Trên thực tế anh không định đến gần cô, vốn tưởng cô sẽ né tránh nhưng không ngờ cô lại đứng yên, cuối cùng mới hoảng hốt vô ý ngã xuống nước.
“Đội trưởng Đan, anh! thấy hứng thú với pháp y Tô sao?”
Đan Thần Huân không nói gì, anh cũng không biết mình bị làm sao mà lại cứ muốn trêu cô, kết quả biến khéo thành vụng, làm cô suýt chết.
Đôi mắt đen nheo lại, anh nhớ đến tình cảnh dưới nước, cô gái ấy mặc cho bản thân chìm xuống đáy sông, không hề có ham muốn sống.
Cô ấy thật sự muốn chết!
“Anh hiểu cô ấy nhiều không? Bệnh của cô ấy là bẩm sinh sao?”
“Tôi không rõ.
” Tiếu Dương lắc đầu: “Pháp y Tô gần như không tiếp xúc với bên ngoài, ngoại trừ lúc đến hiện trường vụ án và nói về vụ án, cô ấy rất ít giao lưu với người khác, càng không ai biết về chuyện riêng của cô ấy! ”
Tính cách Tô Cẩn kỳ quái lại rất lầm lì, đừng nói cảnh sát, ngay cả đồng nghiệp của cô và những bác sĩ pháp y khác trong Sở Pháp y cũng hiếm khi gặp cô.
Cô luôn ở trong phòng giải phẫu, nếu không có vụ án thì sẽ không ra ngoài.
Đan Thần Huân im lặng uống hết cốc cà phê mới đi.
Tiếu Dương nhìn chằm chằm bóng lưng anh, ánh mắt tập trung mãi không rời đi.
Thành viên tổ trọng án vẫn đang ở trong phòng thẩm vấn, Đỗ Hương Lệ khăng khăng nói mình bị bệnh, không chịu nhận tội.
Một rưỡi sáng, một nhóm cảnh sát vào thay ca, mệt mỏi luân phiên tạo áp lực.
Sau khi thay ca, cả tổ của Đan Thần Huân về nhà nghỉ ngơi.
Đan Thần Huân không về, anh ngồi trong phòng giám sát một lúc, đến hai giờ sáng lại đi sang Sở Pháp y ngay bên cạnh!
Cửa sổ tầng hai Sở Pháp y còn sáng đèn, lúc đi đến trước cửa tòa nhà, anh bấm điện thoại gọi cho cô gái kia.
Đúng như dự đoán, vẫn không có ai nghe máy.
Đan Thần Huân đi vào sảnh lớn, cuối cùng lại quay ra gửi một tin nhắn.
!
Cả đêm giải phẫu ba xác chết, gần bốn giờ sáng Tô Cẩn chuẩn bị tan làm.
Vì mặt trời mùa hè mọc sớm, cô nhất định phải về nhà trước khi mặt trời mọc.
Lấy xe trong bãi đỗ xe, lúc cô đạp xe ra ngoài đột nhiên có một ánh đèn chiếu tới.
Tô Cẩn híp mắt chống một chân xuống đất, cô dùng tay che mắt, đợi đôi mắt dần quen mới thấy một chiếc xe Jeep màu đen đỗ cách đó ba bốn mét.
Xe Jeep bật đèn pha, biển số trắng bắt mắt ở đầu xe là dãy số của cảnh sát.
Ngay sau đó đèn xe hơi tối đi, Tô Cẩn sống trong hoàn cảnh tối tăm đã lâu, tầm nhìn ban đêm tốt hơn người bình thường, cô thấy rõ người ngồi trên ghế lái.
Lại là anh ta! Họ Đan kia!
Nếu là lúc trước chắc chắn cô sẽ bỏ đi, nhưng lần này Tô Cẩn không làm vậy, cô đạp xe về phía đó, dừng cách chiếc xe một khoảng.
Người đàn ông lẳng lặng ngồi trong xe, thấy cô dừng xe lại mới mở cửa bước xuống, nhìn cô từ xa.
Tô Cẩn đeo khẩu trang, mặc áo khoác đen, quần áo rộng dài che đến đầu gối khiến cô càng nhỏ gầy hơn.
Người đàn ông đóng cửa xe sải bước đi đến, ánh đèn xe Jeep chiếu vào lưng anh như phủ lên một lớp ánh sáng vàng, trong chớp mắt có vẻ không chân thực.
“Pháp y Tô, tôi không gọi được cho cô nên đành phải chờ cô ở đây.
” Người đàn ông đứng cách đó ba mét giữ một khoảng cách, nhưng đủ để nhìn rõ cô.
Tô Cẩn nhướn mày: “Chờ tôi làm gì? Lại muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”
Giọng cô lạnh băng.
“Tôi nợ cô một lời xin lỗi chính thức.
” Người đàn ông rất chân thành.
Cô giật giật hàng lông mày, thấy hơi bất ngờ, một người đàn ông luôn tỏ ra kiêu ngạo cũng biết xin lỗi sao?
“Không nhận nổi.
” Mặt cô vô cảm, mấp máy đôi môi vẫn còn đau nhói, trong lòng hừng hực lửa giận: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
Cô quay đầu xe định rời đi.