Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y


Các bác gái càng nói càng kỳ quái, càng nói càng mơ hồ, mặc dù thế Đan Thần Huân vẫn nghe được tin tức có ích.
“Có mấy người từng nghe thấy tiếng động trong phòng 1206?” Anh hỏi.
Hai bác gái đồng thời giơ tay, các gia đình nghe được tiếng động trong phòng 1206 là nhà 1202 và 1203 ở phía đối diện.

Ngược lại, hai gia đình ở ngay bên cạnh phòng 1206 lại không nghe được tiếng động.
Anh quan sát hành lang, chia ra kiểm tra bốn gia đình một lượt, lúc rời đi trong lòng đã hiểu rõ.
Anh ngồi trong xe, sử dụng phần mềm vẽ trên điện thoại để vẽ một sơ đồ, sau đó gửi đi.
Lúc lái xe rời khỏi tiểu khu, bên Tiếu Dương đã có manh mối mới, Đan Thần Huân lái xe thẳng đến đó.

Đồn cảnh sát Nam Thành, phòng họp tổ trọng án.
Tiếu Dương và cấp dưới đều đến đông đủ, bọn họ cung cấp tất cả tư liệu điều tra được trong hai ngày nay.
Đan Thần Huân đọc từng cái một, chỉ tốn hai ba phút đã xem hết, anh ngước mắt lên: “Đây là manh mối mới sao?”
“Chúng tôi đã điều tra tất cả các khu chợ thức ăn và siêu thị, gần như tất cả người liên quan đến cân nặng đều là phụ nữ.”
“Thế thì sao?” Người đàn ông hơi nheo mắt lại, khuôn mặt điển trai lạnh lùng.
“Tức là anh và pháp y Tô đã suy đoán sai.” Tiếu Dương tỏ ra khó chịu, chính vì suy đoán của bọn họ đã hại cả tổ thời gian hai ngày: “Dựa theo sự mô phỏng và cách thức giết người của hung thủ, hung thủ chắc chắn là một người đàn ông khỏe mạnh, nếu không sẽ không thể hoàn thành việc phân xác.”
“Đúng, theo suy đoán thông thường hung thủ phải là nam giới, nhưng mọi việc không có tuyệt đối, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ ai.

Ngoài ra, dù người ra tay là nam giới cũng không thể loại trừ khả năng hắn có đồng phạm.”
Trước khi toàn quyền tiếp nhận vụ án này, Đan Thần Huân đã xem tư liệu về Tiếu Dương.
Làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm, rất nhiệt huyết với công việc điều tra, phá án đã phá được rất nhiều vụ án.

Nhưng là người bộp chộp, tính tình nóng nảy, thường xuyên cãi cọ chống đối lãnh đạo cấp trên, vì vậy 32 tuổi mới lên đến thanh tra cấp ba.
“Tôi không đồng ý với suy đoán của anh.” Tiếu Dương gõ bàn, nghiêm mặt đứng dậy: “Đội trưởng Đan, người bên ngoài gọi anh là vị thần giới cảnh sát hình sự, nhưng lần này anh sai rồi! Thứ nhất, hung thủ chắc chắn là nam giới.


Thứ hai, khả năng có đồng phạm gần như bằng không!”
“Đúng vậy...” Lý Bạch cũng đồng ý với quan điểm của đội trưởng: “Hiện trường không có dấu vết để lại, hung thủ có suy nghĩ rõ ràng, làm việc cẩn thận.

Một tên tội phạm có chỉ số IQ cao như vậy, thêm một người chỉ hỏng việc, tôi cũng cảm thấy khả năng có đồng phạm rất thấp...”
Viên Khả yên lặng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người đàn ông.
Cô ngưỡng mộ Đan Thần Huân và cũng tôn kính đội trưởng Tiếu, ủng hộ bên nào cũng không tốt, cho nên chỉ có thể giữ yên lặng.
Trong phòng yên tĩnh một lát, một lúc lâu sau Đan Thần Huân đứng dậy nói với Tiếu Dương: “Vụ án này do tôi phụ trách, không cần biết anh có đồng ý hay không thì cũng phải làm theo mệnh lệnh của tôi.

Đội trưởng Tiếu, anh đừng quên, tôi mới là cấp trên của anh.”
Nghe nói thế, sắc mặt Tiếu Dương lúc trắng lúc xanh, bầu không khí khá lúng túng, không ai dám lên tiếng.

Sau khi nói câu này, Đan Thần Huân sải bước rời khỏi phòng họp.
Lúc anh đi ra khỏi đồn cảnh sát, màn đêm đã buông xuống.
Điện thoại trong túi hơi rung lên, Đan Thần Huân mở ra xem, là tin nhắn do một người bạn gửi đến.
Xem xong tin nhắn, người đàn ông lạnh lùng cong môi.
Anh gọi điện thoại thông báo cho Hạ Bân: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, phái người trông coi phòng 1206 cả ngày lẫn đêm, chỉ cần có điều khác thường, lập tức xông vào.”
“Phòng 1206 có vấn đề gì sao?” Hạ Bân không hiểu ý anh.
“Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời là được.” Không đợi cấp dưới trả lời, anh đã cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận