--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 24.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Lan cầm trứng gà đến cung tiêu xã đổi tiền, và cầm ngũ cốc đến trạm lương thực đổi thành phiếu lương. Sau khi rời khỏi cung tiêu xã, cô lấy tiền và phiếu lương ở trong cặp ra đếm, tâm tình chán nản, phiền muộn hơn một tháng nay cuối cùng cũng vui vẻ hơn.
Đếm xong, cô cất kỹ phiếu lương đi và cầm tiền đi tới cửa hàng quốc doanh mua quà tốt nghiệp tặng cho các bạn trong lớp. Lớp bọn cô đã nhất trí trước với nhau, con trai sẽ tặng bút, còn con gái sẽ tặng khăn tay.
Mua xong quà, Ninh Lan cất gọn ở trong cặp sách rồi đi tới nhà bạn học trả rổ, sau đó hai người cùng nhau tới trường. Sau khi đến trường, cô tranh thủ phát quà cho mọi người, đồng thời vô cùng vui vẻ khi nhận được quà tặng từ người khác.
Tất nhiên cô cũng tham gia buổi liên hoan của lớp, vì tiền và phiếu cô đã chuẩn bị đủ rồi. Sau khi ăn xong liên hoan, chỗ tiền thừa được Ninh Lan dùng trả tiền chụp ảnh tốt nghiệp và mua một ít kẹo bơ cứng. Trên đường về nhà, thỉnh thoảng buồn miệng cô sẽ lấy một viên ra ngậm.
Ba ngày sau, trường học sẽ chính thức được nghỉ, Ninh Lan chỉ cần tới trường thu dọn một ít sách giáo khoa và đồ dùng học tập, sau đó cùng các bạn nói tạm biệt là chính thức cáo biệt cuộc sống học sinh cấp ba của mình, trở thành một học sinh đã tốt nghiệp trung học năm 1970.
***
Tết mồng tám tháng chạp qua đi, khoảng cách giao thừa còn có hai mươi ngày nữa.
Tết xuân là ngày lễ lớn nhất trong năm nên đại đội phát cho các nhà trong thôn đủ loại phiếu, đặc biệt là phiếu vải. Tết xưa truyền thống là phải mặc quần áo mới, thế nên không có phiếu vải thì sẽ không mua được vải, cũng đồng nghĩa với không có quần áo mới để mặc.
Ninh Hương và Vương Lệ Trân tất nhiên cũng nhận được phiếu, đặc biệt khi họ là một người ăn no cả nhà không đói bụng, thì phiếu vải nhận được đủ cho mỗi người may thêm một bộ quần áo mới. Chứ không giống với các gia đình đông nhân khẩu, sẽ rất khó để mỗi người trong nhà đều có quần áo mới để mặc. Trên thực tế, xem như đội sản xuất có phát phiếu cho, thì chưa chắc họ đã có nhiều tiền để mua.
Sau khi nhận được phiếu, Ninh Hương cùng Vương Lệ Trân lập tức đến cửa hàng quốc doanh mua vải mới. Tuy nhiên, cả hai đều không tìm thợ may để cắt may quần áo. Bởi vì thứ hai người họ giỏi nhất chính là mân mê vải vóc kim khâu, mà may quần áo là một kỹ năng phổ biến mà họ tự nhiên học được khi học thêu. Không chỉ may quần áo, làm giày dép, mũ nón, mà họ giỏi tất cả mọi thứ liên quan.
Ninh Hương và Vương Lệ Trân đã nói với nhau rằng năm nay họ sẽ không tự may quần áo cho mình, mà sẽ đo kích thước và làm quần áo cho đối phương. Ngay cả việc quyết định thêu hoa kiểu dáng nào cũng tùy thuộc vào đối phương.
Thế là, những ngày trước giao thừa, ngoại trừ đi mua sắm một ít hàng tết cần thiết, nhặt một ít củi, cắt một ít cỏ dại và rau dại thì đa số thời gian họ đều dùng ở nhà thêu hoa và may quần áo, tranh thủ làm xong trước năm mới.
Trưa nay sau khi cơm nước xong, cả hai xách ghế ra ngoài nhà tranh vừa ngồi phơi nắng vừa may vá. Ánh mặt trời trưa nay rất tốt, chiếu vào trên người có chút ấm áp, ngay cả tay cũng không hề thấy lạnh.
May vá được một lúc, Vương Lệ Trân liền xoa bóp eo và cổ, sau đó đứng lên nói muốn đi vệ sinh và hỏi Ninh Hương có đi cùng không. Ninh Hương không cảm thấy buồn, hơn nữa công việc trong tay đang đến đoạn gấp rút nên cô lắc đầu nói không đi.
Vương Lệ Trân vào nhà vệ sinh một mình, bên trong lúc này đã có vài người cùng đội đang tụ tập nói ít việc nhà. Nhìn thấy Vương Lệ Trân, họ lập tức tránh ánh mắt như thể sợ sẽ mọc thêm mấy lỗ kim nếu như nhìn bà nhiều thêm một chút. Vương Lệ Trân không quan tâm đến họ, tính toán đi vệ sinh xong sẽ quay về nhà luôn.
Nào ngờ, bà còn chưa đứng lên, bỗng có một người phụ nữ chạy vào nhà vệ sinh, gấp giọng nói: "Ôi mẹ ơi, đánh nhau đánh nhau rồi. Hồ Tú Liên cùng Triệu Thải Tú đang đánh nhau trước cổng nhà kia kìa!".
Triệu Thải Tú là hàng xóm của Hồ Tú Liên. Cả hai đã làm hàng xóm nhiều năm, quan hệ không tốt cũng không xấu. Có khi sẽ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà từng cãi nhau mấy câu, cũng có khi lại đứng nói chuyện với nhau rất thân thiết, nhưng việc động tay đánh nhau thì đây là lần đầu tiên.
Người ta vừa nghe đến đánh nhau, dây thần kinh hóng hớt trong đầu mọi người lập tức kéo căng. Ai cũng trở nên hưng phấn, ồn ào kéo nhau rời khỏi nhà vệ sinh cùng chạy đi hóng chuyện, vừa đi còn vừa nghe ngóng: "Sao lại đánh nhau thế?".
Vương Lệ Trân không nghe thấy lời nói phía sau, rời khỏi nhà vệ sinh, bà nhìn theo đám phụ nữ nhanh chân chạy đi hóng chuyện ở đằng trước. Sau một lát do dự thì cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Mười mấy năm qua, bà vẫn luôn độc lai độc vãng, nhưng trong thôn có chuyện gì náo nhiệt thì bà cũng sẽ đi xem. Bởi vì ngày thường chỉ có một mình làm bà rất buồn bực, nên thường đi hóng chuyện để điều chỉnh lại một chút cảm xúc của bản thân. Tuy nhiên, mỗi lần hóng chuyện bà chỉ luôn đứng nhìn, không nói câu nào. Vì bà là người không được chào đón nhất trong thôn, cho nên nhà người ta có bêu xấu ra sao cũng không đến lượt bà chế giễu, vì vậy bà luôn mang vẻ mặt nghiêm túc làm người đứng xem.
Lần này chạy đến hiện trường náo nhiệt, trạng thái của bà vẫn là vậy. Bất kể người xung quanh đang cười vụng trộm khi thấy Triệu Thải Tú và Hồ Tú Liên túm tóc, đạp chân nhau thì sắc mặt bà vẫn vô cảm giống như khúc gỗ.
Đương nhiên, người đến hóng chuyện cũng không phải hoàn toàn là đến xem, có một số người sẽ đi lên khuyên can, ngăn cản. Nói mấy câu đại loại như mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ thấy, có đôi khi còn phải giúp đỡ nhau trong sinh hoạt nên có gì cứ từ từ nói.
Nào ngờ, Hồ Tú Liên và Triệu Thải Tú càng khuyên lại đánh nhau càng dữ, bên này một cái tát bên kia một quả đấm, tất cả đều dùng hết sức chào hỏi mặt cùng đầu của đối phương. Những lời chửi bới trong miệng cũng rất bẩn, như con đĩ thối, con mẹ mày, hoặc là con bà mày sẽ bị trời đánh, con mẹ nhà mày thật khốn nạn*.
(*) Đoạn này tui hơi xạo, vì chửi nhau bằng tiếng địa phương nên tui không hiểu, nhưng nôm na là vậy đó. °_°.
Vương Lệ Trân đứng lẫn trong đám người hóng chuyện, mất một lúc bà mới hiểu ra nguyên do. Hóa ra, Hồ Tú Liên nói một tháng nay trứng gà nhà bà đã bị giảm mất mấy quả. Ban đầu bà tưởng rằng gà đẻ trứng ít đi, nhưng đến gần đây phát hiện nó lại bình thường trở lại.
Đây rõ ràng không phải có người trộm trứng à?
Quá cơn giận, bà đứng trong sân nhà mình chửi bới tên trộm đáng chém ngàn đao, mắng tên trộm nghèo đến điên rồi, đến cả quả trứng cũng đi trộm. Rồi lại rủa tên trộm ăn trứng gà bị nghẹn chết, kiếp sau đầu thai ở chuồng heo!
Lúc đầu mắng chửi còn bình thường, nhưng tới lúc sau có lẽ chưa đủ đã liền quay ra nói xa nói gần sang nhà bên cạnh là ăn trộm, ám chỉ là Triệu Thải Tú. Triệu Thải Tú nghe thấy, nào chịu nhịn cơn tức này, lập tức chống nạnh chửi lại Hồ Tú Liên. Cả hai động miệng chửi nhau một hồi, không ai chửi phục ai cả, vậy là lửa giận tăng xông chuyển sang động tay.
Hiện tại hai bên đánh nhau đến túi bụi, đột nhiên Hồ Tú Liên hét thảm một tiếng. Hóa ra, Triệu Thải Tú đã túm lấy tóc bà và giật mạnh khiến bà bị đứt một mảng tóc. Người bên cạnh thật sự bị hù sợ rồi, có thêm vài người tiến lên kéo hai người ra.
Nếu còn không giữ chặt hai người này, không chừng sẽ ra mạng người đấy!
Vương Lệ Trân không lẫn vào chuyện này, và tất cả chuyện trong thôn bà đều không lẫn vào. Nhìn thấy người bên cạnh không đứng xem nữa mà đã tiến lên khuyên can, bà yên lặng xoay người rời đi đi thẳng về nhà.
Ninh Hương vẫn ngồi may vá dưới ánh mặt trời, thấy Vương Lệ Trân trở về liền thuận miệng hỏi một câu: "Đi lâu thế bà?".
Vương Lệ Trân liếc nhìn Ninh Hương hai cái rồi nói: "Đi hóng chuyện ấy mà".
Ninh Hương vẫn thản nhiên hỏi: "Là nhà ai thế ạ?".
Vương Lệ Trân hắng giọng: "Mẹ cháu đang đánh nhau với Triệu Thải Tú, hai người đó cào xước cả mặt nhau. Tóc mẹ cháu còn bị Triệu Thải Tú giật đứt một nắm, bây giờ đang ngồi trên đất gào khóc đấy, trông thảm lắm".
Ninh Hương ngẩng đầu, sợi chỉ bị cô kéo căng, không nói chuyện.
Vương Lệ Trân nhìn cô nói tiếp: "Nghe nói là Triệu Thải Tú trộm trứng gà nhà cháu gần một tháng rồi".
Ăn trộm trứng?
Ninh Hương nhíu mày, đầu ngón tay vân vê sợi chỉ, lòng thầm nghĩ---- Mấy ngày trước cô còn đụng phải Ninh Lan cầm trứng gà đi đổi tiền ở cung tiêu xã, chẳng lẽ là trứng đó sao?
Chẳng qua, Hồ Tú Liên sẽ nghi ngờ Triệu Thải Tú xác thực cũng hợp tình hợp lý. Bởi vì danh tiếng của Triệu Thải Tú không tốt lắm, đôi khi hay tiện tay cầm đồ nhà người khác lúc rời đi. Chỉ là bà ấy chưa từng bị bắt quả tang bao giờ nên người ta cũng không dám oan uổng bà. Hơn nữa, Ninh Lan là người đọc sách, phẩm hạnh ngày thường cũng không có vấn đề nên làm gì có ai lại nghĩ đến cô.
Ninh Hương không biết có phải là Triệu Thải Tú trộm, hay là Ninh Lan trộm, tóm lại cô cũng lười quản việc này. Hiện tại cô đã không còn là người nhà họ Ninh nữa, nên đừng nói là nhà họ Ninh mất trứng gà, dù có mất cả con lợn thì cô cũng sẽ không quan tâm.
Cô cúi đầu tiếp tục xỏ kim, chỉ nói: "Mất nhiều trứng như vậy, khẳng định là tức điên lên nhỉ".
Vương Lệ Trân từ trong giỏ cầm lấy đồ thêu của mình, nhìn Ninh Hương ngập ngừng hỏi: "Cháu không đi xem à?".
Ninh Hương nhàn nhạt nói: "Không đi ạ, hai người phụ nữ khua môi múa mép đánh nhau, có gì hay mà nhìn ạ?".
Vương Lệ Trân biết cô hiểu bà nói không phải là ý này, ý của bà chính là Hồ Tú Liên vừa bị mất trứng gà vừa bị đánh rất thảm, cô không đi qua nhìn mẹ ruột mình sao. Chẳng qua, Ninh Hương giả vờ không nghe hiểu nên bà không có lại nói rõ ra nữa.
Ngẫm thấy cũng đúng, cũng đã bị đuổi ra ngoài, sống một mình lẻ loi hiu quạnh ở trên thuyền như vậy rồi, vậy còn quay về làm gì?
Không chạy đến hóng hớt xem trò hay, nhìn dáng vẻ bị đánh thê thảm của mẹ mình đã là nhớ đến tình cảm mẹ con.
--- HẾT CHƯƠNG 24 ---