Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại

--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---

🌻🌻🌻🌻🌻

CHƯƠNG 30.

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Giang Kiến Hải hút hết điếu thuốc trong miệng, anh dập tàn thuốc rồi ném vào lòng bếp, sau đó hít một hơi đứng dậy trở về phòng. Anh vén chăn lên lại nằm xuống, đưa tay ôm Lưu Oánh vào lòng, ôn tồn dỗ dành: "Chúng ta khó khăn lắm mới vượt qua bao nhiêu trắc trở thế tục để kết hôn và đến với nhau, chúng ta hãy chung sống hòa thuận với nhau có được không em? Mẹ anh gần bốn mươi tuổi mới có anh, bây giờ bà cũng già rồi, không chừng một ngày nào đó..... Chúng ta hãy hiếu thuận bà thật tốt, nhé em?".

Lưu Oánh không phải người vừa giận liền quên hết tất cả, mối quan hệ giữa cô và Giang Kiến Hải vốn dĩ không phải là tình yêu thuần khiết, trong nội tâm cô là có mục đích khác. Hiện tại thấy Giang Kiến Hải nhẹ giọng dỗ dành cô trước, cho cô bậc thang để xuống nên cô đương nhiên cũng thuận theo ý anh.

Cô trở mình đối mặt với Giang Kiến Hải, dựa vào trong ngực anh: "Vậy anh phải đối xử tốt hơn với em đấy".

Giang Kiến Hải nói: "Em là vợ mà anh vất vả lắm mới cưới được, anh không tốt với em thì còn ai tốt với em?".

Hai người tiêu tan hiềm khích trước đó, làm hòa như cũ rồi ôm nhau ngủ.

Tuy nhiên, việc hòa giải chỉ diễn ra đúng một đêm rưỡi thì Lưu Oánh và Lý Quế Mai lại cãi nhau.

Bởi vì là giao thừa, sau khi Giang Kiến Hải thức dậy vào buổi sáng, anh liền chỉ huy Giang Ngạn với Giang Nguyên đi dán câu đối, sau đó ra ngoài đi la cà. Trong thôn có nhiều người lớn lên từ nhỏ với anh, mà đi đến đâu người ta cũng gọi anh một tiếng "xưởng trưởng Giang" khiến tâm tình anh rất tốt đẹp khi ra cửa.

Mọi người ra ngoài phấn đấu là vì cái gì?

Còn không vì một ngày áo gấm về quê, để cho tất cả lão phụ hương thân phải ghen tị à!

Nhưng nào có ngờ, anh mới ra ngoài dạo được một hồi, đang bị người ta vây quanh nói chuyện anh cưới được vợ thành phố, đang nói đến mặt mày phấn khởi thì Giang Hân đột nhiên chạy tới, vừa thở hổn hển vừa sốt ruột nói: "Ba, mẹ kế mới..... Mẹ kế mới..... Đánh nhau với bà nội rồi!".

!!!

Nghe vậy, Giang Kiến Hải đứng bật dậy khỏi ghế. Bị nhiều người bên cạnh quan sát như vậy, anh vội vàng che giấu sự xấu hổ trong lòng, gượng cười nói: "Mọi người cứ nói tiếp đi, tôi về nhà xem sao".

Đến khi dẫn theo Giang Hân đi xa, anh nói với Giang Hân: "Chuyện có lớn mấy đâu, sao mày không gọi tao ra ngoài rồi nói? Tự dưng chạy đến trước mặt người ta bô bô làm gì? Ba mày còn muốn sĩ diện, làm thế không phải để cho người ta đàm tiếu à".

Giang Hân nửa hiểu nửa không: "Vậy lần sau con sẽ không thế nữa".

Còn có lần sau?

Lạy trời đừng có lần sau!

Mà Giang Kiến Hải nói Giang Hân như vậy cũng là có lý có cứ, ngay khi anh vừa dẫn Giang Hân rời đi, những người đang trò chuyện với anh lập tức bắt đầu nghị luận. Nói gì được, tất nhiên là nói lấy vợ thành phố có tốt hay không.

Dâu thành phố đâu có dễ bắt nạt, mà Lý Quế Mai lại là người thích nắm thóp người khác trong tay. Nhà bà đã cưới hai, ba người con dâu, nhưng ai bà cũng muốn giẫm dưới lòng bàn chân. Đừng có gọi bà là mẹ, nên gọi bà là tổ tông bà mới vui.

Bọn họ nói: "Nhà họ Giang e là sau này luôn có trò hay để nhìn".

Nói xong, lại có người đề nghị: "Mọi người có muốn đi xem không? Hay là chúng ta đi xem chút đi".

Đúng, gần sang năm mới, có trò hay để nhìn cớ sao lại không đi? Những người khác kịp phản ứng lại, họ vội vã chạy đến nhà họ Giang để xem náo nhiệt. Bởi thế, dù Giang Kiến Hải có muốn cứu lại sĩ diện một lần nữa cũng vô ích. Mẹ ruột và vợ ở nhà có bất hòa, muốn người ta không tới hóng chuyện là không thể nào, anh cũng chẳng thể ngăn được miệng người ta nên chỉ có thể nhanh chóng quay về nhà xem sao.

Lúc anh dắt theo Giang Hân chạy về, chỉ thấy trong nhà đã hoàn toàn không còn cái dáng nhà nữa. Quần áo, giày dép, thậm chí cả bát đĩa bị ném loạn trên đất. Nói là loạn, nhưng thực tế nó không khác gì một bãi rác. Ngoài hỗn loạn, Lưu Oánh đứng một bên sụt sịt với vành mắt đỏ hoe, bộ dạng như đang uất ức nhưng lại tràn đầy khí thế. Trái lại, Lý Quế Mai trực tiếp ngồi trên mặt đất, vừa gào vừa hét đến kinh thiên động, chấn khiếp quỷ thần.

Cùng lúc đó, quanh nhà anh đã tụ tập một số hàng xóm lân cận sang đây xem trò hay, có một ít người đang vươn tay vừa kéo Lý Quế Mai vừa khuyên bà bằng nhiều lời lẽ khác nhau. Chỉ là, Lý Quế Mai không nghe, bà vẫn tiếp tục gào thét ăn vạ ở trên đất, còn mắng nhiếc rất nhiều lời tục tĩu khó nghe.

Cái gì mà loại mặt hàng rẻ rách tặng tới tận cửa, chả biết làm cái gì, tính tình còn đanh đá, nói có mấy câu đã xụ mặt với bà. Lý Quế Mai bà đã có mấy người con dâu nhưng người nào người nấy đều hiếu thuận với bà, đã bao giờ gặp phải loại không biết lớn bé như cô ta đâu!

Gái thành phố cái mẹ gì, có mà lớn lên trong mương cống thành phố thì có!

Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, có nội hàm cái nỗi gì, sợ là sách đọc được đều ném vào bụng chó hết rồi!

Đối mặt cảnh tượng này, Giang Kiến Hải không thốt nổi thành lời, đầu óc anh quay vòng đau nhức, cảm giác như máu đang chạy ngược lên não.

Đời này của anh sẽ không bị chết trẻ đấy chứ?

Chắc là không đâu nhỉ?

Nghiệp chướng quá!

***

Chuyện Giang Kiến Hải cưới lần ba lấy được vợ thành phố, sau khi truyền đi khắp đội Cam Hà thì cũng nhanh chóng truyền sang đội Thủy Điềm. Người của đội Thủy Điềm sở dĩ chú ý việc này là vì Ninh Hương và Giang Kiến Hải đã ly hôn. Còn Ninh Hương lại không quan tâm Giang Kiến Hải cưới lần ba hay lần bốn, cũng không cố ý đi hỏi thăm chuyện này. Thỉnh thoảng có nghe được người ta buôn dưa lê hai câu, cô cũng hoàn toàn xem như không nghe thấy, chỉ coi Giang Kiến Hải không liên quan gì đến mình.

Cô và Vương Lệ Trân cùng nhau trải qua đêm giao thừa thật vui vẻ và an tâm. Bởi vì không có thân thích để đi thăm nên Tết này hai người họ ở bên nhau, rảnh rỗi thì cùng nhau ra ngoài đi dạo, hoặc tìm chút việc gì đó làm cho mình vui vẻ. Tất nhiên, Ninh Hương không quên chuyện đọc sách, ôn tập, học thuộc lòng và luyện chữ.

Sau Tết, nguyên liệu mới đã được đưa tới trạm thêu, cũng chính là đai lưng kimono mà trạm trưởng Trần đã đề cập trước Tết. Sau khi Ninh Hương đến trạm thêu lấy nguyên liệu về, cô lại tiếp tục vùi đầu vào thêu thùa cùng với chăm chỉ luyện tập tay nghề của mình để nhanh chóng tiết kiệm thêm nhiều tiền.

Vì có Vương Lệ Trân hướng dẫn, hiện tại Ninh Hương không tới xưởng thêu của đại đội để làm đồ thêu nữa. Mỗi ngày cô đều tới nhà Vương Lệ Trân sau khi thức dậy và rửa mặt, qua nhà cùng ăn sáng với bà, rồi cùng làm đồ thêu dưới sự hướng dẫn của bà.

Ngày hôm nay cũng không khác mấy ngày trước, Ninh Hương thức dậy và rửa mặt, sau đó xuống thuyền để đi đến nhà Vương Lệ Trân. Thế nhưng, vừa ra khỏi nhà thuyền, cô liền nhìn thấy một nhóm phụ nữ đang đứng trên bờ và tất cả đều là thợ thêu của đội Thủy Điềm.

Ninh Hương hơi sửng sốt đứng ở trên boong tàu, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Tình huống gì đây, mấy người này đang làm gì ở đây vậy?

Ngay khi Ninh Hương đang sững sờ, Hồng Đào dẫn đầu cười nói: "A Hương, bọn chị tới thăm em này".

Nụ cười ân cần này, giọng điệu lịch sự này......

Ninh Hương yên lặng ngẩng đầu, hơi nheo mắt nhìn về bầu trời phía tây.

Hồng Đào rất thông minh, tiếp tục cười nói: "A Hương, mặt trời không ló dạng phía tây. Hôm nay bọn chị tới thăm em có mang theo một rổ trứng gà, đây là mới nhặt hôm qua đấy, rất tươi".

Ninh Hương quay đầu lại, hơi nheo mắt nhìn Hồng Đào, lại nhìn những thợ thêu khác, trên trán vẫn còn một dấu chấm hỏi.

Chẳng phải những người này luôn coi thường cô, xem cô như trò hề điển hình, chờ đợi được nhìn thấy cô khóc lóc hối hận vào một ngày nào đó hay sao? Hôm nay bị quỷ nhập à, tự dưng cầm theo nhiều trứng gà như vậy đến tìm cô, lại còn cười nói quái quái đến vậy, nói không có vấn đề quỷ mới tin.

Hồng Đào không đợi cô phỏng đoán ra ý đồ đến của họ, cô ấy đại biểu cho các thợ thêu chủ động tấn công, cầm theo rổ trứng vừa cười tủm tỉm vừa đi thẳng lên thuyền, nhét rổ vào trong tay Ninh Hương rồi nắm lấy tay cô mà nói: "Em A Hương, chị cũng không vòng vo với em. Chị nghe kỹ thuật viên xuống xã nói rằng đai lưng kimono của em thêu rất đẹp, liệu em có thể dạy cho bọn chị được không?".

À......

Không có chuyện thì không lên điện tam bảo......

Ninh Hương hơi nhướng mày: "Tháng mười năm ngoài không phải có kỹ thuật viên xuống dạy rồi sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui