Edit: Phong Nguyệt
8 giờ tối, khu chờ《Ca Vương hôm nay》.
Các ca sĩ ăn mặc trang phục khác nhau tụm năm tụm ba tán gẫu, thỉnh thoảng xuất hiện âm thanh khẽ kinh ngạc, buổi biểu diễn có trăm người tham gia, lại trải qua kiểm duyệt gắt gao của phó đạo diễn, trong đó có không ít ca sĩ mạng, ca sĩ hết thời, ca sĩ tiềm năng.
"Không phải chương trình không công bố giám khảo sao? Tôi nghe nói, lần này có cha đỡ đầu giới âm nhạc Tạ Diễm, thiên tài Ma Linh, tiểu thiên hậu Nhan Hạ và Lâm Tranh, ca sĩ hot một thời ở Đại Lục."
"Tạ Diễm? Thiệt hay giả, chỉ cần được anh ấy đánh giá, tôi chết không tiếc!"
"Nghe nói lần trước làm giám khảo, chương trình còn chưa kết thúc, anh ấy đã ký hợp đồng với ca sĩ có tiềm lực rồi!"
"Cơ mà sao tổ đạo diễn mời được Lâm Tranh hay vậy?"
"Đúng là yêu ma quỷ quái gì cũng có, bên kia kìa...!Một đám người vây quanh Đàm Trì, người chuyên tham gia chương trình tạp kỹ, hôm bữa tổ chương trình còn post một đoạn ghi âm bảo vệ hắn, nghe là biết chỉnh sửa quá đà, chả liên quan gì hắn, vậy mà fans tung hô lên trời."
"Ai bảo người ta nổi tiếng làm chi, Nhung Túc hồi đó thảm thật."
"Hồi FOX mới debut đã bạo, tuy sau khi solo không bằng trước kia nhưng cũng đâu có thảm đâu."
"Tôi có một người bạn ở trong Tà Dương, biết sao Nhung Túc và Đàm Trì tách ra không?"
"Không."
"Không phải Đàm Trì vừa vào giới đã nói mình thích nam hả? Tôi nghe nói lúc đó Đàm Trì mặt dày quấn lấy Nhung Túc như keo 502, Nhung Túc không thích hắn, trên sân khấu anh anh em em, dưới sân khấu không khác gì người dưng.
Bất cứ ai bị bám cả ngày cũng thấy khó chịu."
"......"
Đàm Trì mỉm cười ký tên cho ca sĩ cuối cùng, xoa tay mỏi nhừ, giương mắt nhìn ba ca sĩ đang nhìn sang đây bàn tán sôi nổi, hơi kinh ngạc.
Nhung Túc? Mặt dày quấn lấy?
Quá đáng, thật quá đáng!
Rõ ràng là cậu đưa ra đề nghị giải tán FOX, Nhung Túc cũng không muốn dính mác FOX, hai người hoà bình tách ra.
Nói ra thì cũng có chút tình cảm anh em.
Trong trí nhớ của cậu, Nhung Túc chiếm rất ít chương.
Nếu một hai phải dùng một câu hình dung thì: Quân tử chi giao, nhàn nhạt như nước.
Mấy nam nữ tán gẫu bên kia hiển nhiên thấy nụ cười Mona Lisa của Đàm Trì, hệt như đang nhìn trẻ con nghịch ngợm, trông có vẻ ôn nhu, thực tế lại bất mãn.
Lúc này, có hai người bước vào, dẫn đến một trận xôn xao.
Đàm Trì nhìn kỹ, đáy lòng gào thét: Hay lắm, người sau đỉnh hơn người trước!
Văn Yến Bác, Trình Tranh Tranh?
Trình Tranh Tranh bắt tay trò chuyện với ca sĩ mình quen thuộc nhất, vén tóc ra sau, thoáng liếc thấy Đàm Trì, tức thì thân thiện bước tới, thậm chí còn cho Đàm Trì một cái ôm.
"Sớm biết chiều nay cậu tới thì tôi đã cọ xe cậu rồi!"
Trên người cô nàng nồng nặc mùi hoa oải hương, Đàm Trì bị hun đến nỗi suýt ngất, nín thở lễ phép đẩy bả vai cô ra: "Lần sau nhất định."
Trình Tranh Tranh ngồi bên cạnh cậu.
Văn Yến Bác như không thấy Đàm Trì, lịch sự giao lưu với các ca sĩ khác.
Đàm Trì chậc chậc hai tiếng, nhìn mấy người bu xung quanh y, có đủ loại ánh mắt, từ hâm mộ, ước ao đến kính trọng, Văn Yến Bác xuất sắc ứng phó từng người một.
Đây đâu phải là trà xanh, đây là chủ trại cá!
Trên sân khấu, các giáo viên hướng dẫn lần lượt ngồi vào vị trí, các ca sĩ lên sân khấu biểu diễn 3 đến 5 phút theo thứ tự, Đàm Trì bị xếp ở giữa, phải chờ đợi.
"Đây, uống một chút đi." Trình Tranh Tranh lấy đồ uống trong túi ra, vặn nắp đưa cho Đàm Trì.
Đàm Trì uyển chuyển từ chối: "Không cần."
"Uống chút đi, chắc chắc không kết thúc sớm đâu." Trình Tranh Tranh khuyên nhủ.
Đàm Trì khẽ gật đầu, không thể không cảm khái con gái thật tinh tế, cậu cầm chai nước định uống, bỗng ngửi một mùi vị nhàn nhạt.
Là vị thuốc?
Không phải nước trái cây?
"Mau uống đi, tôi ghé dọc đường mua cho cậu đấy." Trình Tranh Tranh cười như hoa nhìn cậu, tràn đầy chờ mong.
Đàm Trì thu hồi nghi hoặc, đóng nắp cười: "Lát nữa uống sau."
Trình Tranh Tranh chống tay lên ghế dài, có chút thất vọng, miễn cưỡng cười: "Được."
Nhóm ca sĩ lục tục đi ra ngoài, Đàm Trì lấy cớ đi WC, cầm một chai giống nước trái cây ở ngoài, đem đổ hết rồi chế một nửa chai của Trình Tranh Tranh vào rồi lắc đều.
Phục vụ phát cho mỗi người một cái ly riêng, bên trên có dán nhãn, vừa khéo họ đang chuẩn bị thức uống cho ca sĩ.
Đàm Trì tránh cameras và nhân viên công tác, rót nước vào ly Trình Tranh Tranh.
Khi trở về, cậu cầm theo "chai nước" của Trình Tranh Tranh.
Đàm Trì ngồi xuống khu chờ đợi, nhàn nhã uống nước.
Trình Tranh Tranh bấu chặt đầu gối, khẽ thở phào, mỉm cười quan tâm: "Ngon không?"
Ý cười không tới đáy mắt.
Đàm Trì nhàn nhạt cười một cái, khẽ gật đầu.
Vài hôm trước, Lâm Thiệu gọi điện thoại mời cậu tham gia《Ca Vương hôm nay》lần nữa, trên phương diện công tác, Đàm Trì từ trước đến nay đều rất thẳng thắng, cậu sảng khoái đồng ý.
Có lẽ sau khi tẩy sạch hiềm nghi ngủ với fan, Lâm Thiệu không còn cau có với cậu nữa, thân thiện nhắc nhở: "Cậu hát không tệ, nhưng nếu có người không muốn cậu hát thì cậu có muốn hát cũng không được."
Lăn lộn trong giới nhiều năm, Đàm Trì không ngốc, loại ám chỉ này vẫn hiểu.
Có người muốn xóa tên cậu ở giới giải trí.
Đầu tiên là scandal ngủ với fan, sau là scandal "Hải vương" của sáu người nọ, cái nào không độc? Người thao túng sau lưng chắc chắc rất có thế lực, e rằng cả Trình Hoài cũng phải kiêng kị ba phần, nếu không sao lại giấu cậu chứ.
Trình Tranh Tranh và cậu không thân, sao lại đột nhiên quan tâm săn sóc như vậy, thật kỳ quái.
Cẩn thận một chút không bao giờ sai.
Nhóm ca sĩ lục tục lên sân khấu, đến phiên Đàm Trì, cậu nhận lấy mặt nạ nhân viên đưa, lông chim đen dài che khuất nửa bên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh.
Tiếp đó, cậu sửa sang quần áo, băng qua lối đi bước lên sân khấu, ánh đèn ngũ sắc lập lòe, tiếng nhạc đệm《Summer》vang lên, giai điệu nhẹ nhàng và trầm thấp, vô cùng dễ nghe.
Ánh đèn vụt tắt, vài tia sáng phản chiếu dưới chân, như hoa tuyết rơi.
Một tia sáng soi trên người Đàm Trì.
Cậu cầm mic, nhanh chóng hòa vào dòng nhạc, tư thế tùy ý, khóe môi hơi cười, từ từ cất tiếng hát.
【Ai vậy? Tôi cực thích giọng trầm! Không thể không nói, Ca Vương lần này xịn thiệt, toàn thần tiên! Hay hơn lần trước nhiều!】
【Vãn Sênh, Mocas với Hạ Vân kỳ trước hát hay lắm mờ!】
【Kỳ này có Đàm Trì, chỉ sợ cậu ta sẽ bị hành ra bả, tùy tiện tìm một người cũng có thể KO cậu ta】
【Đúng vậy đúng vậy, không biết hôm bữa cho người ta bao nhiêu tiền mới được bản ghi âm như vậy nữa.】
Hát xong, Đàm Trì đặt tay phải lên ngực trái, lịch sự cúi chào: "Cảm ơn."
Ánh đèn vụt sáng, xung quanh trở nên sáng ngời, Đàm Trì kịp xuyên qua bóng tối liếc thấy Nhung Túc ngồi trên ghế giám khảo, không biết sao khi thấy gương mặt kia, một cỗ mâu thuẫn và bực bội đột nhiên bốc lên từ dưới đáy lòng.
Tạ Diễm ngồi ở giữa suy tư nhìn cậu, cảm thấy đã nghe giọng này ở đâu rồi, lại không nghĩ ra.
"Chất giọng của cậu rất tốt, hơn nữa cách diễn giải của cậu có thể khiến người ta sâu sắc đồng cảm, phải nói cậu cho tôi cảm giác rất đặc biệt......Ok, tôi cảm thấy cậu rất nhiệt tình với âm nhạc," Hắn chống cằm, nghiêm túc bình luận: "Có điều tay chân cứng đờ, tôi hi vọng sau này cậu chú ý một chút."
Bình luận vô cùng sắc bén.
Đàm Trì được lời nam thần trấn nan, ngoan ngoãn cúi người: "Cảm ơn thầy."
Thật ra tay chân cứng đờ là vấn đề từ xưa giờ, nhìn các vai diễn của cậu là biết, cậu không biết thể hiện như thế nào.
Nhưng cậu có thể nghĩ cách khắc phục.
Một người ưu tú sẽ không xem khuyết điểm là kẻ thù.
Ma Linh ăn mặc như yêu tinh, nâng cằm tủm tỉm nhìn cậu: "Tôi hỏi một chút,《Summer》 là cậu soạn?"
"Đúng vậy." Đàm Trì cười nói.
Theo Cố Kiều nói, sau khi cậu bị Tà Dương đuổi, tâm tình không tốt nhốt mình trong nhà, điên cuồng viết mười mấy ca khúc, Cố Kiều chọn một bài không quá bất thường trong đó.
【Quá nghiêm khắc rồi, toàn bộ quá trình đều do ca sĩ tự soạn.】
【Không phải tại người đoạt giải Ca Vương lần trước bị bóc đạo nhạc hai lần ư? Nhiều người còn nhắn tin bảo chương trình không biết chọn ca sĩ nữa.】
【Vòng đầu đâu cần nguyên sang*.
Chỉ nghe kỹ năng hát thôi, chưa chi vị này đã lấy đòn sát thủ ra? Sau này làm sao?】*Tác phẩm tự viết, không dựa vào bất kỳ tác phẩm gốc nào khác.
"Tôi thích bài này." Ma Linh cười rộ lên, đôi mắt cong cong, bờ môi đỏ mọng, cực kỳ quyến rũ.
Nhung Túc bên cạnh nhíu mày, hắn vừa nghe đã biết là Đàm Trì, môi mỏng mấp máy, không nói chuyện.
Dẫu hắn có bất ngờ khi Đàm Trì tới tham gia chương trình, song hắn vẫn tỏ vẻ gì, giờ phút này, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Không phải nói không hát nữa sao?
Hay đã tha thứ cho hắn rồi.
Đàm Trì cúi người, khi hệ thống nhắc nhở gỡ mặt nạ, tiếng kinh ngạc nổi lên bốn phía, mấy giám khảo cũng trợn to mắt.
"Chào mọi người, tôi là Đàm Trì, tôi tới đây là hi vọng có thể gỡ cái mác trên người mình!" Cậu nghịch ngợm nháy mắt phải với khán giả, hăng hái nói: "Mục tiêu của tôi là giành được quán quân, trở thành Ca Vương mới!"
【Đệt, Đàm Trì? Đm chỉnh sửa quá đà? Đây là hiện trường mà, lỗ tai của tôi có vấn đề?】
【Đàm Trì!???? Tôi mù hả?】
【Á, lại một người muốn đổi hình tượng, từ chuyên chương trình tạp kỹ tới Ca Vương, cảm ơn tăng nhiệt cho chương trình.】
【Aaaaaa! Tiểu Thảm Tử! Em biết ngay là anh mà! Aaaaa cuối cùng cũng chờ được anh!】
【Ai chỉnh âm đỉnh quá, từ chết thành sống!】
【Tôi có lý do hoài nghi chương trình cho hát nhép!】
【Lầu trên bị 250* hả! Chương trình rác rưởi ngay cả một âm hưởng cũng không chịu đổi mà cho hát nhép?】*Ngu ngốc
【Fan lâu năm, đừng quan tâm đến lầu trên, đạo diễn Lâm chưa bao giờ để tình huống hát nhép phát sinh.】
【Đừng nói nữa! Cực lực cổ vũ!】
【Tiểu Thảm Tử thật sự muốn nghiêm túc ca hát! Mẹ biết mà, mẹ biết có ngày con sẽ trở lại!】
Văn Yến Bác ôm ngực vô cảm nhìn Đàm Trì hát, đáy lòng cười nhạt: Kệch cỡm vậy mà không thấy ghê tởm.
Không thể phủ nhận, Đàm Trì sở hữu đầy đủ tố chất của nhạc sĩ, tùy tiện viết một bài cũng trên trung bình, lúc y gian nan nhất, Đàm Trì từng viết hai bài hát cho y, hóa giải nguy cơ cho Eior.
Đàm Trì không ca hát đã lâu, trình độ cũng trở nên bình thường.
Muốn trở lại đỉnh đoạt giải quán quân đúng là nằm mơ!
Đàm Trì đến khu nghỉ ngơi, tùy ý chọn chỗ ngồi xuống, người kế tiếp là Trình Tranh Tranh, cô uể oải cầm mic hát, hát một nửa thì ngáp một cái, thanh âm yếu ớt và tiếng nhạc đệm hoàn toàn không ăn khớp.
Hát xong chữ cuối cùng, cô ngồi xổm tên mặt đất, vùi đầu vào đầu gối.
Dường như ngủ mất.
Đàm Trì rũ mắt, sắc mặt lạnh lẽo.
Chai nước kia quả nhiên có vấn để.
Ánh đèn vụt sáng, thân thể cuộn tròn của Trình Tranh Tranh ngả sang một bên, như bừng tỉnh, cô đứng dậy điều chỉnh tư thế dưới ánh nhìn của mọi người.
Dẫu vậy, khi giáo viên hướng dẫn bình luận, cô vẫn ngáp như trước, tựa như không để giám khảo vào mắt, ca sĩ lâu năm Lâm Tranh liên tiếp nhíu mày, cuối cùng phê bình: "Đây là sân khấu, nếu có vài người cho rằng có thể dựa vào thành tích quá khứ mà không để sân khấu vào mắt thì không xứng có được sân khấu."
Trình Tranh Tranh cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, âm thanh trách móc làm cô rất bực bội, khom lưng xin lỗi: "Xin lỗi, hôm qua em luyện hát lâu quá, hôm nay......!Hôm nay hơi căng thẳng."
【Không phải, Trình Tranh Tranh cũng tính là ca sĩ lâu năm, hát bao nhiêu năm rồi còn gì】
【Cơ mà trạng thái của Trình Tranh Tranh thật sự không tốt, hát y như vẩy nước ấy.】
Đến khi Trình Tranh Tranh tiến vào khu nghỉ ngơi, cô cắn răng vịn ghế dài mới ngả xuống ngủ mất.
Đàm Trì híp mắt, sờ sờ cằm suy tính, khóe môi khẽ nhếch: Xem ra phải thử câu cá rồi.
Sau đó, cậu thong thả đi đến bên cạnh Trình Tranh Tranh, cởi áo khoác đắp lên người cô, ngồi xuống bên cạnh cô như sứ giả hộ hoa, nhìn về phía sân khấu lần nữa.
Sau khi ghi hình xong, MC cười tuyên bố quy tắc thi đấu, họ sẽ chọn 60 người trong 100 người vào vòng kế tiếp, ca khúc dự thi tự nghĩ ra, ai đạo nhạc sẽ bị loại.
Trình Tranh Tranh ngủ cực say, Đàm Trì lấy thân phận bạn tốt cùng nhân viên công tác đỡ cô về, chưa ra khỏi hậu trường, người đại diện của cô đã hấp tấp chạy đến đỡ người, liên tục xin lỗi và cảm ơn, lại quay đầu xin lỗi chương trình, có lẽ biết nghệ sĩ nhà mình gặp rắc rối, còn tặng không ít bánh kem.
Không thể tìm được manh mối làm Đàm Trì có chút bất đắc dĩ, nhưng cậu không vội.
Đến cửa, Đàm Trì thấy Nhung Túc nhàn nhã dựa vào cửa, thấy cậu thì giơ tay chào, ưu nhã cười: "Đã lâu không thấy."
Đàm Trì vô thức bắt tay hắn, không biết sao cả người nổi da gà, dạ dày nhào lộn, vội vàng buông tay: "Tuy trước kia là chúng ta là đồng đội, nhưng cậu đừng nhẹ tay với tôi, nên làm thế nào thì hãy làm thế đó."
Có ai ngờ, cùng một nhóm nhạc, mà hiện giờ một người đứng trên sân khấu ca hát, một người khác ở dưới làm giám khảo.
Nghĩ lại thật châm chọc.
Thật không biết trong khoảng thời gian mất trí nhớ cậu đã làm gì mà biến thành bình hoa thế kia.
"Đàm Trì," Gương mặt anh tuấn của Nhung Túc lộ ra nôn nóng và bi thương, "Tôi cho rằng cậu chịu ca hát là đã tha thứ cho tôi."
Đàm Trì không hiểu ra sao, trên mặt không tỏ vẻ gì, bèn đá trở lại: "Cậu cảm thấy tôi có thể tha thứ thì là tha thứ, cậu cảm thấy tôi không thể tha thứ thì là không thể tha thứ."
Cậu và Nhung Túc đường ai nấy đi, mỗi người đều có tiền đồ của mình, có gì tha thứ với không tha thứ?
Cậu không biết chuyện trước khi mất trí nhớ, chỉ đành dùng thái độ quan sát.
"Tôi biết cậu sẽ tha thứ cho tôi mà," Nhung Túc kích động giữ chặt bờ vai cậu, nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt sáng rỡ: "Cậu vẫn luôn tốt như vậy."
Chung nhóm với Đàm Trì hai năm, Nhung Túc rất hiểu cậu, nếu cậu còn ghi hận thì sẽ không thèm liếc nhìn hắn.
Từ trước đến nay cậu đều là miệng dao găm tâm đậu hủ, ba năm có thể xóa nhòa rất nhiều thứ, dù tồi tệ đến đâu cũng sẽ bị thời gian mài mòn.
Mỗi lần Đàm Trì nói ba phải có nghĩa là không thực sự giận.
Đàm Trì hơi nhíu mày, cảm giác chán ngán bốc lên, nhưng "đồng đội cũ" này là giám khảo không thể đắc tội, nên cậu không cãi lại.
"Được rồi, tôi phải về nhà."
"Tôi đưa cậu về." Nhung Túc sửng sốt, chủ động nói: "Xe tôi ở bãi đậu xe."
Đàm Trì đang suy nghĩ xem làm sao từ chối mà không mất lịch sự, liền nghe thấy giọng nói âm u cách đó không xa: "Không cần."
Cậu giương mắt nhìn, thấy Trình Hoài giẫm lên ánh sáng bước về phía này, ánh sáng âm u trong hành lang phản chiếu giương mặt u ám và nguy hiểm của anh.
"Đúng vậy, tôi đã hẹn với người khác rồi, tôi về trước." Ánh mắt Đàm Trì sáng lên, nhếch môi cười tránh tay Nhung Túc, từ từ chạy đến chỗ Trình Hoài.
Sao anh lại đến đây?
Khi Nhung Túc nghe thấy giọng nói kia, tươi cười trên mặt vỡ vụn, ánh mắt rét lạnh, hắn quay đầu nhìn người tới, liếc thấy Đàm Trì ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, bực bội nói: "Lại là cậu!"
Trình Hoài nhàn nhạt liếc hắn một cái, không để ý tới Nhung Túc, ghé tai Đàm Trì dặn dò vị trí xe, dùng ngữ điệu không cho phép nghi ngờ, nói: "Vào trong xe đi."
"Hả?" Đàm Trì ngơ ngác, cũng không muốn ở đây, "Ò" một tiếng rồi cầm chìa khóa xe đi trước.
Tiếng bước chân dần biến mất ở trong hành lang, Trình Hoài sửa nút tay áo, nhàn nhạt đi qua, bình tĩnh nói: "Cậu không nên trở về."
Nhung Túc cười nhạo: "Thế nào, tôi trở về nhìn xem cậu có bị Đàm Trì chán ghét như tôi không!"
"Tôi nói rồi," Trình Hoài đấm một cú lên mặt Nhung Túc, tóm cổ áo hắn, ánh mắt rét lạnh: "Cậu gặp cậu cậu ta một lần tôi đấm cậu một lần."
"Ồ."
"Thu hồi những thủ đoạn đê tiện của cậu đi."
Khuôn mặt bị đấm trở nên hưng phấn, hắn cười mỉa mai: "Thủ đoạn của tôi? Nếu không tại cậu, Đàm Trì đã sớm là của tôi! Cậu ấy và tôi mới là một cặp trời định, tôi có thể diễn giải ca từ của cậu ấy một cách hoàn mỹ, cậu ấy chỉ nhất thời chưa phát hiện cái tốt của tôi mà thôi, cậu không muốn nhìn thấy tôi và cậu ấy hạnh phúc thì có!"
Nói đến phía sau, trong mắt hắn che kín tơ máu.
Trình Hoài được giáo dưỡng tốt không thể chửi tục, anh đấm vào bụng Nhung Túc một cái, thấy đối phương cuộn người rên rỉ mới nhàn nhạt nói: "Không được tới gần cậu ta."
Thanh âm lãnh đạm lại rất khí phách, mười phần uy hiếp.
Trình Hoài gạt hắn qua một bên, xoay người đi về phía bãi đỗ xe.
Anh không muốn làm Đàm Trì chờ lâu.
"Trình Hoài, cậu cho rằng mình tốt chỗ nào? Cậu còn muốn có cậu ấy hơn tôi! Cậu cho rằng mình cao cả bao nhiêu!" Nhung Túc đỡ tường đứng dậy, từng chữ đâm vào tim: "Cậu còn ghê tởm hơn tôi, cậu ấy chưa phát hiện mà thôi!"
Trình Hoài không nhanh không chậm bước vào thang máy, không thèm nhìn hắn một cái.
Cao cả, anh không hề cao cả.
Nếu cao cả thì anh đã quên tất cả những chuyện liên quan đến Đàm Trì, không nên tồn tại bất cứ mong đợi gì ở năm năm trước rồi.
Tới bãi đỗ xe, Đàm Trì đang chơi di động, hình như có chút thất thần, thấy anh xuất hiện mới rướn cổ ra cửa sổ, vẫy vẫy tay.
Trình Hoài thắt dây an toàn, có lẽ bị lời Nhung Túc ảnh hưởng, lãnh đạm hỏi: "Đi đâu?"
"Hả?" Đàm Trì tiếp tục chơi game, đột nhiên nhớ tới tối qua cãi nhau Trình Hoài lại nhắc đến "Tình nhân", tức khắc lên tinh thần, cười nhạo: "Em còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là đến nhà anh, vậy mới phù hợp với thân phận tình nhân chứ!"
Trình Hoài siết chặt vô lăng, nhìn cậu cười vô tư, hai chữ "Tình nhân" kích thích thần kinh anh.
Đến nhà anh làm gì, dùng chân cũng biết hai bên A B đến nhà nhau làm gì.
Lúc xem phim kinh dị gan nhỏ như chuột, bây giờ còn lớn hơn sư tử.
Trình Hoài hơi thở bất ổn, quẹo xe đi về hướng thành phố khác, dần dần biến mất trong dòng người.
Đến tiểu khu đã 1 giờ sáng, Đàm Trì mệt mỏi ngủ say trên ghế, Trình Hoài không nhẫn tâm đánh thức cậu, bèn ôm người xuống xe.
Đàm Trì mơ mơ màng màng, theo bản năng níu áo anh, vùi đầu vào ngực anh cọ cọ, chọn tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Về nhà, đặt Đàm Trì lên giường, Trình Hoài cẩn thận dịch chăn cho cậu, sủng nịch sửa soạn đầu tóc cho cậu, cậu gần như vô thức dựa vào Trình Hoài.
Cứ như vậy tin tưởng anh?
Không sợ anh làm chuyện gì sao? Lui một vạn bước mà nói, cho dù anh có làm ra chuyện gì cậu cũng không thể phản kháng.
Trình Hoài cúi đầu hôn trán cậu, tắt đèn bàn, nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa, vào phòng kế bên trải giường chiếu chuẩn bị ngủ, trước khi tắt đèn anh còn suy nghĩ: Thật biết hại người.
*
3 giờ sáng, Đàm Trì ngủ đang mê man, bên giường bỗng lún xuống, cậu nhạy bén phát hiện không thích hợp, mở mắt nhìn, mơ màng xoay người liền bị thân thể lạnh lẽo ôm lấy, đôi tay lạnh lẽo kéo áo sơmi cậu.
Đàm Trì nổi da gà, nhấc chân đạp đối phương một cái, hét: "Có quỷyyyyy!"
Sau đó, cậu lồm cồm chạy ra, có lẽ động tĩnh quá lớn, Đàm Trì bật đèn trong phòng lên, hoảng loạn quay đầu nhìn, thấy người bị đá xuống giường là thiếu niên da thịt mịn màng, đang xoa mông nhăn nhó đỡ giường bò dậy.
"Thiếu gia, tôi tới hầu hạ ngài." Âm thanh nhuyễn nhu cực dụ người.
Khi ánh sáng dừng trên mặt Đàm Trì, ngũ quan hiện ra, thiếu niên sửng sốt, sắc mặt trắng xanh, khiếp sợ nói: "Cậu, cậu không phải thiếu gia!"
"Cậu là ai? Sao lại ở chỗ này?" Thiếu niên chợt phát hiện không thích hợp, trừng mắt ra dáng chủ nhân, tém áo ngủ tơ lụa màu đen, "Thiếu gia đâu!"
Trong đầu Đàm Trì nhanh chóng lướt qua vô số phiên bản "Cám dỗ trong nhà", chẳng qua "Cám dỗ trong nhà" này mẹ nó là tiểu tam bò nhầm giường, bò tới trước mặt chính cung!
Thiếu gia?!
Ngoại trừ Trình Hoài là Trình gia thiếu gia, trong nhà Trình Hoài chẳng lẽ còn có thiếu gia thứ hai?!
Không ngờ chưa giải quyết Văn Yến Bác, người này đã sớm tìm da non thịt mịn về nhà.
Cậu bỗng thấy trên đầu mình xanh mượt.
Hết chương 19
Cả tá người thích Đàm Trì nhưng ẻm lại đào tim đào phổi cho một thằng ăn cháo đá bát, may mà ẻm cũng không yêu thương gì người ta:))))).