--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 25.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Bên ngoài nhà nhà họ Ninh, những người đến xem náo nhiệt kéo mãi mới kéo tách được hai người Hồ Tú Liên và Triệu Thải Tú. Thời điểm chủ nhiệm hội phụ nữ là Hồng Đào nghe tin chạy đến, cả hai đã bị thôn dân kéo về nhà mỗi người.
Hồng Đào không còn cách nào khác ngoài chạy đến từng nhà giảng hòa----
"Hàng xóm láng giềng với nhau, mọi người làm cái gì vậy?".
"Có chuyện gì không thể nói rõ ràng với nhau hay sao, sao lại đánh nhau? Làm vậy không phải để cho người ta cười mình à?".
"Tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, hàng xóm với nhau cúi đầu không gặp ngẩng đầu là thấy, hơn nữa sau này còn muốn ở cạnh nhau cả đời....".
Mắt Hồ Tú Liên đỏ hoe, tóc trên đầu bù xù như rơm rạ, bím tóc cũng bị kéo rũ tung ra. Phần da đầu bị giật đứt một mảng tóc tới giờ vẫn còn đau rát, bà hít mũi và nói: Tại bà ta ăn trộm trứng nhà tôi, được chưa!".
Hồng Đào nhìn bà nói: "Cô à, cháu đã hỏi giúp cô rồi, cô Thải Tú nói cô ấy chưa bao giờ đến nhà cô lấy quả trứng gà nào cả. Gà cũng giống như người mà, ăn không ngon hoặc tinh thần xấu thì đẻ ít trứng đi cũng là chuyện bình thường, đúng không cô?".
Hồ Tú Liên vẫn sụt sịt: "Bà ta nói không trộm thì cô cứ tin à? Nhân phẩm bà ta thế nào, trong đội chúng ta ai mà không biết? Vì để mấy con gà nó đẻ nhiều mấy quả, mấy người có biết tôi tốn bao nhiêu công sức không hả? Từng lớp từng lớp rơm rạ được tôi phủ kín, tôi còn làm cả rèm vải để che cho chúng nữa đấy. Ổ của chúng nó lúc nào cũng ấm vù vù hết, một ngày gà nhà tôi cũng phải đẻ được bốn năm sáu quả trứng đấy cô biết không. Nếu như một, hai ngày nó đẻ ít đi thì tôi không nói làm gì, nhưng đây là hơn một tháng. Ngày cộng ngày suốt một tháng, cô cộng xem nó đã ít đi bao nhiêu quả. Rồi mấy ngày nay đấy, đột nhiên lại bình thường trở lại rồi, cô nói xem không phải bà ta trộm thì là ai?".
Hồng Đào thấp giọng nói: "Cô à, chúng ta lui một vạn bước mà nói, xem như đúng là cô ấy trộm thật thì cô cũng đâu bắt được tại trận đâu. Không có chứng cứ thì không thể nói như vậy được đâu ạ".
Hồ Tú Liên mặc kệ: "Tôi chính là muốn mắng bà ta đấy, bằng không thì tôi không ra được cơn giận này!".
Hồng Đào nhìn bà: "Mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, giờ cô hết giận chưa ạ?".
Vừa nhấc lên việc này, Hồ Tú Liên cảm thấy uất ức cực kỳ, bởi vì bà không những đánh không thắng Triệu Thải Tú mà còn làm bản thân bị thương tích nặng hơn, còn bị giật mất một nắm tóc. Lòng bà cực kỳ không thoải mái, vậy là lại che mặt khóc, gào trách thiên hạ không có công lý.
Hồng Đào và mấy người phụ nữ khác khuyên nhủ bà một lúc lâu, vừa an ủi vừa bảo bà nên nghĩ thoáng đi cho tinh thần thoải mái.
Buổi chiều, Ninh Lan ra ngoài cắt cỏ cho lợn nên không biết ở nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Khi cô vác rổ cỏ về đến nhà thì thấy rất nhiều người đang xây xung quanh mẹ mình, khuyên mẹ cô đừng buồn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, Ninh Lan đặt rổ xuống và hỏi: "Sao vậy ạ?".
Nhìn thấy Ninh Lan trở về, Hồng Đào vội giơ tay vẫy cô, sau đó kéo tay cô đến trước mặt Hồ Tú Liên, nhỏ giọng nói: "Mẹ em đánh nhau với cô Thải Tú, tóc bị cô ấy giật mất một nắm. Em mau tới khuyên mẹ em đi".
Ninh Lan đưa tay vỗ lưng Hồ Tú Liên, hỏi: "Đang yên đang lành sao lại đánh nhau hả mẹ?".
Hồ Tú Liên gắt giọng: "Bà ta ăn trộm trứng của nhà chúng ta!".
Nghe thấy mấy chữ "ăn trộm trứng", bàn tay đang vỗ lưng Hồ Tú Liên bỗng dưng dừng lại, rồi không khống chế được mà run lên. Nhưng cô phản ứng lại rát nhanh, vội vàng thu tay rút về trong tay áo.
Tim cô đập bình bịch và rất nhanh, cổ họng khô khốc, nhưng vẫn cố gạt ra một câu: "Không thể nào?".
Giọng nói của Hồ Tú Liên khàn đi đầy âm mũi: "Tại sao không? Ngoài Triệu Thải Tú thì làm gì có ai làm ra được chuyện thất đức như vậy? Không cần nói cũng biết, chắc chắn là bà ta, bà ta không thừa nhận thì cũng vẫn là bà ta làm".
Ninh Lan cố gắng đè xuống nhịp tim, hai bàn tay siết chặt, cô cố ổn định hơi thở để hỏi: "Tại sao lại nói cô ấy ăn trộm trứng?".
Hồ Tú Liên kể cho Ninh Lan nghe về quá trình phát hiện ra điều bất thường. Nghe xong, cả người Ninh Lan ứa ra mồ hôi lạnh, cảm giác trên trán và lòng bàn tay đang siết chặt cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Trừng gà nhà họ thường do Hồ Tú Liên tự mình nhặt, bà không cho người khác đi vì sợ đụng hỏng trứng. Ninh Lan thực sự không biết làm cách nào nào để có được tiền, vậy nên cô đã nghĩ đến việc ăn trộm trứng của nhà để đổi thành tiền, ngoài ra còn cầm lương thực đổi thành phiếu lương. Số lượng trứng gà nhà cô đẻ mỗi ngày đều khác nhau, có khi nhiều, có khi ít, cứ tưởng mỗi ngày cô len lén lấy một hai quả thì Hồ Tú Liên ắt hẳn sẽ không biết. Ai mà ngờ được, vậy mà bà vẫn phát hiện.
Chẳng qua, may là Hồ Tú Liên hoài nghi đến trên đầu Triệu Thải Tú. Chuyện này chỉ cần không có chứng cứ, chỉ cần cô không nói ra thì sẽ không có ai biết là cô làm cả, và cái nồi này Triệu Thải Tú sẽ cõng chắc rồi. Rốt cuộc nhân phẩm của Triệu Thải Tú có vấn đề, ai cũng biết tay chân bà ấy không sạch, nên cõng cái nồi này trên lưng cũng không tính là uất ức bà.
Ninh Lan vô thức rụt hai tay vào sâu trong ống tay áo, ngồi nghe mọi người lao nhao khuyên Hồ Tú Liên, còn mình thì giảm thấp hơi thở không nói lời nào. Qua một lúc lâu, mọi người phải về nhà nấu cơm nên đứng dậy giải tán.
Sau khi được nhiều người khuyên lâu như vậy, tâm tình của Hồ Tú Liên cũng xem như bình tĩnh hơn. Bà tùy tiện búi lại tóc, rồi mang theo vết thương ở mũi, trán và cổ cùng với đôi mắt đỏ hoe bắt đầu nấu cơm tối và cám cho lợn.
Ninh Lan vẫn không nói lời nào, chỉ ở bên cạnh chịu khó giúp đỡ.
Một lúc sau, Hồ Tú Liên vẫn cảm thấy tức nên bà bắt đầu lẩm bẩm mắng chửi, không phải trù ẻo người ta chết sớm thì là trù cả nhà người ta chết. Ninh Lan nghe mấy câu chửi của bà mà cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác như Hồ Tú Liên đang trù ẻo cả nhà mình.
Ninh Ba, Ninh Dương từ bên ngoài trở về, nhìn thấy gương mặt đầy thương tích của mẹ còn biết chạy đến quan tâm hỏi: "Mẹ, mặt với cổ mẹ bị làm sao thế? Có phải bị mèo hoang cào không?".
Hồ Tú Liên liếc trắng họ một cái, tức giận nói: "Bị chó cào!".
Ninh Ba, Ninh Dương không nói nữa, Ninh Kim Sinh đúng lúc này trở về nhà. Ông nghiêng đầu nhìn mặt Hồ Tú Liên, trong lòng nghẹn một hơi, lát sau mới lên tiếng: "Bà còn ngại cả nhà chưa đủ mất mặt đúng không? Chúc mừng bà! Bà lại nổi tiếng rồi đấy!".
Hồ Tú Liên không nghĩ tới nhà mình bị mất trứng gà, bản thân bị Triệu Thải Tú đánh, hiện tại còn bị thêm Ninh Kim Sinh về nhà khiển trách. Cảm xúc của bà bỗng chốc dâng cao, trợn mắt nhìn Ninh Kim Sinh cả giận nói: "Tại bà ta trộm trứng gà của nhà chúng ta đấy, được chưa!".
Ninh Kim Sinh ngồi xuống trước bàn, nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên, tức giận nói: "Chứng cứ đâu? Bà lấy chứng cứ ra đây! Suốt ngày chỉ biết nghi thần nghi quỷ. Gà nó đẻ đông ít hạ nhiều, bà không biết hay sao?".
Hồ Tú Liên tức giận đến muốn nổ tung: "Tôi bọc chuồng gà ba lớp trong ba lớp ngoài, một chút gió lạnh cũng không dám lọt vào. Ông nói xem tại sao tôi phải làm vậy? Không phải vì muốn chúng mỗi ngày đẻ được nhiều thêm mấy quả trứng à! Số lượng trứng gà lúc trước luôn đều, mấy ngày gần đây cũng rất đều, chỉ riêng một tháng ở giữa là bất thường, nếu không phải có người trộm thì tôi sẽ chặt đầu mình xuống cho ông xem!".
Ninh Kim Sinh lại nói: "Bà có chứng cứ không? Nếu không có, bà nói người ta như vậy đó là bà oan uổng người ta! Giờ thì hay rồi, cả cái đội này đang nói bà bị Triệu Thải Tú giật đứt tóc đấy. Bà nuôi dạy được một đứa con gái ngoan, nháo ra ly hôn khiến cho cả nhà mất mặt còn chưa kiếm lại về, giờ bà còn vội vàng lao ra làm trò cười cho người ta xem, có phải bị người khác chê cười đến nghiện rồi không?".
Hồ Tú Liên nghiến răng tức giận, cũng cảm thấy hôm nay quả thực rất mất mặt, lại nháo ra chuyện lớn như vậy để cho cả đội đều biết. Kể từ khi Ninh Hương ly hôn, ngoại trừ đi làm thì bà không thường xuyên đi ra ngoài nữa, bây giờ thì càng không có mặt mũi nào để mà ra ngoài.
Toàn bộ mặt đều mất hết rồi còn đâu!
Đừng nhìn những người đến hóng chuyện đều lên tiếng khuyên can, thực chất đều ở sau lưng nhai lưỡi cả. Thậm chí, một số người xấu tính còn ở trước mặt cười hì hì hỏi cái này hỏi cái kia với giọng điệu như buôn việc nhà, nhưng thực tế là muốn làm cho người khác khó xử.
Trong lòng đuối lý, Hồ Tú Liên nghiến răng nghiến lợi không nói thêm câu nào nữa. Đúng lúc này, Ninh Ba đột nhiên giơ tay lên như đang trả lời câu hỏi lúc ở trường học: "Báo cáo! Con muốn tố giác, con biết ai đã lấy trộm trứng!".
Ninh Lan đang múc cám lợn trong nồi thì bỗng chốc nghe thấy câu nói của Ninh Ba, cô sợ tới mức suýt nữa đập cái muôi vào thành nồi.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng bị hấp dẫn sự chú ý, hai người cùng nhìn về phía Ninh Ba và đồng thanh hỏi: "Ai?".
Ninh Ba không chút do dự chỉ thẳng tay về phía Ninh Lan: "Là chị hai, con nhìn thấy chị ấy lén lút lẻn vào chuồng gà mấy lần, lần nào cũng cầm trứng gà nhét vào trong túi. Con tưởng rằng chị ấy cầm vào nhà, không ngờ là ăn trộm trứng!".
Nghe vậy, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên ăn ý max điểm, cùng quét mắt nhìn về phía Ninh Lan, ngay cả vẻ mặt cũng đồng bộ.
Cái muôi trong tay Ninh Lan không ngừng run lên khiến cám lợn vẩy bắn ra ngoài, rơi vào trong nồi. Cô mím môi định mở miệng nói, nhưng lại căng thẳng đến mức cổ họng nghẹn lại, thật lâu không thốt ra lời. Cô không ngờ Hồ Tú Liên sẽ phát hiện ra số lượng trứng gà bị sai, lại càng không ngờ đến Ninh Ba lại nhìn thấy cô lấy trứng.
Sắc mặt Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên tối sầm lại, họ nhìn chằm chằm Ninh Lan cố kìm xuống tính khí của mình, lớn tiếng hỏi: "Có phải là mày không?".
Ninh Lan ê a cả buổi, nhưng không thốt ra được lời nào.
Ninh Kim Sinh tức giận đập bàn một cách thô bạo khiến Ninh Lan sợ đến run rẩy kịch liệt, ông hỏi lại: "Tao hỏi có phải là mày không?!".
Hốc mắt Ninh Lan nhất thời đỏ lên, bối rối đến mức không nói nên lời.
Lúc này Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng đã nhìn ra, Hồ Tú Liên không hỏi, bà đột nhiên từ đằng sau bếp lò nhảy dựng lên, vừa nghiến răng vừa đi tới kéo bím tóc của Linh Lan, vừa kéo vừa đổ ập xuống một trận đánh.
Vừa đánh, bà vừa hỏi Ninh Lan: "Tại sao lại ăn trộm trứng? Tại sao mày lại ăn trộm trứng hả?!".
"Mày có biết gà mái vào Đông đẻ được quả trứng có bao khó không hả?!".
Ninh Kim Sinh là người sĩ diện, lại càng sợ bị Triệu Thải Tú ở bên cạnh nghe thấy bèn vội vàng đứng dậy đi đóng cửa. Nhìn thấy Ninh Lan bị Hồ Tú Liên đánh đến không ngừng khóc, ông kìm nén lửa giận không ra tay nữa.
Ninh Lan bị đánh đau, cuối cùng không nhịn được nữa mà hét lớn một tiếng: "Tại ba mẹ không cho con tiền mà! Cả lớp chỉ có mỗi mình con là không bỏ nổi tiền! Đây là do ba mẹ ép con!".
Hồ Tú Liên lần này không nhịn được nữa, bà vung tay đánh càng mạnh hơn tựa như muốn đánh chết Ninh Lan luôn vậy. Bà gằn giọng nói: "Vậy là mày đi ăn trộm hả! Trộm trứng trong nhà rồi cầm đi bán! Mày còn là con người không! Sao tao lại nuôi ra loại súc sinh như mày chứ hả! Tạo điều kiện cho mày đi học, tạo điều kiện cho mày đọc sách nhưng lớn như vậy rồi đến một xu tiền cũng chưa kiếm về cho nhà, giờ còn muốn trộm của nhà, mày còn là người không?!".
Ninh Lan cũng uất ức cực kỳ, nước mắt rơi liên tục, cô nghiến răng cãi lại: "Con cũng là một thành viên trong nhà, tiền trong nhà vốn có một phần của con, gà đẻ trứng cũng là do con thường xuyên thái đồ ăn cho chúng, dựa vào đâu con không thể dùng một ít trứng gà? Ninh Ba Ninh Dương chả làm gì cả, nhưng cái gì ba mẹ cũng cho chúng nó, tại sao lại không cho con! Con đâu có dùng tiền lung tung đâu, con dùng vào chỗ cần dùng mà!".
Đáng chết, Hồ Tú Liên nghe cô nói thì càng điên tiết hơn. Đánh bằng tay không khiến tay bà rất đau, vậy là bà vội xoay người tìm một vòng và phát hiện ra que cời lửa. Hồ Tú Liên lập tức cầm lấy cái que không chút nghĩ ngợi rồi đánh mạnh vào trên đùi của Ninh Lan: "Mày còn dám cãi à! Tao cho mày cãi này!".
Sau khi quất mạnh gần mười cái ở trên đùi Ninh Lan, Hồ Tú Liên dừng lại, thở hồng hộc nhìn cô nói: "Vậy hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày một điều, mỗi một viên gạch một miếng ngói trong cái nhà này đều thuộc về các em mày hết. Nhà này không có phần của mày, và mày sớm muộn gì cũng phải lập gia đình! Tạo điều kiện cho mày học hết cấp ba, ở trên người mày bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng lại không muốn kiếm tiền về cho các em mày đi học, xây nhà, cưới vợ, cả ngày chỉ biết vòi tiền của gia đình thôi, không cho thì giở thói ăn trộm, lương tâm của mày bị chó ăn rồi đúng không! Mày xem có ai làm chị như mày không?".
Ninh Lan đỏ bừng mắt nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên, trong mắt nhất thời sinh ra oán độc. Trước kia có Ninh Hương ở đây, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân không có gì chênh lệch với Ninh Ba và Ninh Dương. Nhưng trải qua lần này mới biết, hóa ra cô còn không bằng một sợi tóc của Ninh Ba và Ninh Dương.
Trước kia cô chưa bao giờ gặp phải chuyện gì đặc biệt khó xử, lại bởi vì có Ninh Hương ở trên giúp cô chống, giúp cô giải quyết vấn đề, để cô được hưởng sự đối xử giống như Ninh Ba và Ninh Dương, nên cô thực sự nghĩ rằng mình cũng giống như Ninh Ba, Ninh Dương. Mà ở lúc cô cảm thấy mình và Ninh Ba, Ninh Dương không có chênh lệch, cô lại chưa bao giờ suy nghĩ tại sao Ninh Hương lại khác với ba người bọn họ. Tại sao Ninh Hương lại giống Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, mỗi ngày đều lao động vất vả để kiếm tiền nuôi cô, Ninh Ba và Ninh Dương. Cô coi đó là chuyện đương nhiên và hưởng thụ tất cả, cô luôn cảm thấy đó là điều Ninh Hương nên làm và chưa từng cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì.
Hiện tại Ninh Hương đã quyết liệt với gia đình, không còn giúp gia đình chút nào nữa thì Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên lại đem tất cả áp lực đó ném lên người cô. Ninh Lan nháy mắt không thể chịu nổi, trong đầu chỉ có ba chữ---- Dựa vào đâu?
Tất cả tiền trong nhà đều là của Ninh Ba và Ninh Dương, cô không thể dùng một xu tiền của gia đình, cho dù thực sự cần. Chẳng những không được dùng mà cô còn phải nghĩ cách kiếm tiền, dành dụm tiền cho Ninh Ba và Ninh Dương đi học, xây nhà, cưới vợ, nếu không thì chính là sói mắt trắng, là đồ vô lương tâm. Rốt cuộc là dựa vào đâu hả?
Trong lòng uất nghẹn đến khó thở, Ninh Lan đứng yên không động với vành mắt đỏ hoe, bởi vì trên đùi bị đánh đau khiến chân cô hơi cong lại. Cơn đau làm cô không thể nào đứng thẳng được, ngoài ra cũng sợ lại bị đánh tiếp bởi que cời lửa.
Hồ Tú Liên cũng đánh mệt mỏi, cả hai lòng bàn tay đều đã tê dại. Thấy Ninh Lan im im không nói, bà thở hổn hển quay trở lại trước bếp lò ngồi xuống, cổ họng đã khàn đi do quát mắng, mệt đến không nói được câu nào.
Ninh Ba và Ninh Dương thì đang cảm thấy bản thân đã làm được một điều tuyệt vời và rất chính nghĩa. Ở thời đại này, việc tố giác và vạch trần rất được xem trọng. Cho dù có là chị ruột, chỉ cần biết thì phải báo, nhất định không được để kẻ xấu thoát khỏi sự trừng phạt!
Ninh Kim Sinh ngồi ở trước bàn ăn nhìn chòng chọc vào Ninh Lan, ánh mắt giống như hai con dao cắt xẻo ở trên người cô. Ông lúc này cũng tức muốn nổ tung lồng ngực, nhìn Ninh Lan mà nói: "Mày đã lớn rồi, cần phải biết gánh vác trách nhiệm của gia đình chứ không phải chỉ biết ngửa tay xin tiền, không cho thì ăn trộm! Nói mày có hai câu, đánh mày có hai cái, mày còn dám cãi nhem nhẻm cơ đấy! Đúng là cái loại không tưởng được?".
Ninh Lan chuyển tầm mắt sang nhìn ông, sợ mình bị đánh nữa nên không dám nói gì. Cô mở miệng đó là cãi lại, nhưng không nói thì cô biết phải làm gì đây.
Cô không dám mở miệng cãi lại, cũng không dám tức giận bỏ nhà đi, nên sau khi đứng đó một lúc thì xoay người đi về chỗ bếp, xúc cám lợn vào xô đi cho lợn ăn.
Mang theo gương mặt in đầy những dấu ngón tay đỏ, hai chân run lên vì đau nhưng vẫn kiên trì múc đầy xô cám lợn, rồi nghiến răng xách ra ngoài.
Đợi sau khi cô rời khỏi, Hồ Tú Liên ngồi ở sau bếp, nói: "Nuôi được hai đứa con gái, chả có đứa nào được tích sự gì".
Ninh Kim Sinh nói: "Do bà nuôi bà còn có mặt mũi để nói!".
Hồ Tú Liên bị mắng cũng không dám nói lại, dường như việc nuôi con tốt hay không tất cả trách nhiệm thật đúng là của một mình bà. Việc hai đứa con gái không được nuôi dạy tử tế, bà thật sự ôm trách nhiệm đó về trên người mình.
Nào ngờ, Ninh Dương bất ngờ nói một câu: "Nuôi không dạy đó là lỗi của cha".
Nghe thế, khóe miệng Hồ Tú Liên bất giác cong lên, suýt nữa bật cười thành tiếng. Mà Ninh Kim Sinh thì trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Ninh Dương mắng: "Thằng khỉ, mày nói cái gì đó? Có tin bố mày quất mày không hả?".
Ninh Dương vội vàng mím môi ngậm miệng, không dám nói tiếp.
Vừa rồi Ninh Lan mới bị đánh, nên cậu tin Ninh Kim Sinh chắc chắn sẽ quất cậu thật. Như vậy sẽ rất đau.
--- HẾT CHƯƠNG 25 ---