--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 33.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Giang Kiến Hải bị đánh thức bởi Giang Ngạn và Giang Nguyên, anh mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng sau hai ba giây mơ màng, anh lập tức vén chăn đứng dậy. Sau khi rửa mặt qua loa, anh quay về phòng xách lên chiếc vali đã được thu dọn xong từ hôm qua, trực tiếp chạy.
Trước khi đi, anh chỉ chào hỏi mỗi Lý Quế Mai, nói mình phải quay lại đơn vị ban đầu để báo cáo. Giai đoạn gần đây đối với anh là thời gian quan trọng để được đề bạt lên làm xưởng trưởng nên không được phép mắc sai lầm. Bởi vì đi gấp nên ngay cả cơm sáng cũng không ăn, càng không để cho Lưu Oánh biết.
Lưu Oánh do tối qua cãi nhau với Giang Kiến Hải, lại bị Giang Kiến Hải chiến tranh lạnh bỏ lại trong phòng, cơn giận không thể nào đè xuống được khiến cô bực bội đến hơn nửa đêm vẫn không ngủ được. Mãi đến lúc rạng sáng mới không chống được mệt mỏi mà lăn ra ngủ, tự nhiên buổi sáng cũng dậy hơi trễ.
Lúc mới tỉnh vẫn còn mơ hồ một lúc, mãi sau cô mới chợt nhận ra điều gì đó liền vội vàng bước xuống giường, đi giày rồi chạy ra ngoài nhà nhìn ngó xung quanh. Sau đó, không ngoài dự liệu, cô nghe thấy một câu trong miệng Lý Quế Mai: "Kiến Hải nó đi làm rồi, thằng bé muốn thăng chức lên làm xưởng trưởng, cô đừng có tìm nữa".
Đã xác định chắc chắn Giang Kiến Hải vứt cô ở lại mà bỏ chạy, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lưu Oánh bốc cháy lên một ngọn lửa, cô siết chặt ngón tay như sắp nổ tung, thậm chí muốn cầm dao chém phăng cái gì đó. Nhưng cô không có phát lửa giận lên Lý Quế Mai, mà trở về phòng ngồi xuống, ngồi ở mép giường, lồng ngực phập phồng thở mạnh. Cô ngồi đó rất lâu, giống như đang muốn phát tiết lửa giận trong lòng, cũng giống như đang nuốt cơn tức vào trong.
Tối hôm qua vì chuyện cô muốn đi theo Giang Kiến Hải lên thành phố cùng anh mà Giang Kiến Hải đã cãi nhau với cô, sau khi cãi nhau ồn ào thì anh bỏ khỏi phòng. Bỏ mặc cô ở lại một mình suốt đêm, sáng sớm nay thì chạy mất bóng, đây rõ ràng là sợ cô tỉnh dậy sẽ không cho anh đi nên mới không để cho Lý Quế Mai đánh thức cô mà. Chứ là mấy ngày trước, Lý Quế Mai sao chịu để yên cho cô ngủ nướng đến lúc này mới dậy. Gà chỉ vừa mới gáy là bà đã cố ý đứng dưới cửa sổ phòng họ ho liên tục, nhất định phải đánh thức cô và Giang Kiến Hải cho bằng được.
Giang Kiến Hải bị đánh thức, liền trở mình ngủ tiếp, ngoài miệng nói: "Em đi phụ mẹ nấu cơm đi".
Ngày nào Lưu Oánh cũng nén giận làm việc cùng Lý Quế Mai, còn phải nghe bà ta nói bô bô không dứt. Chỉ cần vẻ mặt và giọng điệu của Lý Quế Mai không quá đáng thì cô vẫn sẽ nhẫn nhịn một chút. Còn nếu như thật sự không chịu được nữa thì cô sẽ lớn tiếng nói lý, tức là cãi nhau ầm lên.
Bởi vì ở chung đã mấy ngày, có đôi khi Lý Quế Mai cũng sẽ nói chuyện bằng tiếng phổ thông, tuy rằng không chuẩn nhưng Lưu Oánh vẫn có thể nghe ra ý của một số câu, đại khái là----
"Có thể kết hôn với con trai tôi là cô tu phước đức tám đời mới được, cô cần phải hầu hạ con tôi cho tốt".
"Sáng nào cũng phải dậy sớm, chuẩn bị cơm nước rồi đợi chồng dậy ăn, đừng có mà lười biếng".
"Con trai tôi là người có chức vị lớn, công việc của nó rất mệt mỏi. Nó kiếm tiền nuôi cô thì cô phải biết lo liệu nhà cửa, đừng có tạo thêm gánh nặng cho nó".
......
Cuộc sống hôn nhân mà Lưu Oánh tưởng tượng không phải như thế này, cô cho rằng Giang Kiến Hải sẽ nghe theo cô mọi chuyện.
Giang Kiến Hải không thích nữ chính gốc A Hương, cho nên mới cần A Hương dùng sự kiên nhẫn và hiền lành để cảm hóa anh ta để anh ta tiếp nhận người vợ nông thôn, quê mùa là cô ta. Nhưng Giang Kiến Hải thích người vợ là người thành phố như cô, vậy anh ta nên chiều chuộng cô sau khi kết hôn mới đúng chứ. Nhưng thực tế là, đừng nói đến cưng chiều cô nghe theo cô, anh ta chẳng những không có mà còn vô hình chung giúp mẹ anh ta chèn ép cô mỗi ngày. Cái gì cũng là mẹ anh ta đúng, cho dù mẹ anh ta có cay nghiệt có vô lý ra sao, cuối cùng luôn có hai câu nói vạn năng----
"Bà ấy là mẹ ruột anh!".
"Bà ấy nuôi anh lớn cũng không dễ dàng!".
Giờ càng hay, trực tiếp ném cô ở lại nông thôn còn chính mình thì chạy. Cô và anh ta chỉ mới kết hôn được vài ngày, vậy mà anh ta cứ thế ném cô ở lại nông thôn để hầu hạ, phụng dưỡng mẹ anh ta và ba đứa con thơ không một tí quan hệ máu mủ, một mình anh ta xách va li chạy.
Cô nhớ rõ phần bắt đầu trong nguyên tác, Giang Kiến Hải cũng bỏ lại nữ chính gốc ở nông thôn sau khi kết hôn, một mình chạy đến nơi khác khảo sát học tập, một năm không trở về được mấy lần. Cô cho là Giang Kiến Hải không thích nữ chính gốc nên mới như vậy, nhưng hóa ra đổi thành cô cũng vẫn thế.
Trước khi xuyên qua, cô vẫn chưa kết hôn. Trong ý thức của cô, kết hôn là để tìm một người đàn ông nuôi mình, để mình tiêu tiền của anh ta, ăn của anh ta, dùng của anh ta và để anh ta cùng cô cùng nhau tận hưởng cuộc sống.
Giang Kiến Hải thích cô, sau khi cưới thì nên chiều chuộng cô, đối xử với cô như một cô công chúa nhỏ. Và cô, nàng công chúa bé bỏng chẳng phải làm gì cả, chỉ cần có được một người chồng giàu có là đã có được mọi thứ khiến người khác phải ghen tị.
Nhưng kết quả thì sao? Cuộc sống sau khi kết hôn là như thế nào?
Cô còn chưa kịp hưởng thụ sự hãnh diện từ việc làm vợ xưởng trưởng, đã bị anh ta vứt ở quê để chăm sóc mẹ và ba đứa con của anh ta?
Ban đầu, cô cho rằng mình đã hao tổn tâm cơ cướp được nam chính từ tay nữ chính gốc, lấy được tình yêu của nam chính nên cô chính là người thắng lớn nhất trong thế giới này. Sau này, cô cứ việc không lo ăn không lo mặc, ngồi vắt chân làm vợ xưởng trưởng là được rồi, lại còn có thể dựa vào ba nhóc củ cải để nghịch tập. Nhưng kết quả hiện tại, cô sâu sắc cảm thấy như mình đã rơi xuống cái hố lớn. Giang Kiến Hải không phải là con trời chọn, mà anh ta chính là một cái hố lớn!
Lúc yêu thì nói rất nhiều lời ngọt tai, nói sẽ tốt với cô cả đời, sẽ cho cô những tháng ngày sống tốt đẹp, rồi kết quả chính là tốt với cô thế này đây hả? Cho cô một cuộc sống tốt đẹp như thế này đây hả?
Điều làm cô uất nghẹn, khó chịu nhất bây giờ là năm ngoái cô đã đoạn tuyệt với "ba mẹ" để kết hôn với Giang Kiến Hải, công việc trong nhà máy cũng bán mất rồi, thành ra hiện giờ cô chỉ còn mỗi người chồng Giang Kiến Hải này thôi. Cô không có can đảm ly hôn, bởi phụ nữ ly hôn ở thời đại này rất bị kỳ thị. Hơn nữa, sau khi ly hôn, nếu cô muốn tìm một người tốt hơn Giang Kiến Hải hoặc tương tự như Giang Kiến Hải là sẽ rất khó và gần như là không thể. Vậy nên, đời này của cô bị hủy rồi!
Không, cô tuyệt đối không thể ly hôn và tìm người đàn ông có điều kiện càng tệ hơn anh ta, làm vậy sẽ chỉ khiến người ta coi thường cô và mắng cô tự gây nghiệt.
Nghĩ đến đây, Lưu Oánh hít một hơi thật sâu để ổn định chính mình.
Dù thế nào thì Giang Kiến Hải cũng có một công việc tốt, tiền lương cao cho phép cô sống sung túc không lo ăn không lo uống. Ba đứa bé kia sau này cũng sẽ có triển vọng lớn, có thể kéo cô cùng đi lên cao, sống cuộc đời sung túc và hạnh phúc hơn nữa, khiến ai cũng phải ghen tị.
Vì hạnh phúc tương lai, cô phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
Đừng chấp nhặt với mụ già Lý Quế Mai đáng chết kia, lúc này là thời điểm mấu chốt để Giang Kiến Hải thăng chức lên làm xưởng trưởng, cô không thể chạy lên thành phố và gây rối khiến anh ta trở mặt, mà nhất định phải để anh ta thuận lợi thăng chức. Cô kết hôn với anh ta vốn dĩ không phải tình cảm đơn thuần, cô có mục đích khác, cho nên cô không thể cắt đứt con đường duy nhất của mình chỉ vì một chút nóng nảy.
Vứt cô ở lại nông thôn thì ở lại nông thôn đi, đúng lúc cô có thể lợi dụng khoảng thời gian này để lần lượt hạ gục ba đứa con riêng để sau này có lên thành phố ở thì cũng có thể ở chung thoải mái, vui vẻ.
Về phần mụ Lý Quế Mai đáng chết kia, dám đấu với cô thì xong rồi. Tóm lại, Giang Kiến Hải không ở nhà nên sẽ không còn ai che chở mụ già đáng chết kia nữa, cô cũng không tin mình đấu không thắng được mụ già đáng chết ấy.
Chờ công việc của Giang Kiến Hải ổn định rồi quay về, cô sẽ nói lại chuyện lên thành phố với anh ta.
***
Mấy ngày nay Ninh Hương đều đến xưởng thêu dạy các thợ thêu thêu đai lưng. Có lẽ vì cô nên người của đội Thủy Điềm đặc biệt chú ý đến bát quái của nhà họ Giang, bất luận phát sinh động tĩnh gì là đều biết hết, rồi rảnh rỗi lại lấy ra đàm luận giải buồn. Chỉ là, vì có sự hiện diện của cô, tất cả thợ thêu đều nói chuyện rất chú ý. Cô có thể cảm giác rõ ràng, những thợ thêu này đang cố tránh nói những điều khiến cô cảm thấy không thoải mái, về cơ bản là tránh nói về cô. Bởi vì họ không thể tìm ra được lời nào sẽ khiến Ninh Hương vui vẻ, lời nào sẽ khiến cô không vui, nên họ dứt khoát không đề cập đến cô khi buôn chuyện như thể nhà họ Giang không liên quan gì đến cô.
Nghiêm túc mà nói, hiện tại đúng thật là không có liên quan gì cả.
Hôm nay mới đến xưởng thêu không lâu, nhóm thợ thêu vẫn buôn chuyện như mọi ngày. Có nhắc đến nhà họ Giang, chỉ nói Giang Kiến Hải một mình quay về thành phố làm việc, vứt vợ ở lại nông thôn để hầu hạ mẹ và ba đứa con của anh ta. Trước khi đi, hai vợ chồng còn cãi nhau một trận, rồi giữa đêm anh ta chạy sang phòng của hai đứa con trai ngủ. Tám phần là vì chuyện cãi nhau nên hôm sau anh ta đã bỏ đi sớm mà không đợi vợ mới cưới thức dậy.
Người ta nói chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, nhưng với Lý Quế Mai của nhà họ Giang, không có chuyện xấu mà người khác không thể biết. Bà thích nhất đi nói xấu con dâu với thiên hạ, tất nhiên trong ba người con dâu của bà thì đứa con dâu mới lần này là người bị bà mắng nhiều nhất.
Vợ cả của Giang Kiến Hải và Ninh Hương đều là những người phụ nữ nề nếp và hiền lành. Trước lúc Ninh Hương đòi ly hôn, cho dù Lý Quế Mai không thích nhưng bà cũng không mắng quá khó nghe, nhiều lắm là nói Ninh Hương không xứng với con trai bà chứ không thể bắt bẻ ra được cái gì. Mà xem như bà luôn nói Ninh Hương không xứng với con trai bà cái này cái kia, luôn có những người khác lên tiếng nói giúp Ninh Hương. Nói Ninh Hương rất tốt, là người vợ có đốt đèn lồng cũng khó tìm và khuyên bà đừng quá khắt khe với Ninh Hương.
Nhưng cô vợ mới cưới lần này thì khác, mới vào cửa chưa được bao lâu đã làm ầm ĩ vô số lần gọi người ta tới cửa xem náo nhiệt. Giờ người của toàn đội Cam Hà đều biết cô là người đanh đá, náo loạn đến nhà họ Giang gà chó không yên.
Lý Quế Mai có thể ở bên ngoài mắng Lưu Oánh cả ngày không cần nghỉ, lôi từ việc cô ăn bám con trai bà ra mắng, cho đến việc nhà không biết làm, nấu cơm như nấu cho lợn ăn, chỉ biết già mồm cãi láo, là đồ đàn bà ngang ngược, phải nói là cái gì cũng bị lôi ra mắng.
Trong khi người đến xem náo nhiệt lại chẳng có một ai vì Lưu Oánh nói chuyện mà chỉ ngồi hóng trò hề của nhà họ Giang. Đặc biệt, ban đầu Giang Kiến Hải cực kỳ vênh váo khi lấy được vợ thành phố, hiện giờ gia đình biến thành thế này là chuyện người khác thích nói nhất, họ coi đó là chuyện cười lớn mà kể cho người khác nghe. Phàm là người từng có xích mích với nhà họ Giang đều cảm thấy thống khoái vô cùng, sảng khoái vô cùng khi nói xấu sau lưng. Họ nói đời này Giang Kiến Hải lấy được người vợ như vậy là do kiếp trước "tu được".
Mỗi lần Ninh Hương nghe đến đủ loại chuyện xui xẻo của nhà họ Giang cưới dâu mới cũng vô thức cảm thấy hả giận và thống khoái vô cùng, cảm thấy người nhà họ Giang là đáng đời, cho nên cũng vui vẻ nghe nhiều một chút. Nhưng cô chỉ ngồi nghe, chưa từng lên tiếng nói chuyện, động tác trên tay cũng không dừng mà thoăn thoắt xỏ kim thêu thùa.
Hỏi cô có đồng cảm với Lưu Oánh không, cô sẽ trả lời là có vì cô đã từng nếm trải những gian khổ, vất vả khi hầu hạ người nhà họ Giang, nhưng cô không cách nào thông cảm cho Lưu Oánh. Cô luôn cảm thấy Lưu Oánh có vấn đề, có chỗ nào đó rất kỳ lạ.
Cô ấy có văn hóa, có học thức, có khả năng suy nghĩ độc lập và nghe nói ba mẹ cô ấy cũng là ba mẹ bình thường, họ không đồng ý cho cô ấy kết hôn với người đàn ông cưới lần ba. Người như Giang Kiến Hải, Ninh Hương biết rõ, anh ta quá tự tin đến mức vô cùng tự đại, là ung thư thẳng nam nên sẽ không chủ động theo đuổi con gái, càng không có bản sự tẩy não được con gái người ta rồi lừa gạt về nhà.
Lược bỏ từng chi tiết, vậy đầu óc của Lưu Oánh hẳn phải rất tỉnh táo chứ nhỉ. Cho nên việc một người tỉnh táo lại quyết liệt với người nhà, bán đi công việc ở thành phố của mình, chặt đứt tất cả đường lui của bản thân để nhất quyết lấy Giang Kiến Hải và làm mẹ kế cho ba đứa bé là chuyện vô cùng kỳ quái.
Mấy người Hồng Đào nói, Lưu Oánh là vì công việc của Giang Kiến Hải, vì làm vợ xưởng trưởng rất hãnh diện, nhưng chỉ một cái thân phận vợ xưởng trưởng có thật sự hấp dẫn lớn đến thế?
Không ai là con giun trong bụng Lưu Oánh, dù sao cô cũng không hiểu hết được suy nghĩ của cô ấy nên Ninh Hương cũng không thèm suy nghĩ nhiều nữa.
Mấy người Hồng Đào vẫn đang trò chuyện, họ đang thảo luận xem Lưu Oánh có thể chịu được cơn giận này hay không, hay sẽ trực tiếp mua vé xe chạy về nhà mẹ đẻ và không bao giờ quay lại nữa. Rốt cuộc gái thành phố cũng yếu ớt lắm.
Có người nói: "Là tự cô ta muốn lấy đàn ông cưới lần ba, công việc cũng đã bán mất rồi, cũng đã quyết liệt với nhà mẹ đẻ, cô ta còn mặt mũi quay về sao? Hơn nữa, phụ nữ ly dị sau này cũng khó sống lắm, cô ta dám tùy tiện ly hôn sao? Hôn nhân không phải trò đùa, ly hôn rồi, cô ta muốn tìm người có điều kiện tốt bằng một nửa Giang Kiến Hải thôi cũng không tìm được.....".
Nói đến đây, không biết là ai hắng giọng liên tục. Cô thợ thêu đang nói chuyện cũng nhanh chóng phản ứng lại, nhớ ra Ninh Hương dạo trước đòi ly hôn, bọn cô khi đó cũng là nói những câu như vậy.
Thợ thêu đó vội vàng nhìn về phía Ninh Hương, nở nụ cười: "A Hương à, không phải chị đang nói em đâu. Em xem em có năng lực như vậy, ly hôn rồi vẫn có một cuộc sống tốt nên chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn".
Ninh Hương cười nói: "Em không dựa vào tìm đàn ông để chứng minh mình có sống tốt hay không".
Mọi người không nghe hiểu ý cô, nhưng bây giờ họ sẽ không phản bác hay tranh cãi với cô mà cười tiếp lời: "A Hương này, không thì để chị tìm bà mối tìm cho em một người tốt hơn nhé, hoặc tìm một sĩ quan cưới lần hai. Hai người kết hôn rồi sống thật mỹ mãn vào, đảm bảo tức chết cái nhà họ Giang kia".
Ở thời đại toàn dân đều là quân nhân này, làm vợ sĩ quan so với vợ của xưởng trưởng còn có thể diện hơn nhiều, nhưng Ninh Hương không cần thông qua lấy một người đàn ông để nâng lên bộ mặt của mình. Vả mặt có đến trăm loại phương pháp và đây là cách mà cô không muốn dùng đến nhất.
Cô đã bị cuộc hôn nhân đầu tiên làm cho quá buồn nôn rồi, đến giờ vẫn chưa thấy dễ chịu hơn nên sao có thể đánh cược cả cuộc đời mình xông vào vòng vây một cách qua loa chỉ vì vả mặt chồng cũ?
Vì vậy, Ninh Hương cười khách sáo, trả lời: "Cám ơn ý tốt của mọi người, nhưng tạm thời em chưa nghĩ đến chuyện này".
Mọi người thấy cô không muốn nói tiếp về phương diện này, Hồng Đào cũng rất có ánh mắt, cô ấy nháy mắt với mọi người bảo họ đừng nói nữa, thế là chủ đề rơi vào trên người Ninh Hương lại được kéo đi.
Quay trở lại nhà họ Giang, một thợ thêu nói về Lưu Oánh: "Khỏi nghĩ nhiều, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ đâu. Vốn dĩ lấy Giang Kiến Hải là vì công việc của anh ta, mà Giang Kiến Hải sắp lên làm xưởng trưởng rồi, cô ta sao chịu buông tay vào lúc này? Còn chưa đứng đắn hưởng thụ nên tóm lại vẫn sẽ nhẫn nhịn thôi. Chờ Lý Quế Mai chết rồi, rồi dẫn mấy đứa nhỏ lên thành phố sống, cuộc sống sau này chẳng lẽ không tốt lên?".
"Mọi người nói xem, với tính tình của cô gái kia, không chừng có thể sớm khiến Lý Quế Mai bị tức chết ấy chứ. Cô ta cũng không phải người sợ lớn chuyện, tính tình còn đành hanh như vậy, mẹ chồng nàng dâu này cứ từ từ ở nhà đấu đi, nhìn xem ai thắng ai. Sau này á, đảm bảo mỗi ngày đều có trò hay để nhìn".
"Gừng càng già càng cay. Cô ta chỉ mới hai mươi tuổi đầu, chưa chắc đã đấu lại Lý Quế Mai".
"Giang Kiến Hải không ở đây nhưng vẫn còn ba đứa bé, ba đứa nó chắc chắn sẽ hướng về Lý Quế Mai. Chờ Giang Kiến Hải về thể nào cũng cáo trạng với anh ta cho mà xem, đến cuối cùng vẫn là cô gái kia ăn thiệt thôi".
"Cũng đúng, cô ấy chỉ có một mình, lại chả quen biết ai ở đây, nhà mẹ đẻ thì ở xa, cô ấy có gan chống lại Lý Quế Mai sao? Nếu mà có á, mấy người con gái con rể của Lý Quế Mai, rồi họ hàng của nhà họ Giang sẽ để yên cho cô ta bắt nạt Lý Quế Mai chắc?".
........
Nghe những lời này, Ninh Hương vẫn không tham gia trò chuyện.
Họ đều nói rằng chờ Lý Quế Mai chết, sau đó dẫn theo mấy đứa nhỏ lên thành phố sống thì cuộc sống về sau sẽ thoải mái hơn. Nhưng chỉ có Ninh Hương biết, cho dù Lý Quế Mai có chết rồi thì Giang Kiến Hải vẫn sẽ khiến người phụ nữ của anh ta sống khốn đốn và uất ức cả đời.
Mẹ chồng ác dám bắt nạt con dâu, từ trước đến nay luôn do người đàn ông quá nhát gan, không bảo vệ vợ chứ không phải chỉ vì mẹ chồng quá xấu. Thái độ của người đàn ông mới là nguyên nhân cơ bản nhất.
Chỉ cần Giang Kiến Hải có một chút tinh thần trách nhiệm với gia đình, cũng sẽ không bỏ lại Lưu Oánh một mình ở nông thôn để chạy trốn sau khi Lưu Oánh và Lý Quế Mai đã có quá nhiều mâu thuẫn. Anh ta ngại phiền phức, anh ta không muốn quản mấy chuyện lộn xộn giữa những người phụ nữ. Anh ta chỉ muốn thoát khỏi và tránh thật xa những phiền phức, rắc rối đó. Anh ta căn bản không hề cân nhắc xem một mình vợ anh ta ở lại quê sẽ sống ra sao, mẹ ruột và vợ sẽ đánh nhau thành cái dạng gì.
Kiếp trước, anh ta chưa từng phải đối mặt với những vấn đề này, vì Ninh Hương và Lý Quế Mai chưa từng to tiếng cãi nhau bao giờ, cũng không kết lên mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu để anh ta phải bận tâm, cho nên phương pháp ứng đối của anh ta ở kiếp này đó là chạy trốn. Theo thái độ hiện tại của Giang Kiến Hải, nếu như Lưu Oánh kiên trì không ly hôn với anh ta thì dù có đi đến đâu, ấm ức là điều cô ấy chắc chắn phải chịu. Thế nhưng, với tính cách rất mạnh mẽ của cô ấy, sẽ không có khả năng bắt cô ấy phải nhẫn nhịn, vì vậy hai người đó chắc chắn sẽ hành hạ nhau cho đến chết. Cuộc sống tốt đẹp ra sao thì còn chưa thấy, nhưng suốt đời gà bay chó chạy thì có thể.
Không biết màn kịch này của nhà họ Giang sẽ kết thúc bằng phương thức gì nhỉ. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là Giang Kiến Hải sẽ hối hận suốt đời.
--- HẾT CHƯƠNG 33 ---