Anh ta vốn định nghỉ ngơi một lát rồi lại đi tìm tiếp, trong lúc đó lại có một người phụ nữ xinh đẹp bước tới bắt chuyện.
Người phụ nữ này vô cùng thẳng thắn và to gan, muốn mời anh ta uống rượu, rõ ràng đã để ý đến anh rồi.
Hạ Bân không có tâm trạng nhưng vẫn uống ly rượu bia, cũng coi như cho người phụ nữ mặt mũi để tiện đuổi cô ta đi.
Sau khi uống xong, anh ta rời khỏi quán bar.
Nhưng Hạ Bân vừa đi ra đến cửa đã cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mắt chao đảo.
Bước chân loạng choạng, anh ta vịn tường đi vài bước, lắc đầu thật mạnh muốn giữ tỉnh táo.
Thật kỳ quái, anh ta không phải người dễ say, hôm nay mới uống ba bốn ly.
“Anh đẹp trai, không khỏe à?” Một giọng nói nũng nịu vang lên bên tai, ngay sau đó cơ thể mềm mại dựa sát vào.
Hạ Bân thấy là người phụ nữ vừa bắt chuyện trong quán bar thì vội vàng đẩy cô ta ra: “Không cần, tôi không say!”
Thế nhưng trước mắt anh ta càng lúc càng tối, đi được hai ba bước đã lảo đảo ngã về phía trước, một giây sau đã ngã xuống đất.
Người phụ nữ lại đỡ anh ta, lần này Hạ Bân không còn sức đẩy cô ta nữa, mặc kệ cô ta đỡ lấy mình.
Sau đó người phụ nữ gọi một chiếc xe taxi, đỡ anh ta lên xe.
!
Hạ Bân tỉnh lại trên giường khách sạn, đầu anh ta đau đớn như muốn nứt ra, lúc mở mắt ra chỉ thấy trời đất đang quay cuồng.
Nhắm mắt một lúc lâu, anh ta mới dễ chịu hơn.
Anh ta nhìn lên trần nhà, ánh đèn trần sáng rõ chói mắt.
Anh ta quay sang, đột nhiên đối diện với một đôi mắt!
Người phụ nữ trang điểm đậm, lớp trang điểm nhòe đi, kẻ mắt màu đen chảy xuống theo khóe mắt tạo thành một đường vòng cung kỳ lạ trên khuôn mặt.
Đôi mắt người phụ nữ trợn tròn, đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hạ Bân bình tĩnh nhìn kỹ, phát hiện đồng tử của cô ta đã giãn rộng.
Anh ta giật mình ngồi bật dậy, hoảng sợ nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh mình.
Đây là người phụ nữ bắt chuyện với anh ở quán bar, lúc này cô ta nằm úp sấp trên giường, đầu quay về phía anh ta, đôi mắt trợn to như chuông đồng, khóe môi có vệt máu đen.
Hạ Bân nhìn xuống dưới, nửa người trên của người phụ nữ trần trụi, nửa người dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Một con dao găm sắc bén đâm vào trái tim cô ta, xuyên thẳng qua lồng ngực!
“Shit!” Người đàn ông ngạc nhiên, ngón tay kiểm tra hơi thở của người phụ nữ thì phát hiện đã không còn thở nữa.
Cô ta đã chết! Hơn nữa đã chết rất lâu, xác đã cứng đờ, lạnh băng!
Hạ Bân nhảy xuống giường, anh ta không mặc áo, phía dưới vẫn mặc quần bò.
Anh ta ôm đầu cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ mang máng bị người phụ nữ đỡ lên xe taxi, hoàn toàn không nhớ rõ và cũng không có ấn tượng với những chuyện sau đó.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại thế! ” Khuôn mặt anh ta xám xịt, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, anh ta sợ hãi đến mức cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.
Cốc cốc…
Ngay lúc anh ta đang choáng váng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Chào anh, đã hết giờ rồi, nếu anh còn muốn thuê tiếp vui lòng thanh toán ở quầy lễ tân…”
Hạ Bân ngơ ngác mãi không có động tác nào, người đứng bên ngoài lại gọi mấy tiếng, chờ đến khi anh ta kịp phản ứng thì người bên ngoài mãi không nhận được câu trả lời đã mở cửa.
“Xin lỗi, làm phiền rồi…” Người mở cửa là một phụ nữ trung niên.
Bà ta đang cầm một chuỗi chìa khóa, vừa mở cửa đã thấy người đàn ông, lại nhìn sang bên giường, sau khi thấy rõ người phụ nữ trên giường đã chết, bà ta hét toáng lên.
“A! Giết người! Giết người! Giết người…”
Tiếng hét hoảng loạn của người phụ nữ đã thu hút sự chú ý của các vị khách trong mấy căn phòng xung quanh, bọn họ đứng trước cửa hóng hớt, ông chủ khách sạn chạy đến cũng hoảng sợ, lập tức báo cảnh sát…
Hai mươi phút sau, cảnh sát phong tỏa hiện trường.