Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha


Edit: Toả Toả
Ngay khi trận đấu kết thúc, vô số phóng viên đã chặn ở lối vào của hội trường chờ phỏng vấn Lâm Miên Lý và Giang Ẩn, nhưng hai người kia không biết là có chức năng tàng hình gì lại không bị chặn.
Phóng viên đành phải giữ một tuyển thủ lại hỏi, người bị giữ đúng lúc là Lai An.
"Vị tuyển thủ này, cậu có nhìn thấy Lâm Miên Lý và Giang Ẩn của đội Thiên Cực không?"
Lai An thấy có nhiều người như vậy, căng thẳng đến mức tay chân tê dại: "Có......!Có thấy."
Phóng viên lập tức nói: "Vậy thì bọn họ đang ở đâu, tại sao bọn họ vẫn chưa đi ra?"
Lai An ăn ngay nói thật: "Trước đó tôi thấy Giang Ẩn kéo Lâm......!Lâm Miên Lý đi rồi, hình như là đến nhà vệ sinh, có lẽ đã đi rất lâu rồi, bây giờ cũng không biết ở đâu."
Phóng viên: "Nhà vệ sinh? Vậy tại sao còn chưa ra, thôi bỏ đi, tôi sẽ đợi ở đây, cậu là Lai An của đội Tạp Lâm đúng chứ, có thể nhận phỏng vấn một chút không? Đúng lúc mọi người cũng rất quan tâm đến các cậu."
Lai An trợn tròn mắt, sao lại biến thành cậu nhận phỏng vấn rồi?
Trong nhà vệ sinh, lúc Lâm Miên Lý bị Giang Ẩn vội vàng kéo vào còn có hơi ngơ ngác, nhưng sau khi vào nhà vệ sinh Giang Ẩn liền buông hắn ra, tự mình đi rửa tay rửa mặt.
Lâm Miên Lý đứng tại chỗ một lúc, cũng đi theo anh, đứng bên cạnh anh chậm rãi thoa nước rửa tay lên từng ngón tay.
Sau khi Giang Ẩn rửa mặt xong, bọt nước từ trên đầu tóc rơi xuống gò má, đột nhiên nói: "Bên ngoài hẳn là có rất nhiều phóng viên chờ phỏng vấn chúng ta, cho nên đến đây trốn một chút."
Lâm Miên Lý liếc nhìn anh "Ồ" lên một tiếng: "Vậy đợi lát nữa chúng ta ra ngoài từ chỗ khác."
"Được." Giang Ẩn trả lời.
Nói xong, cả hai cùng im lặng.
Nhà vệ sinh này là nhà vệ sinh dành riêng cho các tuyển thủ, lúc này không có ai khác ngoài bọn họ, sau khi Lâm Miên Lý tắt nước, trong nhà vệ sinh cũng chỉ còn lại tiếng thở im lặng của bọn họ.
Hôm nay vừa thi đấu, vừa phát tình, vừa tỏ tình, đều tập hợp lại với nhau, ngoại trừ thời gian hai người đánh dấu, những lúc khác đều có người ở bên cạnh.
Đợi lát nữa đi ra ngoài đến buổi tối trước khi đi ngủ, phỏng chừng sẽ không có thời gian ở một mình.
Lâm Miên Lý tựa nhẹ vào bức tường nhẵn nhụi sạch sẽ, giương mắt nhìn Giang Ẩn, Giang Ẩn cũng nhìn hắn.
Hắn biết, quan hệ của bọn họ đã không còn giống như trước, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, như vậy......
Hắn đột nhiên quay sang cười một tiếng: "Sao anh không nói gì."

Giang Ẩn tiến lên, đứng trước mặt cách Lâm Miên Lý nửa bước: "Em cũng thích anh."
Lâm Miên Lý chú ý đến lời nói của anh, mắt lại cong lên: "Không phải hôm nay đã nói mấy lần rồi sao, là anh bị mất trí nhớ hay là không tin?"
Nghe hắn nói như vậy, Giang Ẩn nhướng mày, đột nhiên nghiêng người đến trước mặt hắn khẽ nói: "Nhiều hay ít gì anh cũng không ngại nhiều đâu."
Lâm Miên Lý khẽ hừ một tiếng trong cổ họng.
Giang Ẩn nhìn môi hắn muốn hôn một chút, lại nghĩ đây là nhà vệ sinh lúc nào cũng có thể có người đi vào, liền nhịn xuống: "Trước khi em mất trí nhớ em đã thích anh rồi."
Cả người Lâm Miên Lý chấn động, giương mắt kinh ngạc nói: "Anh biết?"
"Đương nhiên, sao anh lại không biết được." Giang Ẩn nhìn hắn thật sâu: "Anh rất vui."
Có rất nhiều thông tin được tiết lộ trong một câu nói, nhưng Lâm Miên Lý lại không đi sâu vào, chỉ thuận theo lòng mình chạm nhẹ lên môi anh một cái, nói: "Được, vậy cho anh một cái danh phận nhé, bạn trai."
Khoé miệng Giang Ẩn gợi ra một độ cong khiến người ta rung động, một tay áp hắn vào tường: "Cho thì đã cho rồi, không thể lấy lại được."
Nói xong anh cũng không muốn nhịn nữa, trực tiếp hôn lên.
Tuy nhiên, ở trong nhà vệ sinh mà anh anh em em thế này rất dễ bị quấy rầy, môi Giang Ẩn còn chưa đụng tới Lâm Miên Lý, cửa nhà vệ sinh đã bị đẩy ra.
Cũng may còn có một bức tường ngăn lại, để lại cho bọn họ một chút thời gian.
Người tới là một tuyển thủ không biết đến từ tinh cầu nào, vừa bước vào thấy Lâm Miên Lý và Giang Ẩn đã xoay người muốn chạy, sau khi chạy được hai bước thì nhận ra hiện tại không phải là trận đấu, không cần phải sợ bọn họ, liền xoay người đi trở về, xấu hổ đi vào gian khác trong ánh mắt của hai người.
Lâm Miên Lý lắc đầu cười một tiếng, hắn cũng không để bụng, ra hiệu với Giang Ẩn một cái rồi bước ra ngoài.
Giang Ẩn tiếc nuối theo sát hắn đi ra ngoài.
Bên ngoài hội trường, các phóng viên đợi rất lâu cũng không thấy Lâm Miên Lý và Giang Ẩn đi ra, đành phải lui lại hỏi người tiếp theo, ngăn chặn giáo viên của bọn họ, Tưởng Sơ Lập.
"Xin hỏi thầy Tưởng, ngài đã bồi dưỡng ra những đứa nhỏ xuất sắc như vậy bằng cách nào vậy? Trận này bọn họ trực tiếp phá huỷ địa điểm do chủ tịch Tăng thiết kế, trường học của thầy còn dạy lái xe cần cẩu của thời Trái Đất cổ sao?"
Sống lưng Tưởng Sơ Lập thẳng băng, hăng hái nói: "Tôi không dám kể công, đây đều là công lao của hai đứa nhỏ, chúng tôi nhiều nhất chỉ đóng vai trò hướng dẫn.

Nghề lái cần cẩu, trường học của chúng tôi không có dạy, mà có dạy cũng không có chỗ dùng, loại chế độ thủ công truyền thống không có hệ thống đó, hẳn là do bọn chúng lần mò tự tìm ra."
Phóng viên cảm thán: "Thật lợi hại."
Tưởng Sơ Lập đè lại khoé miệng đang nhếch lên, cố gắng nghiêm túc nói: "Bọn chúng luôn làm những việc ngoài dự đoán của mọi người, tôi tự hào về bọn chúng."

Phóng viên: "Xem ra giải quán quân thi đấu đồng đội mọi người nắm chắc rồi."
Tưởng Sơ Lập khiêm tốn nói: "Trận đấu vẫn chưa so tài, mọi thứ còn chưa biết, đợi ngày mai trận đấu kết thúc sẽ biết."
Mọi người tiếp tục mong chờ trận chung kết thi đấu đồng đội thứ ba, nhưng điều khác biệt so với trận đầu tiên và trận thứ hai trước đó là Lâm Miên Lý và Giang Ẩn không làm chuyện gì lớn nữa, chỉ đánh một cách bình thường.
Thị hiếu khán giả là do hai người bọn họ đảm nhận, lại cảm thấy hơi đáng tiếc, tuy nhiên trận này chỉ có hai đội bốn người, cho nên không có chiêu trò gì, càng không cần thiết.
Lai An và đồng đội vô cùng căng thẳng, nhưng cũng không vì thế mà thả lỏng bởi chênh lệch thực lực giữa hai đội, biểu hiện của Lai An còn rất nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên cậu cùng Lâm Miên Lý đối mặt với nhau và có lẽ cũng là lần duy nhất.
Bởi vì cậu không lọt vào tứ kết.
Lâm Miên Lý đánh rất nghiêm túc, không hề nương tay, hắn và Giang Ẩn phối hợp rất hoàn mỹ, không bao lâu đã giành chiến thắng mà không có chút lo lắng nào.
Kể từ đó, trận chung kết thi đấu đồng đội bắt đầu thì kinh ngạc, sau đó thì phấn khích, cuối cùng thì bình thường.

Quán quân là đội Thiên Cực, á quân là đội Tạp Lâm, quý quân là đội Thủ Đô.
Cuộc phỏng vấn sau khi kết thúc lúc này nhóm của Lâm Miên Lý không thể trốn thoát được, ban tổ chức cuộc thi đã sắp xếp cho bọn họ.
Lâm Miên Lý và những người khác cuối cùng cũng kết thúc cuộc phỏng vấn nhàm chán và không thú vị, theo Tưởng Sơ Lập rời khỏi trung học Thủ Đô, ra ngoài đi ăn.
Trước khi trận chung kết đơn bắt đầu, bọn họ cũng sẽ có một ngày nghỉ để nghỉ ngơi, điều chỉnh.
Tại trung tâm thương mại lớn nhất Thủ Đô tinh, trong một nhà hàng lẩu rất nổi tiếng, Tưởng Sơ Lập bao một cái ghế lô.
Đương lúc bọn họ chuẩn bị đi vào, bên cạnh có người gọi thầy: "Lão Tưởng, mấy người cũng tới à, đúng lúc chúng tôi cũng mới tới, hay là ngồi cùng nhau nhé?"
Tưởng Sơ Lập nhìn thấy phía đối diện là người bạn cũ của mình từ trường trung học Thủ Đô, Triệu Phi Tiệp, cũng là giáo viên hướng dẫn đội Thủ Đô.
Hai người bạn già cùng nhau tán gẫu ngay lập tức, còn lại hai đội viên đưa mắt nhìn nhau.
Này có thể xem như là kẻ thù gặp nhau không? Hình như cũng không có khoa trương như vậy, nhưng Lâm Miên Lý và Giang Ẩn lại làm chuyện như vậy, thật sự khiến người ta không thể buông bỏ được.
"Được rồi mấy đứa nhóc con, đều vào đi, vẻ mặt của mấy đứa là sao vậy, thua cũng thua rồi, trường Thủ Đô của chúng ta còn có thể thua đến không dậy nổi sao? Mấy đứa xem tôi với lão Tưởng nè chuyện gì cũng không có hết, đúng chứ lão Tưởng."

Vẻ mặt có chút nghiêm túc của Tưởng Sơ Lập hôm nay lại rất thoải mái, thầy cười nhìn Triệu Phi Tiệp: "Đúng vậy, tôi đã ngã xuống dưới tay ông bao nhiêu lần rồi, tôi có nói gì sao?"
"Há há há há." Triệu Phi Tiệp cười vài tiếng: "Vậy vào cùng nhau nhé?"
Tưởng Sơ Lập tỏ vẻ chính xác những gì thầy muốn, vì vậy đoàn người đã đổi sang một ghế lô lớn hơn.
Tóc đỏ ngồi chéo đối diện với Lâm Miên Lý, cảm xúc của cậu ta đến nhanh mà đi cũng nhanh, hiện tại đã thấy không có chuyện gì xảy ra, còn rất chủ động nói chuyện với Lâm Miên Lý và Giang Ẩn.
Lâm Miên Lý rất bình tĩnh ăn đồ ăn của mình, không cố ý lạnh lùng không trả lời, nhưng cũng không quá nhiệt tình.
Khương Dương Băng bình tĩnh quan sát hắn, phát hiện Lâm Miên Lý không phải là người sôi nổi, hắn có nhịp điệu của riêng mình, cho dù tóc đỏ là người như vậy cũng không ảnh hưởng tới hắn.
Thực tế chứng minh ăn lẩu là một trong những hoạt động có thể mang lại mối quan hệ tốt nhất, hai bên ăn càng nhiều thì càng phóng thích, đều là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, rất nhanh đã ăn đến ngồi cùng nhau.
Khương Dương Băng vốn là một người ôn hoà và lịch sự, cho dù là ở nơi như vậy, anh ta vẫn luôn giữ vững hình ảnh của mình, không để cho bản thân có một chút nhếch nhác nào.
Lúc này anh ta đã ăn xong một ngụm thịt bò, đặt đũa xuống, dùng khăn ăn chạm lên môi, cười nói với Lâm Miên Lý: "Ngày mốt là trận chung kết, cậu có tự tin không?"
Lâm Miên Lý ngẩng đầu: "Cũng được, tôi sẽ cố gắng."
Khương Dương Băng biết hắn sẽ xem xét nó một cách nghiêm túc, như vậy......
"Cậu và Giang Ẩn đều lọt vào tứ kết, như vậy nhất định sẽ gặp nhau, đến lúc đó......" Khương Dương Băng liếc nhìn Giang Ẩn.
Giang Ẩn đang nhúng rau cho Lâm Miên Lý, nghe thấy lời này anh cũng không ngẩng đầu lên.
Lâm Miên Lý nói: "Nếu đúng, thì tôi nhất định sẽ chiến đấu hết mình, tôi sẽ không nhân nhượng."
Nói xong quay đầu nhìn Giang Ẩn, nhẹ giọng nói: "Cậu cũng sẽ không."
Giang Ẩn lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Đương nhiên rồi, tôi sẽ càng thêm để tâm đánh bại cậu."
Lâm Miên Lý: "Như vậy càng tốt, tôi rất mong chờ."
"Cậu cũng chỉ có thể thua ở trong tay tôi." Giang Ẩn nhếch một bên môi, vô cùng cố chấp nói.
Ánh mắt Lâm Miên Lý run lên, trong mắt hiện lên một tia chiến ý: "Vậy cậu cũng nghe cho kỹ đây, cậu chỉ có thể thua ở trong tay tôi."
Ngoại trừ Tần Huyền, người của Thiên Cực tinh đều đã rất quen với việc này, ngay cả Hứa Thừa cũng cho rằng bọn họ nên như thế này.
Tần Huyền lại nhíu mày.
Khương Dương Băng thấy dáng vẻ nhìn nhau cười của bọn họ, có hơi không thoải mái nói: "Vậy thì trước đây ai có tỷ lệ thắng cao hơn?"
Lâm Miên Lý nghe xong, ánh mắt thay đổi.
Sau khi Khương Dương Băng mẫn cảm nhận ra, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Phí Long vẫn luôn ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện nói: "Hai người bọn họ hầu như không bao giờ PK, cho nên không có tỷ lệ thắng."

Tất cả người bên Thủ Đô tinh đều ngẩn người, kinh ngạc nhìn bọn họ, làm sao có thể? Không phải hai người này học cùng trường với nhau sao, sao lại chưa từng luận bàn qua?
Triệu Phi Tiệp cũng nhìn qua.
Tưởng Sơ Lập quét mắt nhìn bọn họ, không có ý định nói chen vào.
Giang Ẩn trong ánh mắt chờ đợi của mọi người chậm rãi nói: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Những người khác: "......"
Cậu nói xem??
Giang Ẩn bỏ rau xanh đã nhúng xong vào bát Lâm Miên Lý, Lâm Miên Lý liếc mắt nhìn, gắp một cái rồi ăn, chặn miệng lại.
Giang Ẩn nói tiếp: "Ngày mốt mọi người cũng có thể mong chờ một chút." Nói xong tiếp tục nhúng.
Mọi người:......!Sau đó đâu, cậu cũng chưa có nói cái gì hết!
Bọn họ lại nhìn về phía những người khác ở Thiên Cực tinh, nhưng thật ra mọi người cũng không biết nhiều lắm, Hứa Thừa chỉ nói bọn họ cũng có từng luận bàn, nhưng không phải kiểu PK chính thức dùng hết sức lực đâu, cho nên tất cả mọi người đều không biết là ai mạnh hơn ai.
Tóc đỏ vừa mới đoạt một miếng thịt lớn từ trong tay Phí Long, vừa ăn một cách thích thú vừa nói: "Tôi cũng vào tứ kết, đến lúc đó Lâm Miên Lý cậu cũng không được tha."
Lâm Miên Lý phớt lờ sự khiêu khích của tóc đỏ, nói nhỏ với Giang Ẩn không ăn, đừng nhúng nữa, Giang Ẩn liền ngừng đũa.
Tóc đỏ tự nghe tự nói: "Tôi nhất định sẽ trả thù, đánh bại cậu, sau đó đánh bại Giang Ẩn, cuối cùng là thua đại ca của chúng tôi, đội Thủ Đô của chúng tôi sẽ nhận hết quán, á, quý quân, lấy lại huy chương đã mất!"
Phí Long kinh ngạc nhìn cậu ta, không biết đầu óc người này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cậu ta lấy đâu ra tự tin có thể đánh bại anh Miên và anh Giang vậy?
Nghĩ một hồi cũng không thể nghĩ ra được, trước công chúng hỏi vấn đề này cũng không tốt, vì vậy chủ động gọi cho cậu ta một phần óc chó nướng để bổ não.
Tóc đỏ không hiểu ý của cậu ta, vô cùng vui vẻ nhận lấy, cũng đáp lại một phần thịt bò nướng đặc sắc.
Phí Long: "............"
Nếu không phải vì vẻ ngoài ngốc nghếch của cậu ta, Phí Long sẽ nghĩ cậu ta cố tình làm vậy.
Khương Dương Băng đối với đồng đội này của mình cũng không hoàn toàn hiểu hết được, chỉ có thể mỉm cười xin lỗi Lâm Miên Lý và những người khác.
Vì thế Phí Long đã đẩy phần thịt bò nướng kia đến trước mặt Khương Dương Băng.
Tác giả có điều muốn nói:
Phí Long: Ý của cậu là sao hả!
Mặt tóc đỏ ngây thơ vô tội: "Hả? Tôi làm gì đâu, món này ngon, đặc biệt dành cho cậu!
Phí Long: %*&&*().......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận