Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại

--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---

🌻🌻🌻🌻🌻

CHƯƠNG 14.

Người Dịch: Lan Thảo Hương. 

Đúng như suy đoán trong đầu Ninh Hương, Giang Kiến Hải quả thực không phải là Giang Kiến Hải lần đầu tiên sống đến hai mươi chín tuổi. Anh cũng giống như Ninh Hương, cũng là người từng sống qua một đời người. 

Bởi vì đã từng có một đời nên anh hiểu rõ Ninh Hương, biết cô coi anh là trời và chỉ có thuận theo ý anh, suốt đời bị anh nắm gắt gao trong tay. Ở trong dự đoán của anh, anh tới tìm Ninh Hương và răn dạy cô hai câu là cô sẽ lập tức sợ hãi cúi đầu nhận lỗi rồi đi theo anh trở về. Người phụ nữ này, cả một đời kiếp trước chỉ loanh quanh trong xó bếp, việc đời chưa thấy nhiều lại còn là người vô học, vì vậy cô ở trước mặt anh mãi mãi là dáng vẻ khúm núm. Bất kể anh có chán ghét và mắng cô ra sao, cô cũng chỉ biết cúi đầu không nói một câu.

Anh không cảm thấy chính mình có vấn đề gì, bởi vì Ninh Hương ở trong mắt anh là mặt hàng không lên được mặt bàn. Cô chênh lệch quá lớn với anh, và việc anh đồng ý cưới cô cùng với không vứt bỏ cô ở kiếp trước đã là ban ơn với cô. 

Nhưng, không ai có thể ngờ rằng, người phụ nữ yếu đuối trước mặt anh cả đời đó lại dám ở trước mặt mọi người ném ra đơn ly hôn. Và còn không để ý tới mặt mũi của anh, nói ra nhiều câu tổn thương mặt mũi anh đến thế! 

Cô ta cứng miệng như vậy từ bao giờ? Ai cho cô ta tự tin đó? Cô ta muốn lật trời rồi phải không?!

Bị Ninh Hương ở ngay trước mặt nhiều người làm mất hết mặt mũi, đây là lần đầu tiên. Giang Kiến Hải rốt cuộc không thể ổn định sắc mặt, trên mặt lúc trắng lúc đỏ rồi chuyển sang đen, tựa như bị người giội cho cả một bảng màu, trông nhìn cực kỳ ngoạn mục. 

Ninh Hương vẫn ngồi trước bàn thêu, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt thấm cái lạnh cùng với căm ghét. 

Sắc mặt Giang Kiến Hải không ngừng thay đổi, những thợ thêu đang xem náo nhiệt cũng sợ ngây người. Bọn họ đúng là không có nhiều kiến thức thật, nhưng xung quanh họ, dù là mấy người phụ nữ cực kỳ đanh đá và không nói đạo lý thì cũng chưa từng thấy ai gây khó dễ cho chồng mình như vậy cả. Huống hồ, người đàn ông này còn là lãnh đạo của một nhà máy lớn trong thành phố! 

Ở thời khắc này, họ rốt cuộc cũng ý thức được, Ninh Hương không chỉ nói suông mà cô thật sự muốn ly hôn với Giang Kiến Hải. Cũng ở ngay thời khắc này, bọn họ nhận định Ninh Hương điên thật rồi, còn là kiểu điên không để lại đường lui cho chính mình! 

Đó rõ ràng là con đường chết nhưng cô cố tình muốn đâm đầu vào.

Không đụng tường nam sẽ không quay đầu! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Cô đã may mắn hơn biết bao nhiêu lần so với người khác khi có thể kết hôn với Giang Kiến Hải, chí ít thì không cần phải sầu lo về kế sinh nhai. Mỗi ngày chỉ cần làm chút việc nhà, hầu hạ mẹ chồng và các con tốt là có thể sống một cuộc sống nhẹ nhõm, vậy mà cô lại quyết tâm muốn ly hôn!

Ly hôn rồi, cô sẽ chẳng có gì cả, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, không có đàn ông làm chỗ dựa, lại còn bị người ta soi mói, chỉ trỏ sau lưng. Vác theo một cái ô danh lớn như vậy, hiền danh không còn, đời này e rằng cô đừng mong tái giá được nữa.  

Tầm khoảng mười giây sau, Giang Kiến Hải dường như đã có phản ứng, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn Ninh Hương, bày ra dáng vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm, anh nói: "Cô lặp lại lần nữa xem".

Ninh Hương không kiêu ngạo không tự ti, cô nhìn thẳng vào mắt anh, không né không tránh lặp lại từng chữ một: "Tôi muốn ly hôn với anh". 

Ninh Lan đứng ngoài cửa xưởng thêu, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người trong phòng. Hai bàn tay vặn xoắn vào nhau, và trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô rất căng thẳng, rất sợ Ninh Hương bị đánh. 

Thử nghĩ mà xem, nếu cô là Giang Kiến Hải thì cô cũng không thể chịu được loại sỉ nhục ở trước mặt mọi người như vậy. Huống hồ, Giang Kiến Hải còn là đàn ông, lại còn là xưởng trưởng? Bị đối đãi như vậy, anh có thể chịu được sao?

Từ khi lăn lộn lên tới cấp lãnh đạo của nhà máy, Giang Kiến Hải chưa bao giờ bị người tổn thương mặt mũi đến vậy. Hơn hết là, anh bị vả mặt bởi người kiếp trước luôn mặc anh sai sử. Nỗi lòng bị kích thích đến mức sắp nổ tung, hai mắt anh nhìn chằm chằm Ninh Hương như muốn phun ra lửa. 

Ngay từ đầu, thực ra Ninh Hương không muốn nổi lên xung đột với anh, nếu không phải giọng điệu và lời nói của anh quá làm cô khó chịu thì cô cũng sẽ không nói nặng như vậy.

Sao nào? Không lẽ chỉ có Giang Kiến Hải anh mới có mặt mũi, còn cô thì không xứng có mặt mũi sao? 

Là anh tổn thương mặt mũi của cô trước, vậy đừng trách cô không nể mặt anh. 

Cô đã dùng cả một đời trước của mình để hiểu ra một đạo lý—— Có một số người, nhẫn nhịn nhất thời thì anh ta được đà lấn tới, mà lui thêm một bước thì anh ta càng quá đáng hơn. Cô đã nhịn anh ta cả một đời rồi, anh ta thật sự cho rằng bản thân là Hoàng đế khoác hoàng bào hay sao!

Giờ đây, nguyên tắc xử sự của Ninh Hương chính là—— Còn sống thì tuyệt đối đừng để mình bị oan, cứ sáng sủa mà chơi với anh ta và mọi chuyện sẽ xong cả thôi!  

***

Giang Kiến Hải không nói tiếp, bầu không khí trong xưởng thêu hoàn toàn đông cứng lại, ngay cả kim thêu trong tay các thợ thêu cũng bị đóng băng. Hô hấp của tất cả mọi người đều căng thẳng, ngay cả dũng khí liếc sang chỗ Giang Kiến Hải và Ninh Hương cũng không dám.

Giang Kiến Hải mặt lạnh siết chặt nắm tay, đứng im không nhúc nhích. Cuối cùng, là Ninh Hương giơ tay lên trước, cô thu dọn sách giáo khoa trên bàn, rồi kẹp đơn ly hôn vào sách và cất vào cặp sách màu vàng. Cô đứng dậy nói: "Ra ngoài nói chuyện đi".

Các thợ thêu kinh ngạc cúi đầu—— Ninh Hương ăn gan báo thịt rồng đấy hả? Giọng điệu nói chuyện của cô cực kỳ cứng rắn, không hề có chút hoảng sợ mà còn dắt mũi Giang Kiến Hải nữa ư? Rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin lại dám đối xử với Giang Kiến Hải như vậy? 

Ninh Hương chả thèm để tâm, cô xách cặp đi thẳng ra khỏi xưởng thêu. Lúc bước qua cửa thì đụng phải Ninh Lan, Ninh Lan không dám nhìn cô nhiều, lập tức xoay người bỏ chạy về hướng nhà.

Ninh Lan chạy chậm về nhà. Lúc này, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đang mặt mũi tràn ngập lo lắng. Thấy cô về, họ sốt sắng hỏi cô: "Sao rồi? Xưởng trưởng Giang đã dẫn chị con đi chưa?".

Ninh Lan cố gắng bỉnh ổn hơi thở, nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không nói câu nào.

Ninh Kim Sinh đang vội muốn chết, ông nhíu mày vội vàng hỏi: "Mày nói nhanh lên!". 

Ninh Lan bị ông dọa run lên bả vai, sau đó nói lí nhí: "Chị ở xưởng thêu ném thẳng ra đơn ly hôn. Còn ở trước mặt nhiều người trong xưởng, nói chị ấy không hề coi trọng xưởng trưởng Giang ngay từ đầu, hiện tại muốn ly hôn với xưởng trưởng Giang….". 

Ninh Kim Sinh nghe xong, ông sững sờ trong chốc lát, sau đó trợn mắt ngã thẳng ra sau. 

Hồ Tú Liên nhanh tay vội đỡ lấy ông, bà vừa ấn huyệt nhân trung vừa hoảng loạn nói: "A Lan, mau đỡ ba con vào nhà nằm!". 

***

Gần bờ sông có một cái đình nghỉ mát bốn góc, mái ngói đen ẩn ẩn hiện trên mặt nước. 

Ninh Hương ngồi xuống trong đình, lấy ra đơn ly hôn từ trong cặp sách và đẩy nó đến trước mặt Giang Kiến Hải: "Tôi không muốn tranh cãi với anh, chỉ muốn ly hôn trong hòa bình". 

Giang Kiến Hải nghĩ đến tình cảnh vừa rồi ở xưởng thêu, liền tức giận muốn xé xác người phụ nữ này ra ngay lập tức. Làm sao anh nghĩ ra được, người phụ nữ khúm núm cả đời trước mặt anh của kiếp trước lại cho anh xấu mặt như vậy. 

Đàn bà ở nông thôn trước nay rất hay nhai miệng lưỡi, chuyện ban nãy đảm bảo không cần tới nửa ngày là có thể truyền đi khắp đội Thủy Điềm. Và có thể truyền sang đội Cam Hà của anh chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.

Anh tự mình chạy đến đội Thủy Điềm không dẫn được vợ về thì thôi, còn ở trước mặt mọi người bị ném đơn ly hôn. Với anh, đây là chuyện quá nhục nhã!

Nhưng dù có tức giận đến đâu, việc đã rồi và mặt mũi cũng không nhặt lại được, nên giờ anh chỉ có thể chịu đựng.

Kìm nén lửa giận trong đáy mắt và giữa lông mày, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đã ở bên mình cả đời, Giang Kiến Hải chỉ cảm thấy gần như không nhận ra cô. Người phụ nữ chỉ biết rũ mắt im lặng của trước kia, từ khi nào lại có khí chất như vậy? 

Ninh Hương thấy anh không nhận đơn ly hôn cũng không nói chuyện, cô bèn nói: "Anh tìm tôi làm vợ, nói cho cùng là tìm một vú em miễn phí ở lại quê chăm sóc mẹ anh và ba đứa nhỏ Giang Ngạn. Tôi biết anh không hài lòng với tôi, và tôi thì không muốn làm vú em miễn phí này nữa. Lúc chúng ta kết hôn vào đầu năm nay, anh đã cho nhà tôi một trăm tệ tiền lễ hỏi. Nửa năm này, tôi tần tảo chăm sóc mẹ và các con anh, dù có mời bảo mẫu thì giá tiền này cũng không tính nhiều". 

Giang Kiến Hải nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Hương, đáy mắt càng ngày càng đen. Anh nghe thấy rất rõ ràng, cô vì một ít chuyện như quả rắm mà bỏ về nhà mẹ đẻ, gửi điện tín muốn anh về là để ly hôn, nguyên nhân vì cô không muốn hầu hạ mẹ và các con anh nữa. 

Ninh Hương vẫn không tránh không né, cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói tiếp: "Giữa chúng ta không ai chiếm tiện nghi của ai cả, và cũng không ai nợ ai cả. Anh ký tên vào đơn ly hôn, đợi đóng dấu rồi mang lên xã là hoàn thành việc ly hôn. Sau này, chúng ta sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa". 

Trong bụng Giang Kiến Hải tràn ngập ngôn từ phẫn nộ, chúng trào lên đến giữa hàm răng và muốn chui ra ngoài. Anh nhìn chằm chằm Ninh Hương, cuối cùng kìm xuống lửa giận phun ra một câu: "Ninh A Hương, có phải tôi rất cho cô mặt mũi đúng không?".

Nói xong anh đứng lên và đi thẳng ra ngoài đình, như thể anh không muốn nghe tiếp những lời vô nghĩa của Ninh Hương nữa. 

Nhưng anh còn chưa đi đến bên ngoài, đã bị Ninh Hương gọi lại. 

Ninh Hương đứng dậy đứng sau lưng anh, siết chặt tờ đơn ly hôn, cứng rắn nói: "Giang Kiến Hải, dù anh không muốn ly hôn cũng phải ly hôn. Cho dù anh không ly hôn, tôi cũng sẽ không quay về đội Cam Hà, và sẽ không tiếp tục hầu bốn người già trẻ nhà anh nữa. Lúc đó anh cưới tôi, không phải vì điều này sao? Chân trần không sợ mang giày, tôi chả sợ mất mặt, anh không chịu ly hôn thì tôi cũng cùng anh đấu, để xem ai thắng ai. Tôi ở chung với mẹ anh hơn nửa năm qua, bà là người thế nào tôi biết rất rõ. Chính bà đã nói rất nhiều câu phản động, nếu tôi muốn đưa bà ta đi lao động giáo dục, đó chỉ là chuyện vài phút". 

Nghe xong, Giang Kiến Hải quay ngoắt người lại. 

Đôi mắt anh đen tối và hung ác, giống như muốn xé xác phanh thịt, ăn sống nuốt tươi Ninh Hương. 

Ninh Hương không e sợ không mềm yếu, cô nhìn thẳng vào anh và nói: "Tôi vốn dĩ không muốn giày vò đến vậy, chỉ muốn nhanh chóng ly hôn. Với anh, ly hôn trong hòa bình không tạo nên ảnh hưởng lớn gì, dù sao cũng là tôi chủ động muốn ly hôn nên người khác có mắng cũng là mắng tôi. Tuy nhiên, nếu anh không chịu ly hôn, vậy tôi sẽ giày vò anh đến chết".

Sắc mặt Giang Kiến Hải càng ngày càng đen, răng cắn càng lúc càng chặt. Anh nhìn chòng chọc Ninh Hương một lúc, rồi đột nhiên đi trở về, giật lấy tờ đơn ly hôn trong tay Ninh Hương, tàn nhẫn nói: "Được! Hôm nay ly hôn, ly hôn ngay bây giờ!". 

Ai bảo mẹ anh không rời được cháu trai cơ chứ!

Một người đàn bà như cô còn không sợ ly hôn, lẽ nào một người đàn ông có thân phận có địa vị như anh lại sợ? Đã gây khó dễ cho anh thì thôi, còn cầm ra những lời kia tiếp tục chọc tức anh, cô ta thật sự cho rằng anh muốn giữ cô ta lại lắm sao? Nghĩ mình là bánh trái thơm ngon đấy à? 

Anh đã sống với cô ta một đời, đã ngán con mẹ nó tận cổ rồi! 

Ly hôn! Ly hôn ngay bây giờ! 

Thấy anh cầm đơn ly hôn rời khỏi đình, Ninh Hương không chút do dự cùng anh đi ra ngoài. 

Mặt mũi Giang Kiến Hải đen xì, trực tiếp cầm đơn ly hôn đi đến văn phòng đội của đội Thủy Điềm. Vừa bước vào sân, họ đụng phải Hứa Diệu Sơn, bí thư đội, đang muốn khóa cửa về nhà.

Hứa Diệu Sơn nhận ra Giang Kiến Hải, ông nhiệt tình chào hỏi anh và mở cửa dẫn vào nhà rót một ly nước. Nhưng Giang Kiến Hải lúc này đang nóng giận, anh chả có tâm trạng uống trà hàn huyên cùng bất luận kẻ nào, chỉ ước gì nhanh nhanh đóng dấu, sau đó rời khỏi đội Thủy Điềm ngay lập tức, đời này không muốn đến đây thêm lần nào nữa. Hai đời của anh chưa bao giờ mất mặt và tức giận đến như thế này, một lần này là đủ rồi. 

Trên thực tế, anh không có bao nhiêu lưu luyến với Ninh Hương. Kiếp trước, thấy cô dịu dàng, ngoan ngoãn và hiền lành, nên anh nuôi cô suốt một đời đã xem như anh đại phát tâm từ thiện. Kiếp này, cô đột nhiên không biết điều như thế, không cho cô cút chẳng lẽ còn giữ lại ăn tết, nuôi không cả đời? 

Đối với việc Ninh Hương muốn ly hôn, anh không có cảm giác gì, chỉ tức giận vì Ninh Hương làm anh mất mặt mũi và phẫn nộ vì thái độ của Ninh Hương đối với anh. Vốn dĩ, anh tính toán tới đây để bắt cô về, ai mà ngờ rằng lại bị cô chán ghét ngược lại. 

Anh không hiểu Ninh Hương bị trúng gió gì, cùng với lấy đâu ra tự tin và cứng rắn như thế. Một người đàn bà vô tích sự chỉ biết làm việc nhà như cô, một chút bản sự đáng tiền cũng không có, nói cô có thể sống mà không cần đàn ông thì có quỷ mới tin! 

Nếu cô đã không biết phân nặng nhẹ như vậy, thì mặc kệ cô có muốn ly hôn thật hay không anh cũng sẽ thành toàn cho cô! 

Anh không tin, một người phụ nữ nông thôn vừa mù chữ vừa đã ly hôn như cô còn có thể sống thoải mái?

Kiếp trước, cô là vì gả cho Giang Kiến Hải anh, được trở thành vợ của xưởng trưởng mới có thể sống một cuộc sống làm người ghen tị, sống một cuộc sống không lo áo cơm ăn uống. Ngày tốt lành cô không muốn lại muốn tìm chết, vậy đó là cô tự tìm.

Hơn nữa, nói một câu thật tâm thì anh vốn đã chả hài lòng về cô. Kiếp trước đã chê cô cả một đời, mãi đến chết, bởi vì không tìm được một người bạn đời mà mình ngưỡng mộ nên nó đã trở thành một điều tiếc nuối trong anh. Và đó cũng là tiếc nuối cả đời của anh. 

Ôm theo tiếc nuối cả đời đó quay về, anh xác thực không muốn lãng phí cuộc đời mình với cô thêm lần nữa. 

Đã trọng sinh quay về, anh đương nhiên muốn bù đắp khuyết điểm của kiếp trước. Anh muốn tìm một người phụ nữ xứng với mình, và có thể dẫn ra ngoài thêm rạng rỡ mặt mũi cho anh. Một người phụ nữ thật xứng với bốn chữ "Vợ của xưởng trưởng". 

Hiện tại Ninh Hương chủ động xách ra chuyện ly hôn, cũng là dao chặt đay rối, ly hôn này rất tốt. Đợi ly hôn rồi, đời này cô sẽ hiểu, không có Giang Kiến Hải anh làm người đàn ông của cô, không có thân phận vợ xưởng trưởng, Ninh Hương cô ngay cả cái rắm cũng không phải! 

Không có anh, cả đời này cô sẽ không thể rời khỏi nông thôn, cả đời này sẽ không được ai coi trọng!

Cô đề cập ly hôn với anh, là người bình thường đều sẽ biết đầu cô bị hỏng rồi, hỏng nặng luôn! 

Không muốn dây dưa quá nhiều trên chuyện khiến anh phẫn nộ không nói lên lời này, Giang Kiến Hải không uống nước mà Hứa Diệu Sơn rót, anh đặt thẳng đơn ly hôn ở trước mặt Hứa Diệu Sơn, khách khí nói: "Hứa thư ký, làm phiền chú đóng một con dấu". 

Hứa Diệu Sơn vẫn tươi cười nhìn Giang Kiến Hải, cho đến khi nhìn thấy đơn ly hôn trước mặt thì nụ cười từ từ phai nhạt. Một lát sau, ông ngẩng đầu nhìn Giang Kiến Hải và Ninh Hương, nghiêm nghị hỏi: "Cái gì đây?". 

Giang Kiến Hải nghiêm mặt: "Ly hôn, chú đóng cái dấu vào đây là được". 

Ly hôn không phải trò đùa, huống hồ, không khó để nhận ra hai người đang trong tức giận cãi vã, do đó Hứa Diệu Sơn tất nhiên sẽ không đồng ý đóng dấu ngay lập tức. Ông cau mày nhìn Ninh Hương và nói: "Có chuyện gì vậy? Giang Kiến Hải đã nửa năm không về, sao mới về nghỉ lễ mà hai người đã ồn ào muốn ly hôn?".

Ông nhìn thẳng Ninh Hương hỏi, vì mấy ngày gần đây ông có nghe nói, Ninh Hương ở nhà chồng bị thương bỏ về nhà ngoại. Hơn nữa, còn ở nhà mẹ đẻ huyên náo nói muốn ly hôn. Ban đầu, ông cũng giống như những người khác, cho là Ninh Hương đang phát tiết cảm xúc và qua mấy ngày là sẽ ổn thôi. Nhưng ai có thể ngờ rằng, cô lại thật sự ở Tết Trung Thu dẫn theo Giang Kiến Hải đến văn phòng đội đóng dấu. 

Ninh Hương không muốn nói nhiều, giải thích nhiều cũng chỉ phí lời. Cô đã cùng ba mẹ mình huyên náo đủ rồi, cùng các thợ thêu của xưởng thêu ồn ào đủ rồi. Hiện tại, cô không muốn nói gì nữa, không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, nên chỉ nói: "Cháu muốn ly hôn". 

Hứa Diệu Sơn vỗ mạnh bàn: "Hồ đồ. Tôi làm bí thư đội lâu như vậy, còn chưa gặp ai trong đội ly hôn cả. Có chuyện gì không thể nói rõ với nhau sao? Kết hôn rồi thì đó là người một nhà, sao có thể tùy tiện ly hôn như vậy?".

Ninh Hương nói với vẻ không cảm xúc: "Hiện tại đề xướng nam nữ bình đẳng, hôn nhân tự do. Hôn nhân tự do là bao gồm kết hôn tự do và ly hôn tự do. Có nghĩa là, cháu muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn". 

Hứa Diệu Sơn nhíu chặt mày, nói: "Hôn nhân không phải trò đùa! Hành vi của cháu là vô trách nhiệm!". 

Ninh Hương đứng trước bàn làm việc, nhíu mày: "Vô trách nhiệm cũng là quyền tự do của cháu". 

Hứa Diệu Sơn thật sự sắp bị Ninh Hương làm cho tức chết, ông quay đầu nhìn Giang Kiến Hải, hỏi: "Kiến Hải, tuổi con bé nhỏ nên hồ đồ, cháu cũng mặc kệ con bé sao? Vợ chồng là duyên phận tu mấy đời mới thành, cả hai cùng nhau sống yên bình không phải rất tốt sao?".  

Giang Kiến Hải thực sự tức giận, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng ly hôn, ly hôn rồi bắt đầu một cuộc sống mới. Anh mở miệng nói: "Dưa hái xanh không ngọt, cháu cũng không phải loại người không màng thân phận, không màng mặt mũi lại mặt dày mày dạn. Cô ta đã quyết tâm muốn ly hôn thì cháu cũng thành toàn. Chú đừng khuyên nữa, nhanh đóng cho tụi cháu cái dấu đi, đỡ phải chậm trễ lẫn nhau". 

Hứa Diệu Sơn nhìn hai người họ, thật muốn mở đầu cả hai ra xem bên trong chứa cái gì. Ông là một cán bộ có trách nhiệm nên tự nhiên không đồng ý ngay, mà mở miệng khuyên tiếp: "Tục ngữ nói, thà hủy mười toà miếu chứ không hủy một cọc hôn nhân. Đời này hai người đã nên duyên vợ chồng, chứng tỏ hai người có duyên từ trước nên cần phải trân quý nó…..". 

Hứa Diệu Sơn nói liên miên lải nhải rất nhiều, nói khoảng tầm mười phút, mục đích là thuyết phục Ninh Hương và Giang Kiến Hải hãy trân trọng duyên phận vợ chồng và đừng coi hôn nhân là trò đùa. Ông nói người một nhà có mâu thuẫn với nhau là chuyện bình thường, dẫu sao răng lưỡi còn có lúc đánh nhau. Ông nói nhà ai mà không như thế, chỉ cần mỗi người lui một bước là cuộc sống lại yên bình, hạnh phúc bên nhau. 

Từ đầu đến cuối, Giang Kiến Hải và Ninh Hương không nói một lời, cả hai giống như đang nghe lại hình như không nghe thấy gì cả. 

Hứa Diệu Sơn nói đến khi nghèo từ cũng không nhận được bất kỳ phản ứng nào dù là trên nét mặt. Thế là ông dừng lại, hỏi Ninh Hương và Giang Kiến Hải: "Hai người có đang tỉnh táo không đấy? Không thì về nhà suy nghĩ thêm đi, ly hôn rồi là không hối hận được đâu. Đây không phải là trò đùa có biết không hả?". 

Ninh Hương quả quyết mở miệng: "Rất tỉnh táo, sẽ không hối hận". 

Hứa Diệu Sơn: ".....".

Hóa ra ông nói nhiều như vậy đều là nói suông à? 

Giang Kiến Hải cũng không lộ vẻ dao động, vẫn câu nói cũ: "Chú đóng dấu cho cháu đi". 

Hứa Diệu Sơn nghẹn một hơi ở lồng ngực, nhả ra không được mà nuốt cũng không trôi. Ông thật sự không còn gì để nói, nhưng lại cảm thấy cứ đóng dấu cho hai người thì trong lòng thật sự khó chịu vô cùng, tựa như ông đã phá vỡ cuộc hôn nhân của người ta.

Do dự hồi lâu, ông vẫn chưa lấy ra con dấu. Hắng giọng một cái, ông đứng lên từ phía sau bàn làm việc và nói: "Hai người ngồi chờ một lát cho bình tĩnh lại, chú ra ngoài một lát, lát chú về rồi nói tiếp". 

Mặc dù ông là bí thư đội, nhưng ông thực sự không dám tùy ý làm chủ. Tự do hay không tự do ông không hiểu, ông phải nghĩ biện pháp cứu vãn cuộc hôn nhân của Ninh Hương và Giang Kiến Hải đã, không thể tùy theo sự xúc động của hai người họ được. Vì vậy, ông rời khỏi văn phòng đội, chạy đến nhà họ Ninh ở đội hai đầu tiên. 

Kết quả, khi ông tới nhà họ Ninh, sắc mặt Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều đờ đẫn. Nói đến chuyện Ninh Hương và Giang Kiến Hải ly hôn, Hồ Tú Liên nghiến răng nghiến lợi nhảy dựng lên, vừa la hét vừa nói muốn đến văn phòng đội: "Nếu hôm nay nó dám ly hôn thật, tôi sẽ chết trước mặt nó!". 

Nhưng nhảy dựng lên còn chưa kịp đi ra ngoài đã bị Ninh Kim Sinh kéo về. Ninh Kim Sinh vừa rồi trợn trắng mắt suýt nữa ngất đi, nhưng giờ ông đã tỉnh táo lại, ông nói với Hồ Tú Liên: "Bà chết nó cũng không đau lòng, cứ để nó ly hôn đi! Nếu nó ly hôn, vậy sau này không được phép bước vào cửa nhà họ Ninh nữa!". 

Hứa Diệu Sơn cảm thấy đầu mình như to lên, cuối cùng một mình rời khỏi nhà họ Ninh. Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không quản được, ông liền đi vòng đến nhà Hồng Đào, chủ nhiệm hội phụ nữ.

Nhà Hồng Đào đang ăn cơm trưa, thấy Hứa Diệu Sơn tới thì vội vàng mời ông vào nhà cùng dùng bữa. Hứa Diệu Sơn làm gì có tâm tư để ăn cơm, ông gọi thẳng Hồng Đào ra và nhờ cô đến văn phòng đội thuyết phục Ninh Hương và Giang Kiến Hải. 

Biết được ý đồ đến của Hứa Diệu Sơn, Hồng Đào vội xua tay nói: "Bí thư, tôi khuyên không được đâu! Từ ngày A Hương về, tôi đã khuyên em ấy rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị em ấy làm cho nghẹn. Tôi cảm giác đầu óc em ấy bị vấn đề rồi, cứ nói ra một đống lời ngụy biện thôi. Hơn nữa, tôi cũng không dám phê bình em ấy nhiều, vì động tí là lại lôi chủ tịch Mao ra dọa tôi, tôi cũng sợ phiền toái lắm". 

"Còn có, sáng nay ở xưởng thêu, em ấy ở trước mặt rất nhiều người ném đơn ly hôn đến trước mặt xưởng trưởng Giang, nói ngay từ đầu em ấy đã không hề coi trọng xưởng trưởng Giang, là bị người nhà ép nên mới lấy. Má ơi, lần đầu tiên tôi thấy có một người phụ nữ vứt hết mặt mũi của người đàn ông của mình như thế đấy. Chú không thấy sắc mặt xưởng trưởng Giang lúc đó xấu đến mức nào đâu. Nếu cháu mà là xưởng trưởng Giang, chắc chắn sẽ bỏ em ấy luôn rồi. Người ta cũng đâu phải không tìm được người, việc gì phải chịu loại tức giận này đúng không?". 

Hứa Diệu Sơn nghe xong Hồng Đào nói, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Hai đầu lông mày càng nhíu chặt hơn, một lúc sau mới nói: "Ninh Hương trước kia rất hiền lành và nghe lời, gần đây bị làm sao thế?". 

Hồng Đào trả lời: "Dạo trước em ấy về, chú có nghe đến chuyện em ấy bị con riêng đẩy ngã đập đầu không? Tôi đoán tám phần là ngã ra bệnh rồi. Nói không chừng, nửa năm qua ở nhà chồng cũng bị không ít ấm ức. Nên khuyên chúng tôi cũng đã khuyên rồi, nhưng em ấy không nghe, giờ trong đầu em ấy chỉ toàn là ly hôn thôi. Mấy ngày trước thì đắc tội cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ, hôm nay lại làm xưởng trưởng Giang mất hết mặt mũi. Tôi thấy, nếu họ thật sự muốn ly hôn thì chú không cản được đâu. Trời cũng muốn mưa, con gái lớn phải lập gia đình, có cản cũng cản không được". 

Hứa Diệu Sơn lặng tiếng, nín thở không nói nữa. 

Mười phút sau, ông quay lại văn phòng đội ngồi xuống. Nhìn Ninh Hương và Giang Kiến Hải vẫn như kẻ thù với nhau, ông hít sâu một hơi không nói gì, vươn tay mở ngăn kéo và lấy ra con dấu, sau đó ấn lên tờ đơn ly hôn.

Ninh Hương và Giang Kiến Hải nhìn Hứa Diệu Sơn đóng dấu, biểu tình trên mặt hơi thay đổi. 

Hứa Diệu Sơn cầm đơn ly hôn đã được đóng dấu trong tay, nhìn Ninh Hương và Giang Kiến Hải nói: "Nếu hai người khăng khăng muốn ly hôn, ai khuyên cũng vô dụng, vậy tôi sẽ đóng dấu cho hai người. Về phần có lên xã hoàn thành thủ tục hay không, hai người hãy cân nhắc cho thật kỹ". 

Dứt lời, ông đẩy tờ đơn ly hôn đến góc bàn: "Chuyện kế tiếp tôi mặc kệ". 

Cuối cùng cũng đóng dấu. Ninh Hương vội vàng đứng dậy khỏi băng ghế, cô hỏi mượn Hứa Diệu Sơn cây bút máy và mực. Đặt bút ký vào lá đơn, bởi vì luyện viết chưa nhiều nên nét chữ có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.

Giang Kiến Hải thấy cô vội vã ký tên cùng in dấu tay thì cảm thấy hơi khó chịu. Không phải không nỡ hay nhớ đến mấy chục năm tình cảm vợ chồng, chủ yếu là thể diện. Lấy thân phận và địa vị của anh, anh xứng đáng tìm được một cô gái tốt hơn một thôn nữ như Ninh Hương gấp trăm lần. Nhưng người phụ nữ không có thế mạnh gì khác ngoài vẻ xinh đẹp, giờ lại không kịp chờ đợi muốn ly hôn với anh. Tất cả hành động của cô, nhất là thái độ  căm ghét và vội vàng của cô như cái gai đâm xuyên vào lòng tự tôn đàn ông của anh. 

Trong lòng tóm lại không vui vẻ nên khi bước ra khỏi cửa lớn văn phòng đội, Giang Kiến Hải âm dương quái khí hỏi Ninh Hương một câu: "Trước là vội vã gửi điện tín giục tôi về, sau là muốn ly hôn với tôi. Thậm chí, không tiếc xé rách mặt khi gặp mặt nhau, có phải cô có người bên ngoài đúng không? Thế nào? Người ta hứa hẹn cưới cô à?".

Ngoài việc cô có người khác, thì anh nghĩ không ra được nguyên nhân nào khác cả. Bởi vì cái lý do không muốn hầu hạ mẹ và các con anh của Ninh Hương nghe có vẻ giống như một cái cớ hơn. Đàn bà chính là đàn bà, đi đến đâu mà không phải hầu hạ người khác. Vì vậy, cái lý do cô đưa ra khó có thể là lý do thực sự cho việc muốn ly hôn. Cô đã dám làm cứng đến vậy, khả năng cao là có đàn ông khác cho cô tự tin. 

Nghe anh nói, Ninh Hương nở nụ cười lạnh. Cô nhìn Giang Kiến Hải không nói lên lời: "Làm sao? Trong mắt anh, phụ nữ làm chuyện gì đều phải vì đàn ông hả? Tôi muốn ly hôn với anh, nhất định phải vì người đàn ông khác ư? Chỉ khi người đàn ông khác hứa hẹn cưới tôi thì tôi mới dám ly hôn với anh? Đừng dùng tâm tư xấu xa của anh dùng trên người tôi, tôi muốn ly hôn với anh không vì bất luận kẻ nào cả, đơn giản là vì anh không xứng!". 

Giang Kiến Hải bị cô nói lại thì nhướng mày: "Ninh A Hương, cô đừng có được đà lấn tới!". 

Ninh Hương chả mảy may để ý: "Vậy mong anh nói chuyện tôn trọng chút, mở miệng ra là toàn mùi thối đến kinh tởm!." 

Giang Kiến Hải gần như bị tức đến nổ tung. So với tiếp tục đứng đây nhao nhao với cô để rồi mất đi thể diện đàn ông của mình, anh chả muốn chấp nhặt với cô nữa. Bằng không, sợ là anh sẽ tức đến mức hai phổi phồng lên thành khí cầu quá. 

Tại sao kiếp trước anh không nhận ra tính tình của cô xấu đến vậy nhỉ, lại còn rất hay cãi lại. Nếu kiếp trước cô cũng là cái dạng này, nói một câu là nhảy bổ lên cãi chem chẻm thì anh đã đuổi cô khỏi nhà họ Giang từ lâu rồi. Và tuyệt đối sẽ không nuôi cô cả một đời, để cô có được cuộc sống thanh nhàn như thế. Bây giờ phát hiện ra cũng chưa muộn, mà cả hai cũng đã ly hôn rồi, vậy thì để cô cút. 

Trong chốc lát, Giang Kiến Hải nén xuống cơn giận, anh đưa tay giật lấy tờ đơn trong tay Ninh Hương, không nhìn cô một cái mà nói: "Không cần cô tới đội Cam Hà, tự tôi sẽ đi đóng dấu. Chín giờ sáng mai gặp nhau ở xã". 

Nói xong, không cho Ninh Hương thêm chút thời gian phản ứng và nói chuyện, anh cầm theo tờ đơn bỏ đi với vẻ mặt tức giận. 

Ninh Hương đứng đó liếc nhìn bóng lưng của anh, thầm nghĩ vậy thì tốt, cô còn ước gì có thể cách anh ta xa một chút. Trên thực tế, nếu có thể một mình đến xã xin ly hôn thì cô cũng chả muốn gọi anh ta về làm gì, kiếp này cô thật sự không muốn gặp lại anh ta một tí nào. 

Trợn mắt với bóng lưng của Giang Kiến Hải, Ninh Hương xoay người trở về chỗ ở tạm thời của mình. 

<LTH: 2 chương đều thật dài....😤>

--- HẾT CHƯƠNG 14 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui