Vừa bước vào hiện trường, anh ta đã sắp xếp phân công, nhóm cảnh sát cẩn thận tìm kiếm, lật hết thảm trong phòng lên, không bỏ qua một ngóc ngách nào.
“Đội trưởng Tiếu, ở đây!” Viên Khả đứng ở cạnh cửa hơi khom lưng, đột nhiên có phát hiện.
Tiếu Dương đến gần, hai ngườti đều ngồi xổm xuống, người đàn ông chiếu đèn pin vào, phát hiện có vết máu nhỏ trên mặt thảm ở cửa.
Vết máu này rất nhạt, không để ý sẽ không thể phát hiện ra.
“Đưa đến phòng pháp chứng xét nghiệm.
” Anh ta dặn dò, lại đi sang phía bên kia tấm thảm điều tra.
Nhân viên pháp chứng phát hiện sợi tóc còn sót lại, cho hết vào trong túi vật chứng.
Sau khi vận chuyển xác chết, bọn họ tiếp tục tìm manh mối ở hiện trường.
Bọn họ đeo kính đặc biệt, dùng thiết bị tia tử ngoại quét trên mặt giường.
“Không có phản ứng với vết máu ẩn, cũng không có dấu vết tinh dịch! ” Sếp Cố - người dẫn đầu phòng pháp chứng nói với bọn họ.
Tiếu Dương gật đầu: “Lúc nào mới có báo cáo khám nghiệm của những vật chứng khác?”
“Đội trưởng Tiếu, đêm nay chúng tôi sẽ tăng ca làm việc, cố gắng gửi báo cáo cho cậu vào chiều mai.
” Sếp Cố tháo kính xuống, sau đó sang chỗ khác tiến hành kiểm tra.
Một tiếng sau, đã tìm hết manh mối trong hiện trường, tổ viên hai tổ mới rút lui.
Vụ án lần này liên quan đến hai khu, đồn cảnh sát khu Thành Nam và Tổng cục cảnh sát thành lập tổ chuyên án do Tiếu Dương phụ trách.
Hai tổ hợọp ngay trong đêm phân chia công việc, Tiết Linh Âm và lão Dương tạm thời tham gia vào tổ của Tiếu Dương.
Sau khi tan họp, bọn họ cùng đến phòng thẩm vấn.
Hạ Bân dựa vào ghế, đôi mắt anh ta đỏ hoe, khuôn mặt tiều tụy, trên cằm đã mọc mấy sợi râu ngắn, không còn vẻ hăng hái thường ngày.
Tiếu Dương và Lý Bạch ngồi trước bàn tam giác, Viên Khả, Tiết Linh Âm và lão Dương đứng sau lưng, mọi người gật đầu với Hạ Bân, cổ vũ anh ta.
Hạ Bân mím môi ngồi thẳng người, anh ta liếc nhìn camera quan sát trên tường, nhếch môi cười mỉa mai.
Không ngờ, cũng có ngày anh ta trở thành đối tượng bị thẩm vấn!
“Hạ Bân, chúng ta đều là cảnh sát, cậu cũng hiểu quy định ở đồn cảnh sát, tôi không nhắc lại nữa! ” Tiếu Dương lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Bắt đầu đi.
”
Tiếu Dương gật đầu, Lý Bạch mở bản ghi chép, chuẩn bị ghi lời khai.
“Tại sao cậu lại quen người chết?” Tiếu Dương hỏi thắng.
“Tôi không quen cô ta, sau khi tan làm vào tối qua tôi đi tìm đội trưởng Đan, đến nửa đêm mới nghỉ ngơi vào quán bar uống mấy ly, cô ta chủ động đến bắt chuyện, tôi từ chối cô ta, sau đó rời đi một mình.
”
“Cậu biết thân phận của cô ta không?”
Hạ Bân lắc đầu.
Tiếu Dương cầm tập tài liệu trên bàn, mở ra: “Người chết tên Tần Di, hành nghề mại dâm, chúng tôi có quyền nghi ngờ cậu là khách của cô ta.
”
Hạ Bân nhìn vào tập tài liệu, bên trong toàn là ảnh người phụ nữ kia đứng trên đường.
“Tôi không chơi gái!” Anh ta quát to: “Các anh không tin tôi? Cho rằng tôi đang nói dối?”
“Chúng tôi tin anh, nhưng nhất định phải làm việc theo trình tự, trừ khi anh có thể chứng minh cho bản thân.
” Lý Bạch nói.
“Bartender ở quán bar có thể chứng minh.
” Hạ Bân nhớ lại: “Tần Di mời tôi uống rượu, tôi đồng ý uống ly rượu đó nhưng cũng nói rõ không có hứng thú với cô ta.
Lúc đo bartender đứng bên cạnh cũng nghe thấy, cậu ta còn huýt sáo với người phụ nữ, trêu tôi có người phụ nữ đẹp như vậy chủ động sà vào lòng mà lại không cần.
”
“Chúng tôi sẽ đi điều tra những việc anh đã nói.
” Tiếu Dương tiếp tục hỏi: “Cậu đã đi rồi, vì sao còn đi thuê phòng?”
“Sau khi uống ly rượu kia, tôi rời khỏi quán bar một mình, tôi đã ngất xỉu, trước khi tôi ngất đi vẫn nhớ người phụ nữ đã đỡ tôi lên taxi.
Tôi không nhớ rõ những chuyện sau đó, lúc tỉnh lại đã thấy cô ta chết rồi! Đội trưởng Tiếu, mỗi lời tôi nói đều là thật, tôi không giết người! Hạ Bân không làm việc có lỗi với huy hiệu cảnh sát trên vai!”