Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha


Edit: Toả Toả
Cái người kêu gọi kia lại còn vô cùng can đảm dùng một cái loa, âm thanh được truyền đi toàn trường đều nghe thấy rõ ràng, lúc này hầu như không ai có thể nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

Thậm chí đồng thanh hét lên: "Đánh dấu anh ấy! Đánh dấu anh ấy!"
Vệ Gia Du kích động đến mức suýt nữa thì ngất xỉu, nhưng nghe xong những lời này khiến cậu không thể ngất đi được, cứng rắn giữ chặt Hứa Già Già: "Cậu điên rồi, cậu có tin là anh Miên sẽ tìm cậu đưa lên sân PK không?"
Đúng vậy, người vừa nói ra cái câu kinh người kia chính là Hứa Già Già.

Hứa Già Già không hổ là đàn chủ diễn đàn của bọn họ, không sợ chết nói: "Anh Miên là anh chị em của chúng ta, sao anh ấy có thể tìm tôi đưa lên sân PK được, tôi đây là đang thúc đẩy họ đấy có được không, trong tương lai chúng ta có thể kiếm được 'thức ăn' thực sự rồi!"
Chủ nhiệm Lương vốn đang sốt ruột, chuyện này xảy ra có chút đột ngột và ngoài dự kiến của ông, đang thúc giục Giang Ẩn đưa người vào phòng nghỉ, đừng để cho Pheromone của Lâm Miên Lý ảnh hưởng đến những người chưa thi đấu.

Kết quả là các học sinh này hét lên với ông như vậy, ông tức giận đến mức phải nhấn cái nút bên cạnh, tức khắc cả sân thi đấu phát ra một tiếng "Ong ——", mọi người đều bị chấn động đến ôm đầu, không thể không an tĩnh lại.

"Mấy người làm gì vậy, đây là thi đấu tuyển chọn, im miệng hết cho tôi!" Chủ nhiệm Lương rống vào micro.

Bọn Vệ Gia Du cũng tỉnh táo lại một chút, nhưng mà một tin tức nóng hổi như vậy, không ai có thể cho rằng chuyện gì cũng không có, đều mở thiết bị đầu cuối của mình ra để nhắn tin và đăng bài.

Trong diễn đàn "Bíp bíp giảm giá, lấy vé lên xe", Hứa Già Già đã đăng liên tục hơn mười tấm ảnh độ nét cao lên.

Hứa Già Già dựa vào kẹo để sống: 【Chị em ơi! Quả nhiên thức ăn do chính chủ phát là trí mạng nhất, sau này nó chính là thế giới của chúng ta!! Đảng AA, mau thay đổi đi!】
Lúc này, một người ngồi xuống bên cạnh Vệ Gia Du, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, tôi chỉ mới vừa đi vệ sinh thôi mà, mấy người là đang uống thuốc kích thích tập thể hả? Đúng rồi, Lâm Miên Lý kết thúc như thế nào rồi, thắng rồi phải không?"
Vệ Gia Du nhìn qua, thì ra là Hàn Minh Gia, cậu nhanh chóng nói cho cậu ta biết chuyện vừa xảy ra, cuối cùng bổ sung một câu: "Đúng lúc, đến phỏng vấn một chút, là một Alpha cậu có cảm nhận như thế nào về chuyện này?"
Hàn Minh Gia trợn mắt há mồm, sửng sốt hơn nửa ngày mới tiêu hóa được sự thật này, sau đó trong mắt Vệ Gia Du, mặt cậu ta thoáng cái liền đỏ lên.

Lâm Miên Lý thì ra là một Omega sao? Cậu ta.....!là Omega??
Nghĩ lại những cảnh tượng cùng Lâm Miên Lý trước đây, sao tim cậu ta lại đập nhanh dữ vậy?
Đệt!
Tuy rằng chủ nhiệm Lương vừa mới quát bảo mọi người ngưng lại, nhưng mọi người vẫn đang bàn bạc sôi nổi, ở khu vực tuyển thủ, mấy chục tuyển thủ cũng đang giao lưu đến rất kịch liệt.

"Mẹ nó chứ, cậu ta vậy mà là Omega, sao có thể có một Omega mạnh như vậy chứ?"
"Vậy mà cậu ta còn tham gia trận thi đấu trong tinh hệ nữa, tôi chưa từng nghe nói Omega có thể tham gia cuộc thi này."
"Sao lại không được, cậu ấy không phải vừa mới thắng sao, còn là thắng vị hắc mã kia nữa, tôi nhớ rõ cuộc thi cũng không quy định phải là Alpha mới được tham gia mà."
"Tuy rằng không có quy định như vậy, nhưng là một Omega, tham gia loại cuộc thi này đối với cậu ấy vẫn khá là phiền phức, cậu xem, sau khi phân hoá là kỳ phát tình ba tháng liên tục, như thế thì sao mà đấu?"
"Xem Tinh Minh xử lý như thế nào đi."

"........"
Lỗ Đan cũng vô cùng khiếp sợ: "Tôi thật sự không ngờ anh Miên sẽ phân hoá thành một Omega, anh ấy còn ở ký túc xá của Alpha tụi này lâu như vậy."
Tần Huyền sau khi nhìn thấy Lâm Miên Lý phân hoá vẫn không nói gì, thoạt nhìn, anh ta gần như là người tỉnh táo nhất trong toàn trường.

Tuy nhiên, khi nhìn sát vào mắt anh ta có thể phát hiện rằng đồng tử của anh ta đang khẽ run lên, cố gắng kìm nén sự phấn khích.

Omega.....!Omega, tốt lắm, anh ta còn đang lo lắng không biết về sau phải làm như thế nào đây.

Tần Huyền nghiêng người, dùng tay phải che đi khoé miệng đang cong lên.

Quá tốt ——
Thi đấu tuyển chọn vẫn chưa kết thúc, sau khi đơn giản giải quyết chuyện của Lâm Miên Lý xong, chủ nhiệm Lương lại đứng trên sân khấu và tuyên bố tiếp tục cuộc thi.

Hứa Thừa bởi vì thua Lâm Miên Lý nên gã phải tiếp tục thi đấu vòng sau, cùng những người khác tranh các hạng còn lại.

Trong phòng nghỉ của tuyển thủ, Giang Ẩn đặt Lâm Miên Lý xuống băng ghế dài, lúc này hai mắt Lâm Miên Lý hơi nhắm lại, trên mặt còn sót lại một vết ửng đỏ, dường như rất khó chịu mà cau mày.

Nữ bác sĩ theo sau vào, nửa ngồi xuống kiểm tra tình hình của Lâm Miên Lý: "Thật là không ngờ tới em ấy lại thật sự phân hoá, thuốc ngăn chặn vô dụng với em ấy, Pheromone của em ấy quá mạnh mẽ, cô có chút lo lắng......."
Giang Ẩn đứng dậy đi lấy một chai nước tới: "Ngài lo lắng cái gì? Pheromone của cậu ấy quá mạnh mẽ sẽ có hậu quả gì không tốt sao?"
Nữ bác sĩ: "Nếu thuốc ngăn chặn vô dụng với em ấy thì thuốc ức chế thông dụng của Omega không biết sẽ có hiệu quả với em ấy như thế nào, còn phải quan sát."
Đang nói, Lâm Miên Lý 'A' một tiếng, khó chịu xoay người sang một bên cuộn tròn, lông mi run rẩy không ngừng.

Giang Ẩn lập tức ngồi xổm xuống, đỡ lấy vai của hắn: "Lâm Miên Lý, cậu sao rồi?"
Lâm Miên Lý không lên tiếng, nhắm mắt lại phun ra một hơi thở nóng bỏng, Giang Ẩn mở trừng mắt nhìn phía sau gáy hắn nổi lên một mảnh đỏ hồng, từ sau gáy kéo dài đến khoé mắt.

Ngay sau đó, một Pheromone với hương vị anh đào ướp lạnh đã không thể kiểm soát được mà phóng ra.

Lâm Miên Lý phát tình rồi.

Cả người Giang Ẩn chấn động, nữ bác sĩ đột ngột đứng lên: "Không được, Pheromone của em ấy thật sự quá mạnh, thuốc ức chế không có hiệu quả, cô phải đi xin thuốc đặc thù cho em ấy."
Nói xong, cô lập tức mở thiết bị đầu cuối của mình.

"Thuốc đặc thù gì cơ?"

"Là một loại thuốc do Pheromone của Alpha tổng hợp lại tạo nên, gọi là thuốc cách trở giả A, loại thuốc này rất khan hiếm, trong trường học không có, chỉ có thể xin ở bệnh viện phụ cận, nhờ bọn họ gửi qua ngay lập tức.

Giang Ẩn, em trông chừng em ấy đừng để em ấy chạy lung tung, cô sẽ đi xuống lấy ngay, năm phút nữa sẽ được giao đến."
Yết hầu Giang Ẩn lên xuống kịch liệt, gật gật đầu: "Được."
Cô giáo vừa ra đến trước cửa, nhớ tới gì đó liền dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Ẩn, bản thân cô là một Omega, Pheromone của Lâm Miên Lý đối với cô cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng Giang Ẩn là một Alpha.

Giang Ẩn thấy cô vẫn chưa đi, liền hỏi: "Còn có chuyện gì sao ạ?"
Nữ bác sĩ do dự một chút, vẫn lựa chọn tin tưởng nhân phẩm của Giang Ẩn, lắc đầu đi ra ngoài.

Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lâm Miên Lý phóng Pheromone của Omega ra càng ngày càng nhiều, toàn thân đều ửng hồng, trên da hiện ra một lớp mồ hôi mỏng, cả phòng nghỉ đều tràn ngập hương Pheromone trong veo hấp dẫn.

Hắn nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy mình đã rơi vào miệng núi lửa, xung quanh đều là dung nham nóng bỏng, sức nóng trong dung nham gần như khiến hắn ngạt thở.

Thật khó chịu, sao lại có thể khó chịu như vậy, cơ thể như muốn nổ tung.

Hắn rất muốn giống như lúc trước, thoả thích phát tiết hết năng lượng trong thân thể, nhưng lúc này, tứ chi giống như đã bị tiêm nước axit, bủn rủn không còn sức lực.

Trong lúc mơ màng, hắn bất lực vươn tay ra phía trước, chuẩn bị trở mình khỏi băng ghế dài.

Khi cơ thể chuẩn bị lăn xuống, hắn bị người tiếp được.

Làn da trên cơ thể người đó vừa ấm vừa mát, khi chạm vào rất dễ chịu, bên dưới da thịt là khung xương cứng rắn gần như trưởng thành chống đỡ, khiến người ta cảm thấy rất có cảm giác an toàn.

Lâm Miên Lý cảm giác được người đó ôm mình vào lòng, lấy tay nhẹ nhàng đè lên vai hắn, nhưng lại không hề chạm vào phần gáy khó chịu nhất của hắn.

Tại sao lại không ấn vào gáy hắn một cái chứ? Hắn rất khó chịu.......!
Lâm Miên Lý vừa lo lắng vừa bất mãn, cố gắng mở to mắt nhìn xem, bỗng nhiên tỉnh táo lại rất nhiều.

Người đang ôm hắn lại là Giang Ẩn.


"Ưm......!Là cậu à, tôi thấy không ổn lắm, có thể đem tôi đặt vào bể bơi không?" Lý trí còn sót lại của Lâm Miên Lý khiến hắn muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng tay lại mềm nhũn khiến hắn lao thẳng về phía người Giang Ẩn.

"Đừng nhúc nhích, cậu nghĩ chỉ cần đem cậu đặt vào bể bơi thì cậu có thể ổn à?" Giang Ẩn khẽ nói, giọng nói có hơi khàn, nhưng lúc này Lâm Miên Lý nghe không ra: "Kiên trì một chút, giáo viên sẽ nhanh trở lại thôi."
Lâm Miên Lý không biết chính là bây giờ hắn yếu ớt đến mức trọng lượng toàn thân đều đè lên người Giang Ẩn, đồng phục rộng rãi làm phần sau gáy lộ ra, đỏ rực hấp dẫn khiến người ta nóng lòng muốn dùng răng nanh thử xem nơi đó đến tột cùng có bao nhiêu mềm mại.

"Hừ——" Lâm Miên Lý khó khăn hít một hơi, giọng nói ngắt quãng: "Trên người cậu, trên người cậu thoa cái gì hả? Tại sao lại như vậy......!Thơm như vậy......"
Ánh mắt Giang Ẩn tối sầm lại: "Có thể cậu vẫn chưa ý thức được cậu đã phân hoá thành Omega, thuốc ức chế vô dụng với cậu, cho nên giáo viên đã đi lấy thuốc cho cậu rồi, về phần cậu cảm thấy mùi hương trên người tôi thơm là bởi vì do cậu đang phát tình."
Đầu óc hỗn loạn của Lâm Miên Lý chậm rãi xoay chuyển, ồ, mình quả nhiên là một Omega, nhưng điều này không mang lại nhiều sóng gió cho tâm trí hắn, hắn chỉ cảm thấy mùi hương trên người Giang Ẩn vô cùng hấp dẫn đối với hắn.

Chỉ ngửi cái thôi, không sao đâu.

Hắn cuối cùng cũng không kìm được mà bắt lấy tay Giang Ẩn.

Giang Ẩn sửng sốt, tay của Lâm Miên Lý vừa nóng lại vừa mềm, giống như một viên kẹo dính, hoàn toàn không tránh được.

"Lâm Miên Lý, cậu......" Còn chưa nói xong, Lâm Miên Lý đã đem tay anh áp trên mặt mình, môi chạm vào cổ tay anh, hít một hơi thật sâu.

"........" Giang Ẩn nói không nên lời.

Trước đây khi đối mặt với Vệ Gia Du phát tình, anh đều có thể mặt không đỏ tim không đập, hiện tại Lâm Miên Lý ở trong ngực mình phát tình, anh lại có loại xúc động nóng nảy muốn mạnh mẽ đem người ôm chặt vào trong ngực.

Nếu không phải anh có tính tự chủ rất mạnh, có lẽ đã sớm hạ miệng rồi.

Trong mấy phút này, cả hai người đều rất khó khăn, đặc biệt là Lâm Miên Lý, từng tấc da thịt và mạch máu trong cơ thể đều kêu gào muốn tan vỡ, bây giờ chỉ còn Giang Ẩn và giáo viên sắp đến duy trì chút lý trí cuối cùng của hắn.

Cuối cùng, cửa phòng nghỉ mở ra, bác sĩ trường vội vã bước vào, nhanh chóng đóng cửa lại để Pheromone của Lâm Miên Lý không bị bay ra ngoài.

"Tốt quá tốt quá, Giang Ẩn em đúng thật là quá mạnh mẽ, thế này mà cũng có thể nhịn xuống không đánh dấu em ấy."
Giang Ẩn cười khổ một tiếng: "Cô, thuốc tới rồi sao."
Ngài cũng đừng lề mề nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, thần tiên cũng không chịu nổi đâu.

Nữ bác sĩ đi đến bên cạnh bọn họ, kiểm tra tình trạng của Lâm Miên Lý một chút, phát hiện gần như toàn bộ khuôn mặt của Lâm Miên Lý đều vùi ở trước ngực Giang Ẩn, tay còn cầm lấy cổ tay Giang Ẩn không buông.

Mà Giang Ẩn đang kiềm chế lại nhẹ nhàng xoa gáy hắn, tư thế của hai người vậy mà lại vô cùng thân mật.

Cô do dự một chút, nói: "Có chuyện này cô muốn nói với hai đứa một tiếng, thuốc cách trở giả A không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất.


Nó không chỉ gây đau đớn mà còn có những tác dụng phụ nhất định đối với người sử dụng.

Cách tốt nhất là có Pheromone cũng đủ mạnh, hơn nữa em ấy có thể nhận được Pheromone từ Alpha tự mình cho em ấy, ngăn chặn Pheromone của em ấy bạo động, ờm......!Em hiểu ý cô chứ?"
Giang Ẩn nhìn cô: "Ý của cô là, để em đánh dấu tạm thời cho cậu ấy?"
Nữ bác sĩ gật đầu: "Đúng, đây mới là biện pháp tốt nhất, trước đây cô không thể xác định được quan hệ của hai đứa, cũng không biết em ấy chấp nhận Pheromone của em đến mức độ nào, bây giờ xem ra, có lẽ......!hình như......!không sao?"
Giang Ẩn cũng không lộ ra quá nhiều biểu tình, suy nghĩ một chút, động tác trên tay càng dịu dàng hơn: "Thế này đi cô, ngài cứ đặt thuốc ở đây, em thảo luận với cậu ấy một tí, em muốn hỏi ý kiến của cậu ấy."
Bác sĩ gật đầu: "Được, làm như vậy cũng đúng, cô ra ngoài trước."
Chẳng mấy chốc, trong phòng lại chỉ còn có hai người.

Hô hấp của Lâm Miên Lý càng lúc càng gấp gáp, ngón tay bấm sâu vào cánh tay Giang Ẩn, thúc giục nói: "Nhanh......!Nhanh lên......"
Giang Ẩn cúi đầu nhìn hắn, cầm lấy lọ thuốc trên băng ghế, ôm cả người Lâm Miên Lý lên, hai ba bước đi đến tấm kính trong suốt một mặt rồi đẩy người lên tấm kính.

"Lúc nãy cậu cũng nghe giáo viên nói rồi đi, sao hả? Cậu muốn cái nào?"
Lâm Miên Lý hé mắt nhìn anh, hắn quả thật có nghe thấy, trong mấy phút này, hắn đã dùng hết sức lực của cơ thể mới khiến mình không ném Giang Ẩn xuống, tự mình ngấm ngầm lén hít lấy hơi thở trên người anh.

Đánh dấu tạm thời?
Nhưng bọn họ rõ ràng là anh em, nếu Giang Ẩn đánh dấu hắn thì sau này bọn họ sẽ là quan hệ gì?
Nhưng Giang Ẩn phía sau còn cố tình dùng khoảng cách gần như vậy để nói chuyện, tư thế che giấu như thế, cả người Lâm Miên Lý đều bị bao phủ trong hơi thở của anh.

"Hửm? Thế nào, cậu muốn tôi, hay là muốn thứ thuốc kia? Tự mình nói đi, không sao hết, tôi sẽ giúp cậu." Giang Ẩn nhìn hắn bằng ánh mắt ôn nhu không lối thoát, đem hắn khoá chặt tại chỗ.

Hàng mi dài của Lâm Miên Lý đã ướt đẫm mồ hôi, càng ngày càng đen nhánh, rũ xuống cuối mắt, giống như được thợ thủ công cẩn thận vẽ nên.

"Tôi.......!Tôi muốn cậu, giúp tôi....."
Còn chưa kịp dứt lời, Lâm Miên Lý đột nhiên bị lật người, mặt hướng ra phía bên ngoài tấm kính, cơ thể Giang Ẩn đè lên trên, tay đặt bên cổ hắn.

"Được, tôi giúp cậu."
Giọng nói của Giang Ẩn lọt vào tai Lâm Miên Lý, khiến cho giác quan của hắn càng thêm kích động, nếu không có Giang Ẩn đỡ, hắn đã sớm trượt ngã xuống đất.

"Đừng làm ở đây......."
Hắn có chút khẩn trương, xuyên qua tấm kính một mặt này, hắn có thể nhìn thấy đấu trường bên ngoài và khán phòng, như thể lộ ra trước mắt mọi người, thật quá xấu hổ.

Giang Ẩn: "Không sao hết, bọn họ không nhìn thấy cậu."
"Nhưng mà.......!Ưm!"
Môi Giang Ẩn cọ xát làn da sau gáy hắn, không cho hắn có thời gian, cắn xuống một cái.

Một tay Lâm Miên Lý siết thành đấm, cố sức ấn mạnh vào tấm kính lạnh lẽo, chớp mắt không còn tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận