lộ Phong đang định nói thì Chu Hải đã bước ra từ phía sau đám người, anh ta nhanh trí hỏi: “Thư ký Nguyễn, là cái này đúng không?”
Anh ta cầm sợi dây chuyền trên tay, mặt dây là một viên kim cương hình tròn, phía sau còn khắc hai chữ FW.
Là tên viết tắt.
Chu Hải lắc lư dây chuyền rất nhanh, vì vậy những người khác cũng không nhìn được chữ phía sau, anh ta nhướng mày, cười hỏi: “Là cái này sao?”
Nguyễn Văn Văn đưa mắt nhìn theo, một giây liền hiểu ý của Chu Hải, cô vừa đứng dậy vừa cười gượng đáp: “Đúng là sợi dây này rồi.”
Chu Hải bước lên phía trước đưa sợi dây chuyền cho Nguyễn Văn Văn, anh ta đưa một cách tự nhiên, cô cũng rất tự nhiên nhận lấy: “Trợ lý Chu, cảm ơn anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Hải thản nhiên nói: “Không có gì.”
Trong lúc nói chuyện, anh dùng cơ thể ngăn lại ánh mắt tìm tòi của mấy nhân viên cấp cao ở phía sau, lén lút nháy mắt với cô.
Nguyễn Văn Văn cúi đầu, cung kính nói: “Tổng giám đốc Lộ, tôi ra ngoài trước.”
Ánh mắt Lộ Phong khẽ lướt qua, giọng nói vẫn như mọi khi: “Ừ.”
Nguyễn Văn Văn nghiêng người bước ra ngoài, mãi tới khi đóng cánh cửa lại thì cô mới dám buông lỏng cơ thể, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, gương mặt cô chợt nóng bừng.
Xấu hổ chết đi được.
Sao cô ngủ một giấc thôi mà cũng té luôn được vậy?
Ngã thì ngã thôi, lại còn bị cấp cao của công ty nhìn thấy.
Mất mặt hơn là, cô còn bị người ta vạch trần nói dối ngay tại chỗ.
Nguyễn Văn Văn đưa tay che mặt, thầm kêu gào một lúc lâu, aaaaaa, cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng năm giây, năm giây sau Nguyễn Văn Văn đã trở lại như mọi khi, cô chỉnh sửa lại quần áo rồi nhấc chân đi vào toilet, không bao lâu sau, bên trong vang lên tiếng kêu đè nén.
Phòng cách âm tốt nên không có người thứ hai nghe thấy.
Khi bước ra ngoài, Nguyễn Văn Văn đã thay đổi biểu cảm, cô trang điểm tinh xảo vô cùng xinh đẹp, có một câu người ta thường nói, chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua đi.
Chỉ cần bạn không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Đúng.
Chính là ý này, cô không thể xấu hổ.
Mới đi được mấy bước, cô đã chạy về toilet, huhu, làm sao bây giờ, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Đi ra đi vào, đi vào đi ra, cô giằng co mười phút đồng hồ mới lấy hết can đảm để quay về vị trí của mình.
Vì quá xấu hổ, cô đã gửi tin nhắn cho Trâu Mỹ.
Mười phút trước, Trâu Mỹ vừa bị cấp trên mắng, nói chủ đề báo cô ấy chọn lần này có vấn đề, yêu cầu cô ấy trở về làm lại, có trời mới biết, chủ đề này là anh ta giao cho cô ấy làm, lúc trước cô ấy đã nói, chủ đề này không được, không có gì mới mẻ cả, nhưng anh ta nhất quyết không nghe cứ đòi nể mặt bạn bè, bây giờ thì hay rồi, bị lãnh đạo mắng nên tìm cô ấy để trút giận.
Tâm trạng Trâu Mỹ đang khó chịu, cực kỳ khó chịu, cô ấy ném văng chiếc bút.
Đúng lúc này thì Nguyễn Văn Văn gửi tin nhắn tới.
R: [Cục cưng, cậu có đang bận không? Cầu an ủi.]
Z: [Bạn yêu có chuyện gì vậy? Cậu nói đi.]
Nguyễn Văn Văn kể lại chuyện vừa nãy cho Trâu Mỹ nghe, sau đó gửi một chuỗi dấu chấm than.
R: [Tớ không sống nổi nữa.]
Trâu Mỹ còn cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, sau khi nghiêm túc đọc tin nhắn xong, cô ấy ôm bụng cười như điên.
Z: [Này chị em, cậu làm tớ buồn cười quá, cậu đúng là hạt dẻ cười của tớ. Vậy sau đó thì sao?]
Nguyễn Văn Văn nhìn về phía sau, thấy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn đang đóng chặt, trả lời: [Vẫn đang họp, chưa có ai ra ngoài.]
Z: [Không sao đâu, dù gì thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu gặp chuyện xấu hổ như vậy, tập quen dần đi.]
Nguyễn Văn Văn: …Cảm ơn, tự nhiên cảm thấy bị nói móc.
R: [Nhưng mà trước kia tớ chỉ xấu hổ trước mặt Lộ Phong thôi, lần này là trước mặt lãnh đạo đó, huhu, tớ không thiết sống nữa.]
Z: [Không sao, cậu xem bọn họ như người vô hình là OK rồi.]
R: [Vậy bọn họ có thể xem tớ như người vô hình không, ví dụ: không nhìn thấy hoặc là tự động mất trí nhớ gì đó.]
Z: [Cái này thì hơi khó, trừ khi…]
R: [Trừ khi cái gì?]
Z:[Trừ khi bọn họ bị ô tô đâm mất trí nhớ tập thể.]
R:[…]
Nói chung là sau khi Nguyễn Văn Văn nói chuyện với Trâu Mỹ xong thì tâm trạng cũng không tốt hơn là bao, cô đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy đi vào phòng trà. Lúc ra ngoài còn mang theo một cái khay, phía trên để mấy cốc chứa đầy trà.
Cô bưng tới trước cửa phòng tổng giám đốc, do dự có nên vào hay không, trong đầu cô vang lên hai giọng nói.
Một là: Cứ bưng như vậy không mệt sao, vào đi thôi.
Hai là: Cứ đi vào như vậy liệu có xấu hổ không? Bọn họ có nói gì không nhỉ?
Thật ra quan trọng nhất không phải là thái độ của người khác mà là Lộ Phong. Anh có tức giận không?
Nguyễn Văn Văn thật sự rất muốn biết, không thể chậm trễ thêm một giây.
Giọng nói đầu lại vang lên: Được rồi, muốn biết thì nhanh gõ cửa vào đi, tay sắp tê cả rồi.
Giọng thứ hai lại cất lời: Suy nghĩ cho kỹ, bước vào thì nói cái gì, chẳng may…
Nguyễn Văn Văn ra sức lắc đầu, mặc kệ, cứ vào rồi tính.
Cô giơ tay gõ cửa hai cái, bên trong vang lên tiếng của Chu Hải: “Mời vào.”
Nguyễn Văn Văn bưng trà, thẳng lưng bước vào. Lộ Phong ngồi sau bàn làm việc, những lãnh đạo cấp cao khác thì ngồi trên ghế sô pha.
Cô đặt trà lên bàn gần nhất, sau đó mới mang cốc tới trước bàn làm việc, Chu Hải đang định đưa tay nhận lấy thì bị ánh mắt của cô cắt ngang.
Chu Hải sờ mũi lùi về phía sau.
Nguyễn Văn văn cười tươi đi lên phía trước, cô nghiêng người đặt trà xuống, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Lộ, mời dùng trà.”
Lộ Phong liếc cô, ánh mắt anh như đang suy nghĩ điều gì đó. Có lẽ chính cô cũng không biết, bản thân mình cười lên đẹp tới mức nào, lông mày cong, đuôi mắt nhếch lên, nụ cười rực rỡ, so với cảnh vật bên ngoài còn quyến rũ hơn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta mê mẩn.
Lộ Phong nhìn cô một lúc lâu, trên ghế sô pha có vài ánh mắt đang dò xét, mấy người lãnh đạo nhìn nhau, sau đó lại nhìn về hướng bên này, dường như hiểu ra điều gì đó.
Xem đi, đàn ông nào mà chẳng như nhau.
Đều thích người đẹp.
Khi Lộ Phong và Nguyễn Văn Văn kết hôn, hôn lễ được tổ chức rất kín đáo, ngoại trừ họ hàng, bạn bè thân thiết thì không mời thêm ai khác, vì thế ba năm qua, bọn họ chỉ biết về cô chủ Lộ chứ chưa có ai từng gặp qua.
Càng không biết vị đó chính là người đang đứng trước mặt đây.
Họ cho rằng cô là một cô thư ký nhỏ vụng về, vô tình lọt vào mắt xanh của Lộ Phong.
Bọn họ nhìn vẻ mặt đầy tình ý của anh, có người phản ứng rất nhanh, ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Lộ, anh còn chuyện gì muốn dặn dò không?”
Lộ Phong rời tầm mắt, lạnh nhạt đáp: “Không có.”
Những người khác lần lượt đứng lên: “Tổng giám đốc Lộ, nếu không còn chuyện gì nữa, vậy chúng tôi ra ngoài trước.”
“Được.” Lộ Phong liếc mắt nhìn Chu Hải, Chu Hải hiểu ý mời bọn họ ra ngoài.
Cửa đóng lại, Nguyễn Văn Văn vẫn đứng im tại chỗ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất mà thay vào đó là vẻ mặt đau khổ, còn hơi chán nản.
Chuyện khác thì không nhắc tới nhưng riêng việc nhận lỗi thì cô chủ Lộ lại rất nhanh, cô cúi đầu.
“Xin lỗi.”
Lộ Phong không nói gì, anh giang rộng cánh tay về phía cô, sau đó nhướng mày.
Nguyễn Văn Văn còn đang định xin lỗi, nhưng khi thấy anh giang rộng vòng tay, trái tim cô khẽ run lên, bước chậm về phía trước.
Ngoan ngoãn đưa tay ra: “Xin lỗi, làm mất mặt anh rồi.”
Cô vừa dứt lời, Lộ Phong nhẹ nhàng kéo người cô ngồi lên đùi mình, cánh tay thuận thế vòng qua eo cô, không cho cô trốn thoát, dụi mặt vào vai cô.
"Em vừa nói cái gì?"
Cô vất vả lắm mới lấy hết can đảm để xin lỗi vậy mà anh còn không nghe thấy gì, tức quá đi.
Mặc dù đang tức giận nhưng Nguyễn Văn Văn vẫn nói một lần nữa: "Xin lỗi, em đã làm anh mất mặt rồi."
Lộ Phong di chuyển người cô, nhếch môi, hỏi lại một lần nữa: "Em nói gì cơ?"
Vẻ mặt của anh trông bình tĩnh như thể thực sự không nghe rõ cô nói gì.
Nguyễn Văn Văn nhẫn nại nói lại một lần nữa: "Xin lỗi, em đã làm anh mất mặt rồi."
"Hả? Không nghe thấy."
"..." Lần này Nguyễn Văn Văn không nghi ngờ nữa, anh đang cố ý, cô hất tay anh ra, tỏ vẻ muốn đi xuống.
Lộ Phong ra tay nhốt cô lại trước, ôm chặt người cô, nâng cao cằm, ngửa đầu nhìn cô rồi nhéo mặt cô, sau đó ngón tay đặt lên cằm của cô.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve: "Đừng xin lỗi."
Với anh, cô mãi mãi không cần phải xin lỗi.
"Anh không tức giận sao?" Nguyễn Văn Văn cúi đầu, nắm tay anh kéo nhẹ: "Vừa rồi em rất mất mặt."
Không thể nghĩ được, càng nghĩ càng mất mặt, nói xong, cô giơ tay che mặt, không cho người ta nhìn.
Lộ Phong kéo tay ra nhưng kéo không được, tầm mắt lơ đãng rơi xuống vành tai cô, phía trên được trang trí với một sợi khuyên tai, khuyên tai lơ lửng lắc lư qua lại.
Ánh nắng mặt trời vừa lặn làm chói mắt anh, anh nheo đôi mắt lại, kéo ngăn kéo phía trước và lấy những thứ bên trong ra.
"Ngoan, bỏ tay xuống."
Cũng không biết từ khi nào, anh đã nói chuyện với cô dịu dàng hơn một chút, mở đầu luôn mang theo một chữ "ngoan", giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, mơ hồ chứa đựng sự cưng chiều, truyền đến bên tai rất ấm áp.
Khi thấy Nguyễn Văn Văn không buông tay, anh kéo lại gần và hôn vào cổ cô, cảm giác nóng rực truyền đến, Nguyễn Văn Văn không chịu nổi mà run rẩy buông tay xuống.
Cô từ từ nhấc mí mắt lên, khuôn mặt mỉm cười của người đàn ông và chiếc hộp nhung màu xanh lam trong tay anh lọt vào mắt.
"Đây là cái gì?"
"Em tự xem đi."
Nguyễn Văn Văn nhận lấy, chậm rãi mở ra, bên trong đặt một đôi bông tai, kim cương chói đến hoa cả mắt.
Đây là những gì anh đã chọn cho cô nhưng không tìm thấy cơ hội thích hợp để đưa cho cô.
Bây giờ dường như. . . là thời điểm rất thích hợp.
Mỗi lần Nguyễn Văn Văn nhận được quà tặng của Lộ Phong đều rất vui vẻ, loại vui vẻ này không liên quan đến giá trị của món quà, mà bởi vì là quà do anh tặng nên cô mới thích.
Khuôn mặt dần dần trở nên tươi tắn, cô nở nụ cười: "Anh đã chuẩn bị từ khi nào thế?"
Lộ Phong bỏ qua chủ đề này, hỏi câu hỏi khác: "Em thích không?"
"Thích." Chỉ cần là anh tặng thì cô đều thích. Khi còn đi học, cô mơ ước nhận được món quà từ anh, không cần phải đắt tiền, miễn là do anh tặng, cô có thể vui vẻ đến mức nửa đêm không ngủ được.
Tiếc là mối quan hệ của họ đã không đến mức đó và cô luôn luôn là một người lạ đối với anh.
Hoặc chính xác là tốt hơn so với người lạ một chút, là một người đã từng nói chuyện qua.
"Anh đeo cho em nhé?" Lộ Phong hỏi.
Nguyễn Văn Văn lộ vẻ kinh ngạc: "Anh biết đeo sao?"
Lúc này trong lòng cô có nhiều suy nghĩ, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, anh có tặng quà cho rất nhiều cô gái không? Còn đích thân đeo cho bọn họ sao?
Khi suy nghĩ như vậy, sự liên tưởng bắt đầu hiện ra trong tâm trí.
Trong ánh hoàng hôn, ánh sáng đỏ ấm áp xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào, đứng trước cửa sổ là một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông cầm khuyên tai trên tay, nhẹ nhàng vén tóc mai của cô gái ra, nhẹ nhàng đeo cho cô ấy.
Ánh sáng chập chờn chiếu lên mặt anh, khiến đôi mắt của anh trở nên mờ mịt, giống như được bao phủ bởi một lớp lụa mỏng, khi nhìn mọi người đều mơ hồ.
Chiếc mi dài hơi cong lên, ánh sáng xen kẽ bên trong, chiếu xuống bóng dáng mờ nhạt, khiến khuôn mặt của anh càng lúc càng đẹp.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước, ngón tay rơi xuống đảo qua cổ cô gái, khiến cô ấy đỏ mặt, nhịn không được ôm lấy cổ anh và hôn lên môi anh.
Hình ảnh dừng lại ở đây, trên mặt Nguyễn Văn Văn không còn một nụ cười nào nữa, cô bước xuống khỏi đùi anh và lạnh lùng nói: "Không cần."
Đây là hình ảnh vớ vẩn mà cô tự tưởng tượng rồi lại tự làm tổn thương bản thân, cô rất buồn, chính xác là cực kỳ buồn, rất khó dỗ dành.
Lộ Phong vẫn còn đắm mình trong niềm vui đeo khuyên tai cho cô, không kịp phản ứng lại, đến khi sức nặng trên đùi biến mất mới lấy lại tinh thần, anh đứng dậy, đuổi theo và giữ chặt cô.
"Có chuyện gì vậy?"