---- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ----
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 37.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Sau khi vào nhà, Ninh Hương ngồi xuống lấy ra một quyển vở. Cô dùng cục tẩy tẩy sạch tất cả chữ viết bằng bút chì trên vở đi, sau đó viết một bài văn mới, nhân tiện luyện chữ luôn.
Nhưng vừa mới viết được mười mấy chữ, giọng của Hồ Tú Liên bỗng vọng từ bên ngoài thuyền vào, gọi cô: "A Hương ơi".
Ban đầu, Ninh Hương chỉ giả vờ như không nghe thấy, lông mi cũng không động một cái, ánh mắt tập trung vào trang giấy tiếp tục viết chữ. Nhưng Hồ Tú Liên vẫn không ngừng gọi lớn ở bên ngoài----
"A Hương....."
"Ninh A Hương......"
Thật sự là rất phiền. Ninh Hương hít sâu một hơi, đặt bút chì trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Bước ra ngoài cửa thuyền, cô nhìn Hồ Tú Liên đang đứng trên bờ, hỏi với vẻ không cảm xúc: "Có chuyện gì?".
Hồ Tú Liên sớm đã bực bội vì gọi mãi mà không thấy người. Ban nãy Ninh Hương coi như không nhìn thấy bà mà đi thẳng vào khoang thuyền đã khiến bà có chút không vui rồi, nhưng hiện tại bà chỉ phải đè xuống cơn bực trong lòng, nhìn Ninh Hương nói thẳng: "Chuyện mày đòi ly hôn, tao với ba mày giờ không so đo nữa, mày đừng tiếp tục ở đây cho người ta chê cười, đi vào dọn dẹp đi rồi theo tao về nhà".
Ninh Hương: ???
Ý gì đây? Tới đây để tha thứ cho cô à?
Cô nhìn thẳng vào Hồ Tú Liên, không nhịn được mà bật cười.
Buồn cười ghê đấy.
Hồ Tú Liên không biết cô có ý gì, thấy cô không nói chuyện thì bà nói tiếp: "Đã để cho hàng xóm láng giềng chê cười hơn một năm rồi, mày cũng đừng gây thêm chuyện nữa, đã biết chưa? Gia đình thì nên sống hòa thuận với nhau, cuộc sống sau này nó mới tốt đẹp được".
Ninh Hương thu lại ý cười trên mặt, nhìn bà nói: "Nhà các người cứ sống hòa thuận với nhau đi, loại phụ nữ đã ly hôn như tôi sẽ không xen vào những tháng ngày an nhàn của các người. Chúc các người ngày càng sống tốt, ngày càng thịnh vượng".
Hồ Tú Liên không phải là người rất có kiên nhẫn: "Một năm hơn rồi, mày còn hờn dỗi cái gì? Tao với ba mày không so đo chuyện mày ly hôn nữa, nay tao còn tự mình đến tìm mày, mày còn ở đây âm dương quái khí nữa hả".
Ninh Hương sao lại nghe không hiểu ý trong ngoài lời của Hồ Tú Liên cơ chứ, bọn họ vẫn cảm thấy cô đã làm mất thể diện, cảm thấy loại phụ nữ đã ly hôn như cô là thứ vô dụng đã bị ô uế, khiến mặt mũi của người làm cha làm mẹ như họ mất sạch. Thế nhưng hiện tại họ sẵn sàng chủ động tiếp nhận cô, tha thứ cho cô đủ cho thấy họ thực sự đã quá rộng lượng.
Ha ha. Nếu không phải chuyện ly hôn đã qua lâu rồi, nếu không phải cách nhìn đối với chuyện này của người trong thôn không còn bén nhọn như trước nữa, nói chuyện cũng không còn khó nghe nữa thì liệu rằng họ có tiếp nhận sự thật là cô đã ly hôn như thế này nữa không?
Trong lòng họ thực chất vẫn coi thường cô, cảm thấy cô đã làm mất hết thể diện của gia đình, mất hết mặt mũi của người phụ nữ. Thế nhưng, tại sao họ lại tới tìm cô và khoan thứ cho cô thế, nguyên nhân rất rõ ràng---- Trên người cô vẫn còn nhiều thứ để họ có thể ép ra đồ.
Bọn họ để ý mặt mũi, vì không cho cô ly hôn mà dồn ép cô, thấy cô khăng khăng muốn ly hôn thì trực tiếp buông lời xem như chưa từng nuôi đứa con gái này. Hiện tại khi mọi chuyện không còn sôi trào như trước nữa, họ lại muốn đón đứa con gái này về. Đứa con gái này đúng là quá rẻ mạt ấy nhỉ, lúc đòi ly hôn thì sợ liên lụy tới gia đình nên người ta có thể đá được bao xa thì đá. Chờ khi mọi chuyện lắng xuống, lại tới đây nhẹ nhàng nói một câu----
Tao tha thứ cho mày, mau theo tao về nhà tiếp tục làm trâu làm ngựa đi, hãy cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cuộc sống tốt đẹp cho ai?
Gia đình?
Hay các em trai?
..........
Đó có thật sự là nhà của cô không vậy?
Người trong cái gia đình đó có thực sự coi cô là người nhà không?
Cô đúng là một con người bi kịch khi từ lúc sinh ra chưa bao giờ nhận được tình yêu thương thực sự từ cha mẹ, em trai em gái chỉ biết ngửa tay đòi lấy chứ chưa từng cho đi. Tình cảm gia đình, đó là thứ cô chưa bao giờ thực sự cảm nhận được nhưng cô luôn bị ràng buộc bởi tình thân. Và chỉ cần cô không cho đi thì cô sẽ không có "nhà".
Hồ Tú Liên tới đây tìm cô quay về không phải vì bà quan tâm cô, càng không phải vì lo lắng hay thương cô. Bà muốn dẫn cô về nhà không phải để cho cô sự ấm áp của gia đình, mà bà muốn dẫn cô về để tiếp tục vì "nhà" trả giá và cho đi mà thôi.
Lời nói ra nghe thật hay và cảm động biết mấy---- cả gia đình cùng sống vui vẻ bên nhau.
Ninh Hương cứ đứng nhìn Hồ Tú Liên như vậy một lúc, sau đó nói với vẻ không cảm xúc: "Tôi không âm dương quái khí, nơi đó từ lâu đã không còn là nhà của tôi nữa rồi. Từ ngày tôi kết hôn, từ lúc các người nhận một trăm tệ lễ hỏi của nhà họ Giang, tôi đã không còn là người nhà với bà nữa. Bà và Ninh Kim Sinh đã nói, con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, sau này tôi chỉ là thân thích của nhà các người mà thôi. Nước đổ đi khó hốt, ý chính là nước đã tát ra ngoài thì không thể lấy lại nữa".
Hồ Tú Liên bị lời nói của Ninh Hương làm cho nghẹn ứ, giống như có quả trứng gà tắc trong cổ họng.
Thấy bà không nói chuyện, Ninh Hương nói tiếp: "Lúc trước tôi muốn ly hôn muốn về nhà, các người không đồng ý, ép tôi quay về nhà họ Giang. Sau khi tôi ly hôn, các người coi tôi là sỉ nhục, không thèm quan tâm tới tôi. Hộ khẩu của tôi cũng đã chuyển khỏi nhà họ Ninh rồi, giờ tôi thuộc về kinh tế tập thể* của đội sản xuất chúng ta. Dù xét từ khía cạnh nào, chúng ta bây giờ đã là người hai nhà, nhiều nhất chỉ có thể coi là thân thích có quan hệ máu mủ, nếu như bà không có việc gì khác vậy xin mời về đi".
(*) Tổ chức kinh tế tập thể nông thôn bắt nguồn từ phong trào hợp tác xã nông nghiệp đầu những năm 1950. Nông dân tự nguyện đoàn kết đưa tư liệu sản xuất, ruộng đất, nông cụ, vật nuôi, đất canh tác (không bao gồm nhà cửa ở nông thôn) vào sở hữu tập thể, từ đó hình thành tổ chức kinh tế tập thể với đơn vị là đội sản xuất.
Hồ Tú Liên bị câu nói của Ninh Hương làm cho luống cuống, giọng điệu nói chuyện cũng không còn vững vàng, mở miệng chính là: "Sao lại không phải người một nhà? Mày là do Hồ Tú Liên tao sinh ra, trên người mày chảy máu của tao, cả đời này mày mãi mãi là con gái của Hồ Tú Liên tao!".
Ninh Hương không nhịn được nữa, hai mắt trừng lớn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào Hồ Tú Liên, lớn tiếng nói: "Từ bé đến giờ, có ngày nào bà coi tôi là con gái của bà không? Có lợi ích thì là con gái của bà, không có lợi ích thì là bắt nước hắt đi! Bà coi tôi là con gái, cho nên ở lúc tôi đòi ly hôn bà mắng tôi tự tìm đường chết, rồi đuổi tôi khỏi nhà! Bà có từng lo lắng một mình tôi ở bên ngoài sẽ thế nào không! Lúc tôi thực sự cần các người thì các người đã làm cái gì?!".
"Tôi ở nhà chồng bị ấm ức nên mới về nhà ngoại, nhưng cái tôi nhận được không phải là an ủi, không phải là chỗ dựa mà là một câu nhà mẹ đẻ chỉ là thân thích, đừng có hở ra là cáu kỉnh chạy về nhà mẹ đẻ, không ra thể thống gì cả! Nhà họ Giang sẽ có ý kiến với nhà chúng ta!".
"Các người chả quan tâm xem tôi ở nhà họ Giang có sống tốt hay không. Tôi ở nhà họ Giang làm quả phụ, hầu hạ bà già ác độc Lý Quế Mai và ba thằng oắt con hư hỏng Giang Ngạn, tất cả các người đều không đau lòng tôi một tí gì. Mở miệng là nói tôi già mồm, dâu nhà ai mà không phải chịu ấm ức khi hầu hạ mẹ chồng, trẻ con nó nhỏ nó nghịch là đúng, đi so đo với trẻ con là tôi có bệnh!".
Có một số lời, một số việc không nói còn tốt, vừa nhắc đến liền giống như miệng cống vỡ đê, ào ạt trào ra, nghĩ muốn kìm cũng không kìm nổi. Giọng của Ninh Hương đã có chút khàn khàn, nhưng hốc mắt cô không còn đỏ nữa.
Cô không cho Hồ Tú Liên cơ hội nói chuyện, đơn thuần chỉ là muốn trút giận nên tiếp tục hét lớn: "Từ bé từ lúc bắt đầu biết cầm cái chổi, tôi đã giúp các người làm việc! Tôi chỉ lớn hơn Ninh Lan có hai tuổi, nhưng tôi năm tuổi đã phải trông nó! Mười tuổi bỏ học về nhà kiếm tiền, tiền kiếm được đều đưa hết cho gia đình, đến một cái bánh xốp tôi cũng chưa từng mua cho chính mình!".
"Sau khi kết hôn, mỗi lần tôi về nhà ngoại, Ninh Ba, Ninh Dương thấy mặt chỉ biết đòi ăn. Nếu tôi nói không mua là chúng sẽ đi lục túi của tôi, trong mắt chúng nó có người chị này không? Chỉ có ăn thôi! Còn Ninh Lan, nó là cái loại vô lương tâm!".
Nghe đến cuối cùng, Hồ Tú Liên cũng tức giận, bà trợn trắng mắt quát to: "Thế Ninh A Hương mày thì có lương tâm lắm! Mày có lương tâm mà lại khiến cuộc sống tốt đẹp của gia đình tao thành thảm họa như vậy à! Tao thấy mày mới là loại vô lương tâm nhất!".
Ninh Hương cười châm chọc: "Vậy các người nhớ cách tôi xa ra, không chừng ngày nào đó tôi sẽ gieo họa chết các người đấy!".
Hồ Tú Liên tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Ninh A Hương, đời này của Hồ Tú Liên tao sinh ra loại con như mày là nghiệt lớn nhất tao gây ra! Mày chờ xem, mày đối xử với cha mẹ ruột của mày như vậy, mày sẽ gặp quả báo! Để tao xem rồi mày sống ra sao, chả cần phải nghĩ, Vương Lệ Trân chính là ví dụ cho mày!".
Vứt lại một câu hung hăng, Hồ Tú Liên hất tay xoay người bỏ đi. Nếu còn đứng đây cãi nhau với Ninh Hương tiếp, bà cảm thấy mình nhất định sẽ bị cô làm cho nổ tức chết. Sinh ra cái loại này, xem như Hồ Tú Liên bà gặp phải đen đủi tám đời!
Bà đi lên bờ chưa được vài bước, bỗng cùng Lâm Kiến Đông chính mặt đụng phải.
Sắc mặt Lâm Kiến Đông ngưng đọng, không biết anh đã đứng đây bao lâu rồi. Cũng không biết anh đang suy nghĩ gì mà khi đụng phải người lớn là Hồ Tú Liên cũng không thấy anh lên tiếng chào hỏi.
Hồ Tú Liên đang nổi nóng, cũng không lên tiếng để ý tới anh, trực tiếp lướt qua.
Đứng ở ngoài cửa nhà thuyền, Ninh Hương nhìn theo bóng lưng của Hồ Tú Liên một hồi, tự nhiên cũng nhìn thấy Lâm Kiến Đông. Cô không sợ mất mặt, ngay lúc nhìn thấy Lâm Kiến Đông, cô chỉ nhẹ nhàng hít một hơi thu lại cảm xúc tức giận.
Xuống thuyền đi lên bờ, cô và Lâm Kiến Đông mỗi người đi lên phía trước vài bước, đi tới trước mặt nhau. Thần thái và giọng điệu của cô nhẹ nhàng như thể không phải cô vừa mới cãi nhau với Hồ Tú Liên.
"Anh có chuyện gì à?".
Lâm Kiến Đông đưa một quyển sách tới trước mặt cô, ấm giọng nói: "Đây là tập thơ anh mượn của bạn học, nãy ở phòng chăn nuôi quên đưa cho em nên anh cầm tới đây".
Ninh Hương mỉm cười vươn tay cầm lấy tập thơ: "Em cảm ơn".
Lâm Kiến Đông thu tay đang cầm tập thơ về, nhìn Ninh Hương một hồi, từ trên mặt cô anh nhìn không ra cảm xúc xấu gì nhưng anh vẫn hỏi một câu: "Em.... Vẫn ổn chứ?".
Ninh Hương đoán rằng anh đã thu hết cuộc cãi vã của cô với Hồ Tú Liên vào trong mắt, cô không cần bất luận sự đồng tình và thương hại của ai, vì vậy cô kéo nhẹ khóe miệng, nhìn Lâm Kiến Đông nói: "Em không sao, chỉ là cãi nhau chút thôi".
Lâm Kiến Đông cũng muốn kéo khóe miệng nhưng không kéo lên được, thấy Ninh Hương nói vậy, anh không hỏi thêm nữa mà chỉ nói: "Sách này em cứ thoải mái xem, bạn của anh cũng không vội dùng".
Ninh Hương gật đầu với anh rồi lại nói: "Cảm ơn anh".
Không còn chuyện gì khác, Lâm Kiến Đông nhìn Ninh Hương trở về thuyền, sau đó một mình quay về phòng chăn nuôi. Sau khi trở về phòng chăn nuôi, anh rửa mặt rồi lên giường nằm, nhưng anh lại không có chút buồn ngủ nào mà trong đầu chỉ toàn nghĩ về những gì Ninh Hương và Hồ Tú Liên đã nói khi họ cãi nhau.
Nghĩ đến nỗi không ngủ được, anh bèn sờ soạng ngồi dậy trong bóng tối, mặc áo khoác rồi đi dạo một mình trong đêm, bất tri bất giác lại đi đến đoạn sông nơi có nhà thuyền của Ninh Hương đậu. Đêm nay không có trăng, đêm đen đến nỗi không có một chút màu tạp. Anh không làm kinh động đến ai, lặng lẽ ngồi xuống bên bờ sông. Gió sông đầu xuân thổi vào mặt, len lỏi vào cổ áo và rót đi khắp toàn thân. Cách đó không xa có một ngọn đèn sáng lên, ngọn lửa như đậu bên cửa sổ, một bóng người mảnh mai ngồi dưới cửa sổ lật giở một cuốn sách.
Anh cứ thế nhìn xem, suy nghĩ quấn quýt trong gió.
* * *
Hồ Tú Liên mang theo một bụng tính toán đi tới nhà thuyền tìm Ninh Hương, nhưng lại quay về với một bụng lửa giận. Mãi cho đến tận đêm sau khi rửa mặt rồi lên giường nằm, bà vẫn nuốt không trôi được cơn giận kia.
Bà quay sang nói với Ninh Kim Sinh: "Để nó chết luôn bên ngoài đi!".
Vẻ mặt Ninh Kim Sinh như sớm đã dự liệu trước: "Tôi đã nói với bà là nó vô lương tâm, là con sói mắt trắng sống sờ sờ mà, bà còn không tin nhất định phải chạy đi tìm khó coi cho chính mình. Giờ đấy, bà thấy rõ chưa?".
Hồ Tú Liên vẫn đang dư vị về cuộc cãi vã giữa bà và Ninh Hương, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Nó nói nó không dễ dàng, chẳng lẽ chúng ta dễ dàng chắc? Làm mệt gần chết mới kiếm được một chút điểm công, có khi còn không đủ cho gia đình ăn một năm, nó là con cả, nó không giúp chúng ta chia sẻ thì ai giúp chúng ta chia sẻ? Từ nhỏ đến lớn nó chịu đều là ấm ức, thiệt thòi, thế chúng ta đã được hưởng phúc ngày nào? Chỉ có một mình nó là khổ thôi à?".
Ninh Kim Sinh liếc nhìn Hồ Tú Liên: "Câu này để trong bụng mình đi, nói cho nó nghe còn không bằng nói cho chó nghe. Nếu như nó thật sự biết thông cảm cho khó khăn của gia đình thì lúc trước nó đã không đòi ly hôn Giang Kiến Hải. Chỉ vì nó ly hôn nên bà nhìn xem nhà chúng ta bây giờ sống thế nào? Cuộc sống vốn đang yên ổn đều bị nó làm hỏng vì đòi ly hôn đấy!".
Hồ Tú Liên véo vào đùi mình đầy căm hận: "Xem như tôi đã biết sự lợi hại của nó, tôi sẽ không đi tìm nó nữa, cứ để nó sống một mình đi, xem một mình nó sống ra cái cuộc sống gì! Không có thân thích không có gia đình, dù có làm thêu cả đời thì tiền kiếm được cũng chỉ mang vào quan tài!".
Loại người ích kỷ chỉ biết tư lợi, cả đời sẽ bị người ta phỉ nhổ!
Ninh Kim Sinh nói: "Dù nó kiếm được túi tiền lớn thì cũng chả có ai coi trọng nó. Nó cũng chỉ có thể cùng Vương Lệ Trân lăn lộn với nhau thôi, đến cuối cùng bước theo gót Vương Lệ Trân làm một cái cô hồn dã quỷ".
Hồ Tú Liên hít một hơi thật sâu: "Từ xưa đến nay, không có đàn bà nào có thể sống tốt nếu không có nhà mẹ đẻ, đời này nhất định sẽ có lúc nó phải hối hận. Bây giờ nó còn kiếm được tiền nên không lo ăn lo uống, nhưng đời người dài như vậy, rồi cũng có lúc nó phải gặp khó khăn. Có cái nhà nó còn có thể về, không có nhà, chết cũng không ai quản!".
Ninh Kim Sinh thổi đèn, kéo chăn nằm xuống: "Đừng nhắc tới nó nữa".
Hồ Tú Liên cũng nằm xuống, chớp chớp mắt và hít thở sâu.
* * *
Đêm đó, Ninh Hương ngồi dưới cửa sổ lật vài trang thơ, sau đó thổi đèn đi ngủ.
Sự xuất hiện của Hồ Tú Liên lúc chạng vạng chỉ như một đoạn nhạc đệm ngắn, cô không đặt nó trong lòng, bởi vì chuyện này không đáng để suy nghĩ nhiều. Sáng ngày thứ hai, cô đi tới trạm thêu lấy tài liệu, là tài liệu cho tác phẩm nghệ thuật cao cấp và cô đã nói trước với trạm trưởng Trần. Công việc thêu lần này khác với trước kia, trước kia là lấy số lượng, nhưng bây giờ là hướng về chất lượng. Thông thường một bức tranh thêu như vậy mất đến hai, ba, bốn tháng hoàn thành là chuyện bình thường, thậm chí có những bức còn mất đến một, hai năm và thậm chí là nhiều năm.
Khi Ninh Hương nhận được tài liệu, cô đang cân nhắc về phương pháp thêu, nghĩ xem làm sao mới có thể thể hiện tác phẩm này một cách tốt nhất. Đối với những sản phẩm thêu do trạm thêu phân phối, bản thảo tất nhiên phải để lại cho trạm thêu, còn để lại cho cô là tất cả những gì còn lại của thêu thùa.
Không có ai tới quấy rầy, Ninh Hương ở nhà mân mê suốt hai ngày, hôm nay đang định xỏ chỉ vào kim thì nghe thấy bên ngoài có người gọi mình. Cô không cần nhìn cũng biết là ai, vội vàng đặt bức thêu trên tay xuống rồi đi ra ngoài.
Lâm Kiến Đông đứng trên bờ, cười nói với cô: "Anh bên này đã rút ra được thời gian, ngày mai muốn đi lên thành phố Tô, đúng lúc đi xử lý ít chuyện của đội sản xuất, không biết thời gian của em có tiện không?"
Đối với một người nhàn rỗi như Ninh Hương, thời gian hoàn toàn do chính mình kiểm soát, cô lập tức khóa cửa xuống thuyền đi lên bờ, nhìn Lâm Kiến Đông và nói: "Vậy chúng ta đi tìm thư ký Hứa xin hai cái giấy giới thiệu đi, ngày mai đi xin sợ là không kịp".
Từ đội Thủy Điềm đến thành phố Tô là một chặng đường dài, chèo thuyền đi qua cũng mất hơn nửa ngày, cho nên nếu họ đi sớm thì sẽ tới sớm một chút. Tốt nhất là đuổi kịp trước buổi sáng, ăn sáng xong lại đi dạo một vòng rồi chèo thuyền trở về. Ngay cả hai bữa cơm sau khi tới thành phố Tô ăn gì Ninh Hương cũng nghĩ xong cả rồi, sáng thì ăn bánh quẩy chiên chấm với xì dầu vừa giòn vừa tươi, lại thêm một bát đậu phụ sốt tương*; giữa trưa thì ăn mì tươi thêm hai cái bánh bao chiên**.
Sáng ăn mặn, trưa ăn ngọt.
[1] 豆腐脑 (dòu fǔ nǎo) - Đậu phụ sốt tương hay còn gọi là đậu hũ nước là một món ăn vặt truyền thống nổi tiếng. Có hương vị cay và chủ yếu được bán vào buổi sáng.
[2] Bánh bao chiên vàng.
---- HẾT CHƯƠNG 38 ----