Tuy anh ta rất ủng hộ cấp dưới phối hợp phá án với cảnh sát, nhưng với tính cách của cô thì đây là lần đầu tiên.
Pháp y Tô! hình như đã giống con người hơn.
“Cô làm việc đi, có phát hiện gì cứ gọi cho tôi hoặc trực tiếp liên lạc với đội trưởng Tiếu! ” Trì Triệt đi tới cửa: “Tôi sẽ gửi số của đội trưởng Tiếu đến điện thoại cho cô! ”
Tô Cẩn nghiêm túc xử lý xác chết, người đàn ông mỉm cười mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi anh ta rời đi, Tô Cẩn rút hung khí ra.
Cô vô cùng cẩn thận, cố gắng ít tiếp xúc với chuỗi dao, không phá hỏng dấu vân tay trên đó.
Đây là xác chết khiến cô tốn nhiều thời gian làm việc nhất, cô đã khám nghiệm tận bốn, năm tiếng, hơn hai giờ sáng mới kết thúc.
Viết xong báo cáo gửi đi, đã đến lúc tan làm.
Tô Cẩn thay quần áo, đạp xe rời khỏi Sở Pháp y.
Trên đường vẫn có rất nhiều cảnh sát tuần tra, Đan Thần Huân đã mất tích bốn ngày.
Hai ngày gần đây trên đường càng siết chặt hơn, số cảnh sát giao thông trong một ca trực tăng gấp đôi trước kia.
Cảnh sát huy động nhân lực khiến cả thành phố lo lắng không yên, tất cả mọi người đang bàn tán, nói không phải tìm người gây tai nạn xe cộ, còn việc tìm ai thì lại có rất nhiều ý kiến khác nhau.
Truyền thông cũng ồn ào, vắt hết óc muốn lấy được tin tức độc quyền.
Bên ngoài hỗn loạn, nhưng người trong cuộc lại cực kỳ ung dung thoải mái như không liên quan đến mình.
Hai ngày qua, cứ đến trưa họ Đan lại nấu một bàn đồ ăn, mặc kệ Tô Cẩn có ăn hay không, anh luôn xếp hai bộ bát đũa.
Tô Cẩn không ăn một miếng nào, vẫn ăn một miếng bò bít tết vào lúc sáng sớm, sau đó ngủ một giấc đến chạng vạng tối.
Người đàn ông rất tự giác, tuân thủ ba quy định vô cùng nghiêm chỉnh, ngoại trừ nhà bếp và phòng khách thì rất ít đi đến những chỗ khác trong nhà.
Anh chỉ dùng phòng tắm sau khi Tô Cẩn đi làm, mỗi lần cô về nhà đều thấy trong nhà rất sạch sẽ, dọn dẹp không có một hạt bụi nào.
Ngoại trừ thêm một người, thật sự không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô!
Tô Cẩn về đến nhà, tháo khẩu trang đứng ở trước cửa ra vào.
Đã một tuần từ lần cô bị nổi mẩn đỏ ở môi, đến giờ vẫn còn chút dấu đỏ.
Giày dép được xếp ngay ngắn ở cửa ra vào, hiển nhiên đã được sắp xếp lại, cô cởi giày đi vào nhà.
Trong phòng khách kéo kín rèm chỉ bật một chiếc đèn ống, chiếc chăn mỏng được gấp vuông vức đặt trên ghế sofa, sắp xếp gọn gàng như trong quân đội.
Mấy ngày nay Đan Thần Huân chỉ ngủ trên ghế sofa, một người đàn ông cao ráo nằm trên chiếc ghế sofa bé tí như thế, có lẽ còn không thể duỗi thẳng chân.
Cô nhìn xung quanh không thấy bóng dáng người đàn ông đâu, đến gần phòng tắm cũng không nghe thấy tiếng động gì.
Tô Cẩn đi đến tủ lạnh lấy bò bít tết, cô cau mày nhìn đống đồ ăn đầy trong tủ lạnh.
Tuy anh ta nói rằng đang ẩn nấp không thể xuất hiện, nhưng người này luôn chạy ra ngoài, bốn ngày ra ngoài hai lần.
Dường như họ Đan mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, mới ăn được một phần ba số đồ ăn trong tủ lạnh đã vội đi mua đồ về thêm vào.
Cô rán bò bít tết, yên tĩnh ngồi ăn.
Tô Cẩn quen vừa ăn cơm vừa xem sách giải phẫu, thường xuyên xem đến mê mẩn, bò bít tết cũng dần nguội lạnh!
Không biết đã qua bao lâu, ở cửa có tiếng động, người đàn ông đã quay về.
Lần đầu tiên anh ra ngoài đã cầm chìa khóa dự phòng trong hộc tủ, sau đó quen cửa quen nẻo ra vào căn hộ.
Người đàn ông đi vào nhà bếp, Tô Cẩn nghiêng đầu thấy anh mặc chiếc áo khoác có mũ màu đen của mình, trên đầu đội mũ, trên mặt đeo khẩu trang, che chắn vô cùng kín kẽ.
Cô rất ít mặc chiếc áo kia nên vẫn ném ở trước cửa.
Chiếc áo khoác này rất rộng, lúc cô mặc sẽ dài qua đầu gối, người đàn ông này mặc vào lại chỉ dài đến hông.