Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y


Từ lúc Tô Cẩn học đại học đã xem rất nhiều vụ án, nhất là những năm không phá được.

Năm qua năm ngày qua ngày, cô dần thích phân tích vụ án.

Ngoại trừ báo cáo khám nghiệm tử thi, gần như lần nào cô cũng có thể cung cấp một vài phân tích ngoài việc khám nghiệm, có sự giúp đỡ rất lớn cho việc phá án.

Nhưng chỉ mình cô biết việc này, anh ta là người đầu tiên phát hiện ra!
“Tôi đoán đúng rồi hả?” Thấy cô không nói gì, Đan Thần Huân cong môi: “Pháp y Tô, nghe theo trái tim mình mới có thể sống vui.


Anh nhận ra cuộc sống của cô không vui vẻ, không thích nói chuyện, không thích cười.

Cô thường xuyên làm ca đêm, sống trong không gian tối tăm khép kín, đầy cảnh giác và đề phòng với người khác, dường như cũng không có người thân bạn bè gì cả.

Anh rất muốn biết, rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì?
Một cô gái không nên sống cô độc như vậy…
Tô Cẩn yên lặng đứng nguyên tại chỗ, trong phòng yên tĩnh, hai người không nói gì.

Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại giọng nói: “Anh nhìn người… rất chuẩn.



Cô không phủ nhận, sau đó lại hừ lạnh: “Nhưng đây là chuyện của tôi, không cần người ngoài lắm mồm.


Cô quay người đi, bóng lưng nhỏ gầy thẳng tắp…
Người đàn ông dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm bóng lưng cô.


Nhà họ Đan âm thầm tìm người, bên cảnh sát cũng điều tra toàn thành phố, chỉ nói với bên ngoài là đang tìm người gây ra tai nạn xe, cả Đế thành đang bàn tán xôn xao.

Ngày hai mươi chín tháng sáu, Đan Thần Huân đã mất tích bốn ngày, bầu không khí trong tổ trọng án Tổng cục cảnh sát căng thẳng, vô cùng hỗn loạn.

Sếp đã mất tích, dường như mọi người cũng mất đi người đáng tin, mọi người ủ rũ không có sức làm việc.

Bởi vì còn có vụ án nên trong cục không cho phép bọn họ tham gia vào việc tìm người, chỉ để bọn họ chờ tin.

Đám người Hạ Bân đâu thể ngồi yên, căn bản không có tâm trạng làm việc, trong lòng vô cùng sốt ruột, mỗi một phút đều là sự giày vò.

“Không được, tôi phải đi tìm sếp, dù có bị khai trừ thì cũng không thể ngồi chờ nữa!” Hạ Bân vỗ bàn đứng dậy, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

“Tiểu Hạ, đừng nóng vội.

” Lão Dương là người lớn tuổi nhất, chững chạc khuyên nhủ: “Trong cục vẫn phải người tìm kiếm, ba bốn ngày rồi không có tin tức, một mình cậu đi ra ngoài sẽ tìm được sao? Chúng ta còn nhiều việc như vậy, tốt nhất cứ chăm chỉ làm việc, đến khi sếp quay về cùng tiện báo cáo.



“Anh cũng nói sếp đã mất tích ba bốn ngày rồi, anh ấy sẽ không mất tích, trừ khi! ” Tiết Linh Âm không dám nói tiếp, sắc mặt cô không tốt, đã mấy ngày không ngủ, lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của sếp.

Thời gian càng lâu, nỗi lo lắng càng nặng nề.

Tiết Linh Âm không ngờ, đêm đó sếp đưa cô về nhà lại là lần cuối gặp mặt!
Nghe nói trận đấu súng xảy ra khoảng mười một giờ khuya, chưa đầy một tiếng sau khi cô xuống xe.

Nếu biết sẽ xảy ra chuyện, dù thế nào cô cũng không để anh đi.

Tiết Linh Âm rất hối hận, cô nên mời sếp lên nhà uống cốc trà, vậy thì anh sẽ không xảy ra chuyện.

“Đừng suy nghĩ lung tung, sếp là người tốt sẽ gặp may mắn, chắc chắn sẽ bình an.

” Lão Dương lo lắng nhưng vẫn an ủi mọi người: “Được, nhanh chóng làm việc, quyết xong công việc rồi nói tiếp.


Hạ Bân đứng thẳng người, mãi mới trở lại chỗ ngồi.

Mọi người bắt đầu làm việc, trong văn phòng rộng lớn yên tĩnh, bầu không khí căng thẳng và áp lực.

Đến giờ tan làm, Hạ Bân rời khỏi đồn cảnh sát đầu tiên tiên, anh ta lái xe đi lung tung trên đường, đi đến những chỗ mà Đan Thần Huân có thể đến.

Mãi đến mười giờ khuya, anh ta mới tìm một quán bar uống mấy ly.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận