--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 10.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Cùng nhà mẹ đẻ huyên náo tách ra, Ninh Hương đã có một cuộc sống rất yên bình ở phòng chăn nuôi hai ngày qua. Ban ngày, cô ở xưởng thêu thêu thùa, tối trở về phòng chăn nuôi nấu ít cháo lót bụng, sau đó đọc sách nghiên cứu một lúc rồi tắm giặt và đi ngủ.
Cô không muốn nghĩ nhiều đến nhà mẹ đẻ và nhà chồng, nhưng mỗi ngày sẽ tính xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến Tết Trung thu. Cô không biết liệu Giang Kiến Hải có quay về sau khi nhận được điện tín hay không, dù sao anh ta đã đi xa nhà hơn nửa năm và chưa từng quay về lần nào.
Giữa hai người họ không có tình cảm, hơn nữa anh ta cũng không hài lòng với Ninh Hương, cho nên anh ta hoàn toàn vắng vẻ Ninh Hương trong nửa năm kết hôn này. Ở kiếp trước, mãi về sau anh ta mới từ từ tiếp nhận Ninh Hương, bởi vì chính bản thân anh ta cảm nhận được Ninh Hương tốt.
Cái gì tốt ư? Đó là ôn nhu hiền thục giúp anh ta kính già nuôi nhỏ, để anh ta hoàn toàn không có nỗi lo về sau và có thể an tâm ở bên ngoài làm việc. Trên thực tế, ngay cả khi đã tiếp nhận cô rồi thì trong lòng của anh ta vẫn ôm những tiếc nuối.
Hai người ở kiếp trước kết bạn cả một đời, nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn cảm thấy Ninh Hương không xứng làm vợ anh ta, vì vậy ghét bỏ Ninh Hương đủ điều. Ghét bỏ cô không biết chữ, ghét bỏ cô không biết nói chuyện, ghét bỏ cô thô tục, ghét bỏ cô lôi thôi lếch thếch.
Anh ta luôn cảm thấy Ninh Hương làm anh ta mất mặt mũi, vì vậy chưa từng dẫn theo Ninh Hương đi ra ngoài. Trong quá trình chung đụng với nhau, sự ghét bỏ của anh ta luôn lộ ra trong cách thể hiện và ngôn từ, thỉnh thoảng còn sẽ nói một câu—— Cô thì biết cái gì? Suốt ngày lải nhải như mẹ già, còn không đi nấu cơm đi!
Và điều nực cười nhất đó là, ở trong mắt người ngoài, Ninh Hương đã hưởng phúc và thanh nhàn cả đời. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô tốt số gả được cho Giang Kiến Hải, các con riêng đều có tiền đồ, cả đời của cô không cần phải làm gì và chỉ cần dựa vào người khác nuôi, ăn mặc ở không lo mà mặt mũi còn sáng sủa. Hơn nữa, Giang Kiến Hải không vứt bỏ cô đúng là một người đàn ông tốt.
Hiện tại, mỗi khi nghĩ đến những chuyện đó, Ninh Hương lại thấy vô cùng nực cười.
Điều nực cười là chỉ cần đàn ông không bỏ rơi vợ con thì có thể là một người đàn ông tốt, trong khi phụ nữ cho đi tất cả nhưng lại bị coi là ký sinh trùng bị người ta khinh bỉ và không hề có tôn nghiêm. Bọn họ cổ vũ đàn ông đi chinh phục thế giới, và để phụ nữ đi chinh phục đàn ông.
Nực cười quá đi, tại sao phụ nữ lại sống bằng cách chinh phục đàn ông?
Vì những chuyện nực cười đó, cho nên Ninh Hương sẽ không quay về nhà họ Giang bất kể Giang Kiến Hải có trở về vào dịp Tết Trung thu hay không. Cô chỉ là lấy giấy kết hôn thôi, cũng không phải ký giấy bán mình bán thân nên một chút tự do cá nhân cũng không có, nhất định phải làm nha hoàn cho bốn người già trẻ nhà họ Giang.
Cuộc ly hôn này không biết có phải là một cuộc chiến kéo dài hay không, nhưng dù cho có bao nhiêu trở ngại, khó khăn trong quá trình này, cô cũng sẽ không nhân nhượng. Dù cho phải chống lại toàn bộ thế giới, cô vẫn sẽ tiến lên một cách kiên định!
Đọc sách, học tập tăng thêm kiến thức. Nghiêm túc thêu thùa tôi luyện tay nghề. Cô thà cả đời đi chinh phạt thế giới, còn hơn tiêu tốn một phút một giây để đi chinh phục nhà họ Giang, bọn họ không xứng!
***
Chạng vạng tối, ánh nắng chiều rải trên cánh đồng cỏ xanh mướt, lung linh huyền ảo. Các xã viên thu dọn công cụ ở rẫy tan tầm về nhà, ven đường bắt gặp thiếu nữ cõng giỏ trúc đi cắt cỏ cho lợn, các cô các bác liền chào hỏi vài câu chuyện phiếm, coi như giải trí một tí.
Ninh Kim Sinh về nhà rửa tay thay quần áo sạch sẽ, ông từ trong túi móc ra hai quả móng ngựa đưa cho Ninh Ba Ninh Dương mỗi người một quả, rồi nói với Hồ Tú Liên: "Đội chúng ta năm nay thu được khá nhiều khiếm thực, mỗi một gia đình hẳn sẽ được chia nhiều thêm một chút".
Khiếm thực* là củ của hoa súng và móng ngựa chính là quả mã thầy, là hai trong thủy bát tiên**.
+++
(*) 鸡头米 - Khiếm thực: là tên thuốc trong y học cổ truyền lấy từ củ của cây hoa súng. Khiếm thực tính bình, vị ngọt. Dùng để chữa các chứng bệnh như đau lưng mỏi gối, tê thấp, di tinh, đi đái nhiều,...
(**) 水八仙 - Thủy bát tiên: là một loại đồ ăn truyền thống ở miền nam Giang Tô, bao gồm củ niễng (茭白), củ sen (莲藕), rau cần (水芹), khiếm thực (芡实 - 鸡头果), từ cô (茨菰), mã thầy (荸荠), rau nhút (莼菜), củ ấu (菱).
+++
Hồ Tú Liên cầm dao gọt vỏ quả mã thầy cho Ninh Ba Ninh Dương, bà cẩn thận gọt xong thì đưa thịt quả trắng bóc cho hai con trai bảo bối: "Kiến Đông khá giỏi, từ khi thằng bé lên làm đội trưởng, thu hoạch của đội chúng ta khá tốt".
Dù là năng lực hay là nhân phẩm, Lâm Kiến Đông ở trong lòng các xã viên của đội hai đội sản xuất không có gì để chê. Nói đến cậu ta, ai cũng không tiếc ngôn từ khen vài câu.
Nói đến đội trưởng Lâm Kiến Đông, Ninh Kim Sinh lại hỏi Hồ Tú Liên: "Hôm nay bà có đi tìm A Hương không?".
Ninh Lan xới cơm, lại chia bát đũa cho mọi người. Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh ngồi xuống: "Tôi có qua một chuyến, nhưng không làm phiền nó. Hồng Đào rất khéo miệng, tôi có nhờ cô ấy khuyên A Hương giúp, ai ngờ Hồng Đào nói mình khuyên không được. Cô ấy nói đầu óc A Hương có chút không bình thường, nói nó nói chuyện nghe rất kỳ lạ".
Ninh Kim Sinh cầm đũa lên ăn cơm: "Nó gả vào nhà họ Giang đã nửa năm, chúng ta cũng không ở bên cạnh, ai biết bị loại người gì dạy hư. Cứ để vậy cũng không phải cách, ngày mai bà rút ra chút thời gian đi qua nhà họ Giang, nói A Hương đột nhiên bị ốm, sức khỏe kém nên ở lại nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi mấy ngày, đợi hết bệnh sẽ quay về".
Hồ Tú Liên gật đầu, cảm thấy đây là lý do thoái thác khá tốt và có thể hóa giải mâu thuẫn của hai nhà. Đợi qua mấy ngày nữa Ninh Hương hết giận và suy nghĩ thông suốt, họ sẽ đưa Ninh Hương trở về, và việc này cũng sẽ qua.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, Hồ Tú Liên còn chưa rút ra được thời gian để đến đội Cam Hà thì ở ngay lúc trưa đang nấu cơm, hai đứa bé nhà họ Giang đã tìm tới đội Thủy Điềm. Giang Ngạn và Giang Nguyên mặc áo thuỷ thủ thời trang và mang theo cặp học sinh màu vàng hơi cũ.
+++
(*) Đây là mốt (đồng phục) của học sinh của những năm đó.
+++
Hồ Tú Liên đang vo gạo, vừa thấy Giang Ngạn Giang Nguyên tới quả là thụ sủng nhược kinh, bà vội vã đặt nồi cơm xuống và nhiệt tình chào hỏi hai người.
Giang Ngạn Giang Nguyên lại lạnh nhạt, cũng không gọi một tiếng bà ngoại mà mở miệng nói thẳng: "Bọn tôi tới tìm Ninh A Hương, cô ta bỏ lại bọn tôi chạy về nhà ngoại. Bây giờ đã qua nhiều ngày, cô ta còn muốn quay về nữa không?".