Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha


Edit: Toả Toả
"Tôi là Alpha, không ai có thể đè tôi hết có được không?" Lâm Miên Lý chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, có chút khó chịu vì chính mình lại thất thần, hung dữ nói.

Trên hai gò má trắng nõn có chút ửng đỏ, ánh mắt bừng bừng lửa giận, giống như một động vật nhỏ đang xù lông.

Đáng yêu không chịu nỗi.

Giang Ẩn lùi lại một bước, ngậm miệng lại, mãn nguyện đón nhận ánh nhìn chết chóc của Lâm Miên Lý.

Bài khảo hạch tinh thần lực đã được tiến hành hơn phân nửa, đến lượt Lâm Miên Lý, thật trùng hợp, hắn và Giang Ẩn cùng một nhóm.

Lâm Miên Lý vốn dĩ muốn đợi Giang Ẩn chọn máy kiểm tra trước, sau đó sẽ chọn một chiếc có khoảng cách xa nhất, nhưng Giang Ẩn dường như muốn đợi hắn mà đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Đến khi Lâm Miên Lý ngẩng đầu nhìn sang, những người cùng nhóm nhanh chóng cầm lấy chiếc máy không chút chậm trễ, tự nhiên đặt hai chiếc của bọn họ bên cạnh nhau.

Ồ, mấy người chọn vị trí khá tốt đấy.

Lâm Miên Lý tức đến bật cười.

Giang Ẩn: "Đi thôi, làm bài kiểm tra thật tốt, cậu đã quên bệnh viện trường học ở đâu rồi đi, sau khi kết thúc có cần tôi đưa cậu đến đó không?"
"Cảm ơn, không cần." Cũng không phải không có bản đồ trường học, cần cậu dẫn đường à?
Hắn ngồi xuống máy với gương mặt lạnh lùng, một tấm bạt lớn phủ xuống, che đi hắn.


Vào lúc cửa đóng lại, mũi của Lâm Miên Lý vừa cử động đã ngửi thấy một mùi hương, mùi này do Alpha trước đó để lại.

Kiểm tra tinh thần lực thực chất là chơi các trò chơi nhỏ khác nhau để xem khả năng ứng phó với các nguy hiểm khác nhau và khả năng giải quyết.

Tuy đơn giản nhưng người chơi cần duy trì mức độ tập trung cao trong thời gian dài.

Trong trường hợp này, Pheromone bị rò rỉ ra ngoài một chút là điều bình thường.

Lâm Miên Lý cảm thấy có chút khó chịu, mùi hương vô hình hóa thành những mũi kim mỏng, xuyên qua da thịt hắn, không nghiêm trọng, nhưng không thể bỏ qua.

Tình huống gì thế này?
Rất nhanh hắn liền hiểu được, hắn đang ở trong giai đoạn phân hoá, có thể ngửi thấy mùi Pheromone, hơn nữa dường như hắn đối với Pheromone của Alpha sinh ra bài xích.

Trong máy có chức năng làm sạch không khí, sau hai giây mùi còn lưu lại bên trong đều biến mất, nhưng hắn cũng không cảm thấy khá hơn là bao.

Sự khó chịu nhẹ về thể chất khiến hắn hơi khó chịu, trạng thái này không thích hợp để khảo hạch.

Hắn hít một hơi thật sâu, định tĩnh tâm kết nối tinh thần lực với hệ thống, thì vô tình nghiêng đầu, nhìn thấy Giang Ẩn đang ở trong khoang huấn luyện bên cạnh qua ô cửa sổ nhỏ trong suốt bên phải.

Giang Ẩn đang nhìn hắn, tựa hồ đang chờ hắn nhìn qua, dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói một câu: "Cậu không sao chứ?"
Lâm Miên Lý nhẹ nhàng lắc đầu, quay mặt đi nhắm mắt lại, cho mình nửa phút để điều chỉnh, sau đó kết nối với hệ thống kiểm tra.

Hắn không biết chính là, Giang Ẩn vẫn luôn nhìn hắn.


Cho đến khi đèn vàng sáng lên ở mép khoang huấn luyện của hắn, thì điều đó mới có nghĩa là Lâm Miên Lý đã bắt đầu chấp nhận khảo hạch.

Tưởng Sơ Lập từ bên kia đi tới, thấy Giang Ẩn vẫn còn chưa bắt đầu, liền nghi hoặc gõ cửa sổ nhỏ: "Nhóc con làm sao vậy? Đã ba phút rồi, sao còn chưa bắt đầu?"
Tất nhiên, các bạn học bên ngoài có thể thấy rằng đèn của anh và Lâm Miên Lý vẫn chậm chạp chưa phát sáng, nhiều người vây quanh ở phía sau máy đang thảo luận: Có vẻ như chứng mất trí nhớ của anh Miên thực sự ảnh hưởng đến anh ấy rồi, nhưng chuyện gì xảy ra với anh Giang nữa vậy?
Giang Ẩn quay đầu nhìn Tưởng Sơ Lập một cái, cười đắc ý, ngay lúc anh nhắm mắt, đèn vàng sáng lên.

".....!Mấy đứa đang làm gì vậy? Có phải mới làm cái gì đó không?" Tưởng Sơ Lập xoay người nói với quần chúng vây xem: "Được rồi được rồi, có cái gì đẹp đâu, các người còn có thể nhìn thấy quá trình kiểm tra của bọn họ thông qua bộ não của bọn họ sao?"
Thời gian kiểm tra tinh thần lực nói chung là từ năm đến mười phút.

Mặc dù tốc độ không phải là tất cả, nhưng nó cũng có thể phản ánh phần lớn sức mạnh.

Lâm Miên Lý và Giang Ẩn là những người xuất phát muộn nhất trong nhóm, nhưng cũng là nhóm đã kết thúc nhanh nhất.

Là người xuất phát cuối cùng, khoang huấn luyện của Giang Ẩn được mở đầu tiên và Lâm Miên Lý là người thứ hai.

Bọn họ vừa mới bước ra, người xung quanh lập tức nhìn sang.

Điểm số rất nhanh được hiển thị trên màn hình trước khoang huấn luyện:
Giang Ẩn: 9550 điểm.

Lâm Miên Lý: 9350 điểm.

"Tôi con mẹ nó chứ, như thế nào đều có thể đạt được 9000 điểm? Thật lợi hại, anh Miên vẫn là người sao, nói bị chấn thương thể chất không phải là nói đùa đi?"

"Anh Giang thế mà lại đột phá 9500? Điểm số cao nhất ở đây rồi đó.

Cứ 50 điểm đạt trên 9000 hiếm có giống như việc khai thác một lỗ đen không xác định vậy."
"Cho đến bây giờ điểm cao hơn so với anh Miên cũng chỉ có anh Giang, anh Miên quả là tuyệt vời."
"Đại lão vẫn là đại lão, tôi thua, nếu không mất trí nhớ, tôi cảm thấy điểm của anh ấy sẽ rất cao.

Sau này mặc kệ anh Miên phân hoá thành Alpha hay Omega, thì ở trong lòng tôi không ai có thể lay chuyển được địa vị của anh ấy."
Tưởng Sơ Lập ghi lại số liệu, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, với điểm tinh thần lực của Lâm Miên Lý, cho dù không phải Alpha, cũng có thể toả sáng trong lĩnh vực cơ giáp.

Lâm Miên Lý không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, thậm chí không thèm nhìn điểm số, cứ thế bước sang một bên nghỉ ngơi.

Sau khi rời khỏi khoang huấn luyện, hắn cảm thấy mùi thoang thoảng của nhiều loại Pheromone khác nhau bay lơ lửng trong không khí, thứ mà Alpha không thể kiểm soát được trong quá trình kiểm tra.

Rất nhạt, đã chậm rãi biến mất, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.

Hắn phải tránh xa nhóm người này.

Lúc này Vệ Gia Du mới vội vàng chạy lên: "Anh Miên thật là giỏi, 9350!! Em không mất trí nhớ cũng chỉ làm được 8700.

Anh là người sao? Anh là người sao? Anh là người sao?"
Lâm Miên Lý giật mình, có chút lo lắng sẽ có mùi Pheromone trên người, nhưng sau đó nghĩ lại, Vệ Gia Du đã hoàn thành xong hai bộ bài kiểm tra lúc nãy, hẳn là không có vấn đề gì mới thả lỏng trở lại.

"Anh đây là người.

Mau buông tay, nếu cậu hâm mộ vậy cũng thử mất trí nhớ xem sao?" Hắn bị chộp lấy không kịp thoát thân, cũng may trên người Vệ Gia Du không có mùi, nếu không sẽ bị hắn ném bay.

Vệ Gia Du cúi đầu: "Hay là thôi đi, sau khi em mất trí nhớ có lẽ chỉ vượt qua 6000."
"..........."

Giang Ẩn lướt qua đám người tìm Lâm Miên Lý, thấy hắn không được khỏe liền bước tới nói: "Cậu có phải...."
Lâm Miên Lý vừa nhìn thấy anh, hắn lập tức giơ tay lên, làm động tác từ chối lại gần, đưa lòng bàn tay ra phía ngoài, điều này không tốt chút nào, anh vừa thi xong còn là một Alpha: "Cậu đứng yên đừng nhúc nhích, đừng để người của tôi bị dính mùi của cậu."
"Hả? Cậu nói cái gì?"
Bước chân của Giang Ẩn dừng một chút, sau đó vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Miên Lý lập tức lùi về phía sau: "Bảo cậu đừng qua đây, cậu vừa mới làm kiểm tra xong, thu lại Pheromone trên người cậu đừng để nó đến gần đây, nếu không đừng trách tôi đánh cậu."
Pheromone của Alpha chưa trưởng thành, rất dễ bài xích Pheromone của Alpha khác, sinh lý ảnh hưởng tâm lý, khiến cho các Alpha trẻ tuổi rất dễ nổi nóng, bởi vậy thường xuyên hẹn nhau PK.

Chỉ cần đánh xong là tốt, mọi chuyện sẽ ổn sau khi phát tiết xong.

Vệ Gia Du đối với loại thời điểm này ngược lại phản ứng rất nhanh: "Em hiểu rồi, anh Miên đang ở giai đoạn phân hoá.

Lúc nãy anh ngửi được Pheromone của người khác trong khoang huấn luyện phải không?"
Giang Ẩn có chút đăm chiêu, nhưng không có dừng lại, bước chân dài chậm rãi tới gần, anh cười trấn an nói: "Đừng lo lắng, cậu sẽ không đánh tôi."
"Sao không thể?" Lâm Miên Lý không muốn đánh nhau với anh ở đây, rất xấu hổ: "Cậu là ai chứ? Cậu nói không đánh thì sẽ không đánh?"
Giang Ẩn dứt khoát đút hai tay vào túi quần, đem tất cả nhược điểm của mình phô ra: "Ừm, tôi đã nói, không đánh."
Lâm Miên Lý: ".........."
Khẩu khí thật lớn.

Nhưng hắn đúng lúc rời khỏi đám người, liền tiếp tục lui trở về, sau khi rời khỏi một khoảng cách nhất định, cảm giác quả nhiên tốt hơn nhiều.

Có điều hắn không biết chính là, những người khác đang nhìn hai người bọn họ đến ngây người.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một người như bá đạo tổng tài đang bức ép, một người lui về phía sau như đang bị bức ép, này này này!
Vệ Gia Du nắm lấy cánh tay người bên cạnh, thanh âm mơ hồ: "Anh Giang là một Alpha tốt, anh Miên....!anh Miên là một Omega tốt!"
"Suỵt, cậu nhỏ giọng đi, lỡ như bị anh Miên nghe được rồi ném vào hố đen thì chết chắc!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận