--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 26.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Lan đi ra ngoài đổ thức ăn vào máng lợn, một bên chân của cô run bần bật, nước mắt trên mặt trượt dài đến khóe miệng, vị mặn chát. Cô không đưa tay lên lau, sau khi đổ thức ăn vào máng thì ngồi xổm ngay bên ngoài chuồng lợn, mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Ngày mùa đông thường ngắn, sắc trời lúc này đã tối sầm, cô không để cho mình phát ra tiếng động mà chỉ ngồi rơi nước mắt. Đôi mắt dường như đang nhìn về phía xa, nhưng thực tế là tầm nhìn đã bị mờ đi bởi nước mắt, cái gì cũng không thấy rõ.
Khóc một lúc lâu, cô đưa tay lên lau nước mắt, rồi xách thùng cám lợn quay vào nhà.
Hồ Tú Liên đã nấu xong cơm và bưng thức ăn lên bàn. Cả nhà năm người cùng ngồi xuống ăn, bởi vì Ninh Lan ăn trộm trứng nên không khí trong gia đình nhất thời không mấy tốt đẹp, thoạt đầu không ai mở miệng nói chuyện. Cách một hồi, cuối cùng Ninh Kim Sinh mở miệng trước, ông nhìn về phía Ninh Ba với Ninh Dương nói: "Chuyện trứng gà, hai đứa bay không được nói ra ngoài, đã biết chưa?".
Ninh Ba và Ninh Dương lập tức đáp: "Tại sao?".
Ninh Kim Sinh hắng giọng: "Bảo chúng mày không được nói thì không được nói, nói ra nhà chúng ta sẽ bị người ta mắng, đã hiểu chưa?".
Ninh Ba vẫn hỏi: "Ai sẽ mắng ạ?".
Ninh Kim Sinh thực sự không nhịn được tức giận, ông hít sâu một hơi rồi kiên định nói: "Mẹ hai đứa đã đổ cho Triệu Thải Tú, hai người họ còn đánh đến ngươi chết ta sống, hiện tại người ta không đến gây chuyện nữa đó là đã được dàn xếp ổn thỏa. Nếu giờ hai đứa mày đem việc này nói ra, thanh danh và nhân phẩm của chị hai mày sẽ bị bôi xấu, đến lúc đó Triệu Thải Tú còn không dẫn chồng bà ta đến gây chuyện à? Ra cái trò cười này, nhà chúng ta còn có thể sống thẳng lưng nữa được không hả? Chuyện của chị cả mày, đến giờ người ta vẫn còn bàn tán kia kìa".
Nếu gia đình ông không nói ra chân tướng thì sẽ không có ai biết rốt cuộc là người nào lấy trộm trứng. Dù sao cũng không có bằng chứng, Triệu Thải Tú cũng không thừa nhận, mà mọi người chỉ đơn giản là tới hóng chuyện xem náo nhiệt, thế nên việc này không cần ai phải thực sự đứng ra chịu trách nhiệm. Hơn nữa, vì Hồ Tú Liên đã đổ việc này lên đầu Triệu Thải Tú trước đó, nên người khác sẽ chỉ ở sau lưng ngầm hoài nghi Triệu Thải Tú, chứ không ai sẽ nghi ngờ đến Ninh Lan, như vậy cũng sẽ không ai biết đến việc xấu trong nhà của gia đình ông.
Ninh Ba và Ninh Dương nghiêm túc nghe, gật đầu đáp: "Ồ...."
Thuyết phục xong Ninh Ba và Ninh Dương, Ninh Kim Sinh nhìn về phía Ninh Lan với sắc mặt không tốt: "Việc mày ăn trộm trứng, chỉ người trong nhà biết là được. Bị đánh một trận, mày cũng nên tự ngẫm lại đi".
Ninh Lan cúi đầu ăn cơm không nói câu nào, nhưng cô vẫn không cảm thấy bản thân lấy trứng gà của gia đình có vấn đề gì lớn. Cùng là con cái nhà họ Ninh, tại sao Ninh Ba với Ninh Dương có thể dùng tiền của gia đình, mà cô thì lại không thể? Trước kia cô cũng có thể mà.
Ninh Kim Sinh thấy cô không nói lời nào, chỉ cho rằng cô đã biết sai và đang tự ngẫm lại lỗi lầm. Và mấy đũa cơm, ông đột nhiên nhớ đến một chuyện, vì vậy hỏi Ninh Lan: "Trước khi tốt nghiệp, mày nói trường tiểu học trên huyện đang trống một vị trí giáo viên, thế mày có tranh thủ được không?".
Ninh Lan im lặng, không biết tại sao ông lại hỏi một vấn đề quá rõ ràng như vậy. Đừng nói trường tiểu học trên huyện chỉ trống một vị trí giáo viên, cho dù có đến mười cái thì cũng không đến lượt người như cô. Nếu như Ninh Hương và Giang Kiến Hải không ly hôn thì chuyện đó còn rất có thể, còn hiện tại khả năng gì cũng không có.
Vì vậy, cô trực tiếp lắc đầu, không lên tiếng nói chuyện.
Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi, không vui nói: "Đồ vô dụng. Vậy mày học cấp ba không phải học vô ích à? Lãng phí nhiều năm như vậy, tiêu tốn nhiều tiền như vậy, kết quả chả được cái tác dụng gì".
Ninh Lan vẫn cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại nghĩ---- Sao ông không nói chính mình vô dụng đi? Cũng là cha mẹ, nhưng cha mẹ người ta thì hết lòng vì tương lai tốt đẹp của con cái mà cố gắng sắp xếp, còn các người thì chả làm được cái gì, cuối cùng còn oán trách tôi.
Ở cái thời đại đặc biệt này, chỉ đọc sách là không thể thay đổi vận mệnh của bất kỳ ai. Đi học đều dựa vào giấy giới thiệu, được tuyển hay không không phải do học lực chênh lệch, mà là hoàn cảnh gia đình có tốt hay không. Điểm thi cao hay thấp chẳng có nghĩa lý gì, vì không ai quan tâm nó cả.
Thông thường nhà trường chỉ dạy nửa buổi, không phải học văn hóa nào hết mà đa số là dành thời gian học chính trị tư tưởng, chủ yếu để nâng cao giác ngộ. Hoặc tổ chức các hoạt động ghi nhớ những đắng ngọt của quá khứ, mục đích là nâng cao tinh thần đấu tranh cách mạng và tình cảm nồng nàn với cách mạng của học sinh. Nửa ngày còn lại nhà trường sẽ phân lớp thành các tổ nhóm đi lao động, vậy nên có rất nhiều người căn bản không học được gì ở trường học.
Sau khi tốt nghiệp trung học, thường chỉ có ba đường ra dành cho mọi người.
Một, nếu gia đình có hoàn cảnh đặc biệt, có người giúp đỡ sắp xếp, cộng thêm may mắn thì có thể kiếm được việc làm ở thành phố. Kế tiếp là đi thẳng lên thành phố làm việc, nắm chắc bát cơm manh áo trong tay là đủ khiến người ta phải ghen tị đỏ mắt.
Hai, là tình trạng của hầu hết học sinh thành thị, nghe theo sự sắp xếp của nhà trường đi về nông thôn, hoặc đến các nông trại ở ngoại ô thành phố tiếp nhận tái giáo dục bần hạ trung nông. Nếu không tiếp nhận một hai năm giáo dục thì không có cách nào để trở lại thành phố làm việc thông qua chiêu công.
Ba, đó là có bản lĩnh hoặc gia đình thu xếp được thì có thể mặc quân phục đi làm lính. Đây là con đường đáng ghen tị nhất, cũng là vinh quang vô cùng. Thời đại này, ai khoác lên mình bộ quân phục thì được cho là rất Tây, rất giỏi.
Đối với học sinh đến từ nông thôn như Ninh Lan, nếu không có mối quan hệ và không kiếm được một công việc nghiêm túc, vậy không cần nhà trường sắp xếp cho cô chen ngang vào lữ đoàn nào đó, mà chỉ cần quay về lữ đoàn nhà mình để lao động là được.
Vốn dĩ, cô xác thực có thể đi con đường thứ nhất, tiền đề là Ninh Hương và Giang Kiến Hải không ly hôn.
Mà bây giờ, ngoại trừ quay về quê lao động thì cô không còn lựa chọn nào khác.
Thời đại ngày nay, nền kinh tế kế hoạch kiểm soát chặt chẽ mọi thứ, một cây củ cải là một cái hố, người dân nông thôn không được phép ra thành phố làm việc và kiếm tiền tùy ý. Trên dưới cả nước, ăn uống tiêu dùng đều bị kiểm soát chặt chẽ bằng phiếu chứ đừng nói đến loại chuyện lớn như công việc. Và tất nhiên, kinh doanh thì càng không cần nói tới, bởi vì đầu cơ trục lợi là một tội lớn.
Ninh Lan không nói chuyện, Hồ Tú Liên tiếp lời Ninh Kim Sinh: "Còn phải trách con chị nó nữa, nếu nó không ly hôn với Giang Kiến Hải thì công việc của Ninh Lan tám phần đã rơi vào nó rồi. Giờ thì tốt, học nhiều năm như vậy chỉ học phí công!".
Nhắc đến Ninh Hương và Giang Kiến Hải, Ninh Kim Sinh nháy mắt tức đến lồng ngực khó thở. Nói rất đúng, nếu không phải Ninh Hương nháo ra cái tình cảnh bây giờ thì gia đình ông ở trong đại đội làm sao lại bị mọi người châm biếm như vậy, và công việc của Ninh Lan hiện tại chắc cũng tám phần được giải quyết rồi.
Rõ là chuyện vui vẻ phồn vinh, mắt thấy phía trước là một mảnh tươi sáng, nhưng vì một mình nó mà biến tất cả thành dáng vẻ như quỷ hiện giờ!
Nhiều lúc ông thấy hận, hận mình không thể bóp chết con sói mắt trắng kia đi!
Nhưng dù có tức giận đến đâu ông cũng không thể làm gì được, Ninh Hương đã ly hôn với Giang Kiến Hải, cũng đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Hơn bốn tháng nay, nó chưa hề quay về một lần, kể cả mẹ nó hôm nay bị người ta đánh cũng không thấy nó trở về nhìn xem.
Thật là nhẫn tâm, thật là đau thắt ruột, mang thai mười tháng sinh ra nó, dọn từng bãi phân bãi nước tiểu nuôi nấng nó, cuối cùng lại nuôi ra một thứ nhẫn tâm, bạc tình bạc nghĩa, dồn gia đình vào chỗ chết, và không có tí lòng tri ân nào hết.
Cứ nghĩ đến là lại thấy tức muốn chết, Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi, gắt giọng nói: "Nhắc đến nó làm gì? Về sau cấm nhắc đến nó trong cái nhà này! Đời này nó sẽ không hơn gì Vương Lệ Trân đâu, sẽ sống một mình đến hết đời, xem ai coi trọng nó!".
Nói đến Vương Lệ Trân thì càng xúi quẩy hơn, từ khi Ninh Hương đi gần với Vương Lệ Trân, họ càng cảm thấy rằng Ninh Hương đã hoàn toàn không cứu nổi nữa rồi. Dính ai không dính, lại dính đến Vương Lệ Trân, có ai mà không biết chồng Vương Lệ Trân là loại gì cơ chứ?
Hơn mười năm qua, Vương Lệ Trân sống ở trong thôn là cái dạng gì? Có thể nói người không ra người quỷ không ra quỷ, sống còn không bằng heo chó. Ninh Hương dính đến bà ta, vậy chỉ có nước bước theo gót bà ta mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận đến xanh ruột!
Phụ nữ mà sống thành cái dạng đó, không bằng nhảy sông chết đi cho rồi!
Không nói về Ninh Hương nữa, Hồ Tú Liên kéo chủ đề về trên người Ninh Lan: "Bắt đầu từ ngày mai mày đi làm việc cho tao, đừng có lại ru rú trong nhà nữa. Không tìm được công việc thì đi làm kiếm điểm công đi".
Bây giờ cô mới mười bảy tuổi, lấy chồng vào tuổi này thì hơi sớm, vậy để ở nhà làm việc thêm một năm đi.
Nghe vậy, Ninh Lan ngẩng đầu lên, sắc mặt biến đổi nhìn Hồ Tú Liên---- Tay chân cô lèo khèo, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải làm việc nặng do còn đi học. Công việc lao động ở trường thì không nặng mấy, vậy bảo cô bắt đầu làm việc là làm việc gì?
Công việc kiếm điểm công là công việc tương đối nặng nhọc, không chỉ phơi gió phơi nắng, dầm mưa dầm sương mà còn cần đến sức lực. Đặc biệt là mùa đông, mọi người trong các đội còn phải xây dựng các công trình hạ tầng khác nhau, đắp đập, tu bổ kênh mương,v.v.... Tóm lại đều là công việc tốn thể lực. Với lại, gần đây lữ đoàn đang cổ động tổ chức tết xuân cách mạng nên khả năng sẽ không có ngày nghỉ vào dịp Tết năm nay, mà là ngày nào cũng phải đi làm. Tất nhiên, đi làm ngày nào sẽ được tính điểm công ngày đó, nếu không làm thì sẽ không có điểm công.
Do dự một chút, Ninh Lan mới nhỏ giọng nói: "Con.....không muốn đi".
Sắc mặt Hồ Tú Liên tối sầm lại: "Vậy mày muốn làm gì?".
Ninh Lan nhai cơm không nói.
Hồ Tú Liên lại nói: "Mày có bản sự như chị mày không? Giỏi thì cũng thêu thùa đi. Như vậy không cần tắm gió tắm mưa gì hết. Không thì mày có tài, mày đến trường học kiếm một vị trí xem, tự kiếm cái bát sắt cho mình xem. Như vậy tất cả đều cùng vui, vừa có tiền lương cao lại còn có mặt mũi. Cái loại một không biết thêu thùa, hai không kiếm được công việc nghiêm túc như mày, thế không đi đội sản xuất kiếm điểm công thì mày muốn làm cái gì?".
Ninh Lan nuốt cơm, cắn môi không nói.
Hồ Tú Liên nhìn cô chết cũng không muốn đi thì càng nói dông dài hơn: "Đã nói không cho đọc sách rồi, nhìn xem, đọc nhiều năm như vậy có làm được cái tích sự gì không? Cuối cùng còn không phải về quê làm ruộng? Làm ruộng được hai năm rồi không phải đi lấy chồng, sinh con cho nhà người ta à? Nếu giống như chị mày, ở nhà kiếm tiền từ nhỏ, vậy giờ kiếm được cho gia đình bao nhiêu tiền rồi? Hiện tại đã không không kiếm được một xu lại còn mất rất nhiều tiền cho cái thứ bồi tiền hóa* như mày! Không muốn đi làm, chẳng lẽ còn muốn tao nuôi mày ăn không ở không có phải không? Mày nghĩ đẹp quá nhỉ!".
(*) Bồi Tiền Hóa: Món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái lấy chồng, cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn.
Ninh Lan càng nghe càng buồn bực, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Con không cần mấy người nuôi con, con ở nhà nuôi lợn gà với làm việc nhà. Một con lợn nuôi một năm cũng có thể kiếm hơn một trăm tệ, còn có trứng gà mỗi tháng đều có thể đổi ra thành tiền, con cũng không ăn nhiều nên có thể đủ nuôi sống chính mình".
Hồ Tú Liên trợn trừng mắt: "Ái chà, mày nuôi sống mình mày là được rồi hả? Mày ăn của gia đình dùng của gia đình, mày cho rằng chỉ nuôi lợn gà là đủ hả? Tao bỏ ra nhiều tiền như vậy tạo điều kiện cho mày đi học, là để mày trở về nuôi lợn gà? Là tao không biết hưởng phúc hay là ba mày không biết hưởng phúc, không thì bọn tao cũng ở hết nhà nuôi lợn gà xem có được không? Ninh Ba, Ninh Dương cũng không cần đi học, cưới vợ nữa có được không?".
Ninh Lan mím môi, bạo dạn nói: "Ninh Ba, Ninh Dương đâu phải do con sinh, con vì sao phải nuôi chúng nó?".
Kết quả đúng như cô dự đoán, vừa nói xong, Ninh Kim Sinh đã giơ đũa lên định quất cô, đồng thời chửi một câu: "Loại vô tâm! Đây là em trai mày đấy!".
Ninh Lan sợ tới mức lập tức ôm lấy đầu, vùi mặt thật sâu xuống dưới, ngồi im không dám nhúc nhích.
Thấy cô như vậy, Ninh Kim Sinh không vụt đũa xuống mà thu trở về tiếp tục ăn cơm, trong miệng nói: "Ninh A Lan, mày nghe cho rõ lời tao nói đây, Ninh Ba với Ninh Dương còn nhỏ, mày làm chị thì hai đứa em mày chính là trách nhiệm của mày! Hiện tại mày đã tốt nghiệp trung học, mày đã không còn là trẻ con nữa, tao để mày đi học nhiều năm như vậy là đã đủ tốt với mày rồi!".
Thấy chiếc đũa không rơi xuống, Ninh Lan thở phào, hai tay từ từ bỏ xuống. Cô thực sự rất hận, nhưng đó là loại hận tìm không thấy đường ra, tìm không thấy cách xử lý, thậm chí cô còn không dám hé răng nửa lời.
Kế tiếp, cô không nói lời nào, chỉ ngồi nghe Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên bắt đầu luyên thuyên tẩy não cô. Kể cho cô nghe chị gái nhà ai xây nhà cho em trai ở, chị gái nhà ai bỏ tiền ra cho em trai cưới vợ, cuộc sống nhà ai càng ngày càng tốt lên khiến người khác phải ghen tị.
Ninh Lan nghe mà nghĩ thầm trong lòng---- Nhà ở cũng cần chị gái xây cho, cưới vợ cũng muốn chị gái lo hộ, vậy mấy thằng em đó chết rồi à hay là sắp tắt thở? Sau này có con, thế có cần chị gái nuôi giúp luôn không?
Đương nhiên, cô không dám nói ra mấy lời này, vì nói ra là sẽ bị đánh.
Cô ngồi nghe những lời ong ong như ruồi bay tứ tung, im lặng cơm nước xong xuôi và giúp Hồ Tú Liên rửa bát. Sau đó rửa mặt rồi quay về phòng nằm ngủ. Thực tế là cô không ngủ được, cứ nằm trên giường giống như một cái xác.
Nằm nhìn những xà gỗ trên đỉnh đầu, nhìn những viên ngói màu xám đen, cô cứ nghĩ---- Chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là cô có thể ở lại thành phố làm giáo viên, có thể rời xa hẳn cái làng rách nát này, có thể không cần chịu sự ràng buộc và áp bức bởi bất kỳ ai.
Chỉ kém một chút, cô sẽ là người có hộ khẩu ở thành phố!
Ninh Lan sững sờ suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ đến mọi chuyện, nghĩ đến ngày bị Ninh Hương đẩy xuống sông và bò lên từ trong nước sông lạnh lẽo. Đột ngột, cô ngồi bật dậy, xuống giường cầm lấy cái cặp sách đã giặt đến phai màu và lấy ra một chiếc túi tiền nhỏ. Túi tiền này là Ninh Hương làm cho cô, được thêu hoa lan ở cả hai mặt, tay nghề rất tinh tế, từng chiếc lá đều như có sức sống.
Cầm ở trong tay nhìn một lúc, hốc mắt Ninh Lan từ từ đỏ lên. Cô đứng dậy đi tìm kéo, sau đó quay về giường ngồi xuống và nghiến răng dùng kéo cắt nát chiếc túi tiền đang cầm trên tay. Cắt xong, cô ném tất cả mảnh vụn của túi tiền cùng với kéo xuống đất, sau đó nghiêng người nằm ở trên giường, kéo chăn che kín đầu.
Ánh trăng mùa đông chiếu vào phòng, ánh sáng bạc hắt xuống trên những mảnh vụn của túi tiền nhỏ.
--- HẾT CHƯƠNG 26 ---