---- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ----
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 39.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Thời điểm Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đi tới văn phòng đại đội và gõ cửa văn phòng thư ký Hứa Diệu Sơn, ông lúc đó đang uống trà.
Nhìn thấy Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vào cửa, ông không cẩn thận uống phải lá trà vào miệng. Đậy lại nắp chén trà tráng men, ông nhìn về phía Ninh Hương và Lâm Kiến Đông hỏi: "Có chuyện gì vậy?".
Lâm Kiến Đông và Ninh Hương cùng đi đến trước bàn làm việc của ông, nói rõ ý đồ tới----- muốn đi thành phố Tô.
Hứa Diệu Sơn nghe vậy liền hỏi: "Đi thành phố Tô làm gì?".
Lâm Kiến Đông đáp: "Cháu đi mua ít đồ cho đội sản xuất, ở trong huyện không có".
Ninh Hương nói tiếp: "Thư ký Hứa, cháu đi mua sách, ở trong huyện cũng không có".
Hứa Diệu Sơn nghe vậy bật cười, nhìn Ninh Hương: "Cháu không biết chữ, mua sách làm gì?".
Ánh mắt Ninh Hương trở nên nghiêm túc, nhìn Hứa Diệu Sơn đáp: "Thư ký Hứa, cháu đang tự học, hiện tại cháu đã biết chữ".
Trên mặt Hứa Diệu Sơn lộ vẻ kinh ngạc và tò mò: "Thật sao?".
Lâm Kiến Đông gật đầu, nói giúp cho Ninh Hương: "Là thật, cháu có cho A Hương mượn sách giáo khoa".
Nghe thấy vậy, Hứa Diệu Sơn chớp mắt mấy cái, sau đó lại nhìn Ninh Hương: "Cháu thật đúng là khác với mọi người".
Tóm lại, chỉ đi một ngày đến thành phố Tô không phải là vấn đề gì lớn. Hứa Diệu Sơn không nói thêm nữa, ông đưa tay mở ngăn kéo lấy ra hai lá thư giới thiệu đưa cho Lâm Kiến Đông và Ninh Hương tự điền.
Là một thứ mang đặc điểm của thời đại, thư giới thiệu cũng giống như nhiều thứ khác, chẳng hạn như phiếu lương thực đều được in câu danh ngôn của chủ tịch Mao.
Mở đầu trang giấy là mấy chữ lớn-- trích dẫn của chủ tịch Mao.
Hai câu sau là--
Lực lượng nòng cốt lãnh đạo sự nghiệp của chúng ta là Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Cơ sở lý luận định hướng cho tư duy của chúng ta là chủ nghĩa Mác - Lênin.
Lâm Kiến Đông và Ninh Hương sử dụng chiếc bút máy cũ với đầu bút hơi bị tách ra của Hứa Diệu Sơn điền vào thư giới thiệu, sau đó đưa lại cho Hứa Diệu Sơn ký tên và đóng dấu chính thức của Ủy ban Cách mạng của đại đội lên, xong xuôi thì xem như đây là thẻ căn cước xuất hành. Cầm lấy thư giới thiệu, cả hai cảm ơn Hứa Diệu Sơn và dự định cùng nhau rời đi. Kết quả là vừa mới xoay người đi vài bước, Hứa Diệu Sơn đột nhiên gọi lại Lâm Kiến Đông, sau đó vẫy tay với anh ý bảo anh đừng vội rời đi. Không yêu cầu Ninh Hương ở lại, Ninh Hương tất nhiên là cầm thư giới thiệu rời khỏi văn phòng và quay trở lại nhà thuyền.
Hứa Diệu Sơn nhìn Ninh Hương đi xa, hắng giọng hỏi Lâm Kiến Đông: "Cháu và A Hương.....". Lại hắng giọng cái nữa: "Hai người..... có phải cái kia.....". Nói xong, ông lại hắng giọng thêm cái nữa.
Nghe câu hỏi, Lâm Kiến Đông đã hiểu ý của Hứa Diệu Sơn, anh chỉ cười nói: "Thư ký Hứa, bác suy nghĩ nhiều rồi, cháu và A Hương chỉ là tình đồng chí bình thường, không phải như bác nghĩ".
Hứa Diệu Sơn lại hắng giọng, rất cởi mở nói: "Có cũng không sao cả, nhà nước đề xướng nam nữ bình đẳng tự do yêu đương mà".
Lâm Kiến Đông vẫn cười: "Thật sự không phải".
Hứa Diệu Sơn chỉ là nhàm chán nên đi bát quái một chút, người ta có nói chuyện yêu đương hay không cũng không thuộc về ông quản nên thấy Lâm Kiến Đông kiên trì nói vậy, cũng không giống như đang che giấu nói dối, ông cũng không hỏi thêm nữa.
Ở lúc Lâm Kiến Đông muốn rời đi, ông lại dặn dò thêm một câu: "A Hương chưa bao giờ đi xa nhà, con bé lại là con gái, không quen với người ở bên ngoài. Nếu cháu đi cùng thì nhất định phải chú ý, chăm sóc con bé cho tốt, đưa con bé đi tới nơi về tới trốn".
Lâm Kiến Đông gật đầu: "Bác yên tâm ạ".
Hứa Diệu Sơn không nói thêm, cầm bình trà tráng men lên, tiếp tục uống trà.
Lâm Kiến Đông trở lại phòng chăn nuôi với thư giới thiệu, anh thu thập ít đồ rồi ăn cơm sớm, sau đó thổi đèn đi ngủ từ rất sớm. Tới nửa đêm thì thức giấc, đi tới bờ sông gặp mặt Ninh Hương, rồi cả hai cùng lên thuyền nhỏ đi tới thành phố Tô. Ninh Hương ngồi ở trên thuyền, Lâm Kiến Đông chèo thuyền. Tuy rằng anh lớn như vậy cũng chưa từng đi tới thành phố Tô, nhưng anh đã hỏi thăm người ta trước tuyến đường và ghi nhớ nó vào trong đầu, cho nên đi đường cũng không hao tốn tâm sức lắm.
Bởi vì dậy quá sớm, Lâm Kiến Đông vừa chèo thuyền vừa bảo Ninh Hương tranh thủ chợp mắt một lúc đi. Ninh Hương quả thực cũng buồn ngủ, vì vậy cô đặt chiếc cặp màu vàng lên đùi rồi nằm úp xuống nhắm mắt ngủ một lát, trước khi ngủ còn nói với Lâm Kiến Đông: "Anh mệt thì gọi em nhé".
Kết quả là Lâm Kiến Đông không gọi cô, mà cô bởi vì tư thế ngủ không thoải mái nên bị tỉnh rồi mới phát hiện mặt trời đã nhảy ra khỏi đường chân trời phía Đông. Ánh sáng ban mai nhuộm đỏ những đám mây, và mặt trời nhìn như một quả cầu màu đỏ tươi.
Ninh Hương chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới tỉnh táo hơn, cô vội vàng với lấy mái chèo trong tay Lâm Kiến Đông: "Trời sáng rồi, sao anh không gọi em? Anh chèo cũng lâu rồi, để em chèo cho, anh nghỉ ngơi một lát đi".
Lâm Kiến Đông nắm chặt mái chèo không đưa cho cô, chỉ nói: "Không cần đâu, chèo thuyền có thể tốn bao nhiêu sức lực cơ chứ? Em cứ ngồi là được, cũng sắp tới rồi. Chút sức lực đó em cứ tiết kiệm đi, mấy khi được tới một lần, tới thành phố Tô nhất định phải chơi vui vẻ".
Ninh Hương cảm thấy như vậy không tốt lắm, lại cùng anh tranh giành một hồi, nhưng cuối cùng vẫn là không thắng nổi anh nên cô chỉ đành an tâm tiếp tục ngồi để anh chèo thuyền. Nhìn mặt trời từ từ mọc lên từ phía Đông, Ninh Hương liền cùng anh nói ít chuyện phiếm.
Hiện tại hai người họ đã quen thân hơn, nói chuyện cũng không còn nhiều cố kỵ hay ngại ngùng như trước, nên cái gì cũng có thể lấy ra trò chuyện hai câu. Lúc nói chuyện nói đến một chút chủ đề tình cảm, Ninh Hương cũng không trốn tránh, hỏi Lâm Kiến Đông một câu: "Tại sao anh chưa kết hôn vậy?".
Sau đó cô lại bổ sung thêm: "Em không có ý gì khác, chỉ là tò mò chút thôi".
Điều kiện riêng của anh thực ra khá tốt, anh tốt nghiệp cấp ba, có văn hóa có năng lực. Chỉ là điều kiện gia đình không tốt nên có chút kéo chân sau, nhưng cũng chưa đến mức không thể cưới được vợ, dù sao nhân phẩm và ngoại hình của anh còn bày ra đó mà. Theo cái nhìn của Ninh Hương, anh ấy mạnh hơn rất nhiều so với những người đàn ông thời nay, biết giặt quần áo biết nấu cơm, mỗi ngày chăm chỉ làm việc, chuyện của đại đội cũng lo liệu rất gọn gàng, trong đội không có một ai dám nói anh không tốt.
Lâm Kiến Đông không ngại ngùng khi bị hỏi vấn đề này, anh thẳng thắn nói với Ninh Hương: "Anh không muốn kết hôn, không muốn làm chậm trễ con gái người ta. Gia đình quá nghèo, cưới vợ về cũng chỉ có cuộc sống khó khăn, rồi gia đình lại cãi nhau cả ngày, không thú vị".
Ninh Hương nhìn anh, nghĩ thầm anh thật sự là người có suy nghĩ khác biệt, thế là cô lại hỏi: "Không có ai nói anh sao? Nói anh không có tinh thần trách nhiệm, ích kỷ, không chịu kết hôn chỉ nghĩ cho chính mình nhẹ nhõm".
Lâm Kiến Đông đáp: "Người khác thì anh không biết, nhưng thỉnh thoảng bảy dì, tám cô trong nhà cũng sẽ nói. Giống như anh không kết hôn và nhanh chóng có con thì anh chính là tội nhân thiên cổ. Không chịu kết hôn chính là ích kỷ, kết hôn sinh con đó là nhiệm vụ của anh".
Ninh Hương không nhịn được mà bật cười, quả nhiên vẫn là mấy câu nói này.
Lâm Kiến Đông thấy cô cười, anh không biết cô đang suy nghĩ gì, lại hỏi cô: "Em thì sao? Em còn muốn kết hôn nữa không?".
Ninh Hương lắc đầu: "Em cũng ích kỷ, không muốn tái giá để sống tiếp một đời vất vả, thời gian em hầu hạ người khác đủ rồi".
Lâm Kiến Đông bật cười: "Vậy chúng ta nghĩ giống nhau đấy".
Hai người cứ vậy cười cười nói nói cho tới lúc sắc trời vừa sáng rõ, họ cũng đã tới thành phố Tô. Lâm Kiến Đông chèo thuyền dựa vào gần bờ, sau đó cùng Ninh Hương lên bờ đi vào thành phố.
Đi lúc đêm giờ cũng đã đói bụng, hai người ghé vào một quán ăn sáng gọi bánh quẩy xì dầu và đậu phụ sốt tương. Lâm Kiến Đông gần như chuyện gì cũng đoạt trước Ninh Hương, không để cô phải bận rộn nhiều, ngay cả lúc trả tiền đưa phiếu lương thực cũng là tranh trước Ninh Hương.
Khi họ ngồi xuống ăn, Ninh Hương nói với Lâm Kiến Đông: "Không phải đã nói em mời anh sao? Anh làm cái gì vậy?".
Lâm Kiến Đông nở nụ cười: "Trưa em mời".
Ninh Hương không tranh luận với anh, chỉ nhỏ giọng nói: "Trưa mà anh còn như vậy em sẽ nhăn mặt cho anh xem".
Lâm Kiến Đông nhìn cô gật đầu "Anh cũng không có nhiều tiền như vậy".
Ăn sáng xong, hai người thừa dịp còn sớm đi dạo một vòng thành phố, sau đó đi tới lâm viên ngắm cảnh theo kế hoạch khi họ đến. Cái chính là đến vườn Chuyết Chính viên*, nghe nói khu vườn này là lớn nhất. Họ dự định sẽ đi ăn trưa sau khi đi dạo vườn, tiếp đó ghé vào một quán trà vừa uống trà vừa nghe bình đàn, cuối cùng mới đi mua đồ rồi về nhà.
Khi đang đi dạo trong thành phố, họ nhìn thấy những chiếc xe gắn máy kiểu cũ của Liên Xô** chạy lướt qua trên phố, là loại xe ba bánh chở người còn có cảm giác rất mới lạ. Rốt cuộc, xe đạp ở thời đại này không phổ biến nên khi nhìn thấy những chiếc xe như vậy thì khá hiếu kỳ.
[1] Chuyết Chính viên là một khu vườn cổ điển nằm ở Tô Châu, Trung Quốc. Nó là một phần của di sản thế giới Tô Châu viên lâm, đồng thời là một trong những vườn nổi Tô Châu nổi tiếng nhất. Nó nằm tại số 178 phố Đông Bắc, quận Cô Tô. Với diện tích 78 mẫu ( 5,2 hecta), là khu vườn lớn nhất Tô Châu và được một số người coi là khu vườn đẹp nhất miền Nam Trung Quốc.
[2] Xe máy Liên Xô kiểu cũ.
Ninh Hương và Lâm Kiến Đông vừa dạo phố vừa dựa vào hỏi đường tìm được Chuyết Chính viên, sau đó mua vé vào cửa. Lúc này không có nhiều khách du lịch tới từ các miền đất nước như sau này, nên những người đến đây chơi đa phần là những đôi bạn trẻ đang yêu hẹn nhau tới nơi cổ kính, tao nhã lại ít người này. Tất nhiên, họ sẽ không làm cái gì trong lúc hẹn hò, chỉ là đi cạnh nhau, cùng ngắm phong cảnh bên ngoài hành lang, ngay cả cái tay cũng không nắm.
Ninh Hương và Lâm Kiến Đông tới đây chỉ để ngắm cảnh, là nông dân vào thành phố vì mục đích học hỏi thêm kiến thức. Mặc dù Ninh Hương đã ngắm hết các cảnh sắc của Chuyết Chính viên từ lâu, nhưng thời gian khác biệt, tâm cảnh cũng đã khác biệt.
Hai người họ cứ chầm chậm đi vòng qua hết các hành lang và cửa tròn, cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng đi dạo hầu hết khu vườn. Sau đó, Lâm Kiến Đông nói muốn đi nhà vệ sinh, đúng lúc Ninh Hương cũng muốn ngồi nghỉ một lát nên tiến vào một cái đình gần đó và ngồi xuống đợi anh.
Sau khi Lâm Kiến Đông rời đi, Ninh Hương ngồi ở trong đình chống tay lên lan can, nhìn bèo tấm trôi trên mặt hồ.
Đang lúc cô thả lỏng, bỗng nhiên nghe thấy một câu: "A Hương".
Cô cho rằng Lâm Kiến Đông đã quay về, nào ngờ khi quay đầu nhìn lại thì thấy đó là chồng cũ Giang Kiến Hải của cô. Sau khi ly hôn và lấy lại đồ cưới, Ninh Hương cùng anh ta chưa từng gặp lại nhau, hiện tại ngẫu nhiên gặp nhau như vậy làm Ninh Hương bỗng có chút sửng sốt.
* * *
Hôm nay là chủ nhật, Giang Kiến Hải không muốn ở nhà nên ăn sáng xong anh liền lấy cớ đi làm. Ở lại đơn vị một lúc cũng thấy chán nên một mình anh đi ra vườn dạo.
Sau khi đưa Lưu Oánh và ba đứa nhỏ lên thành phố, cuộc sống của anh không hề an ổn và hạnh phúc như anh mong đợi. Tuy rằng ít đi cãi vã giữa Lưu Oánh và Lý Quế Mai, nhưng những cuộc cãi vã giữa anh và Lưu Oánh đang ngày một thăng cấp, vẫn thường xuyên là gà bay chó chạy. Hầu hết toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi, có lúc anh kìm được tính tình chỉ cãi nhau mấy câu rồi câm miệng cho xong, nhưng có khi không nhịn được thì rùm beng đến long trời lở đất. Thời điểm không thể kìm chế được nữa, cả hai cùng nhau đập phá đồ đạc trong nhà dọa cho Giang Hân khóc lớn lên.
Nhiều khi anh tự hỏi, tại sao anh lại sống thành ra như thế này?
Anh không biết.
Cuộc sống gần như không có chuyện gì vui cả, bình thản đã trở thành thứ xa xỉ, mỗi ngày ngoại trừ chán nản và mệt mỏi thì không còn cảm giác đặc biệt gì khác. Thậm chí, anh đôi khi còn muốn đập đầu chết thêm lần nữa rồi đầu thai đi cho xong, chứ sống kiểu này cũng quá bực bội.
Lắm lúc chán nản đến mức không muốn về nhà, anh sẽ lấy cớ tăng ca để ở lại đơn vị, hoặc là trực tiếp ở lại văn phòng hoặc là ra vườn đi dạo để giải sầu. Không cần ai đi cùng, cứ một mình đi qua đi lại, hít thở bầu không khí trong lành.
Hôm nay anh cũng tới đây đi dạo một vòng, ở lúc muốn tiến vào đình nhỏ thì ánh mắt quét ngang qua và bất ngờ nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi trong đình. Cô mặc một chiếc áo len mỏng, chiếc áo len lông xù màu trắng tạo cho cô cảm giác tươi mát và dịu dàng. Tóc cắt ngắn, tết thành hai bím tóc, đuôi tóc dài hơn vai một chút và vắt trên áo len. Cô không hề bị anh quấy rầy, tay chống trên thành lan can, quay đầu nghiêm túc nhìn phong cảnh bên ngoài đình.
Đã hơn một năm không gặp, cô trở nên xinh đẹp và khí chất hơn, thoạt nhìn giống như một minh tinh màn bạc. Cô tinh xảo và trông tây hơn nhiều so với trong trí nhớ của anh. Ở trong trí nhớ của anh cô luôn không thể tách rời với củi gạo dầu muối, dáng vẻ lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, thế nhưng cô của trước mắt lại hoàn toàn không phải.
Đứng ở lối vào của đình nhỏ quan sát một lúc lâu, Giang Kiến Hải nhìn Ninh Hương hơi cất cao giọng: "A Hương".
Ninh Hương cho rằng đó là Lâm Kiến Đông, nhưng khi quay đầu lại, cô phát hiện đó là Giang Kiến Hải. Nhưng là một Giang Kiến Hải với vẻ mặt đầy cảm giác tang thương.
Đã sống cả đời với Giang Kiến Hải, Ninh Hương chưa từng thấy anh ta trong tình trạng như vậy. Một năm trước khi anh ta quay về thôn để cùng cô ly hôn, anh ta vẫn là dáng vẻ hiên ngang như một con gà trống hăng hái. Lúc đó anh ta cuồng vọng lắm, cùng cô lên xã làm thủ tục ly hôn còn muốn nhìn thấy cô khóc lóc ân hận cơ mà. Vậy mà giờ mới qua bao lâu, cô còn chưa hối hận mà anh ta đã bị cuộc sống hành hạ ra cảm giác tang thương và tinh thần sa sút thế sao.
Ninh Hương ngơ ngác nhìn anh ta một hồi, sau đó đứng lên, khóe miệng giật một cái: "Xin chào, đã lâu không gặp".
Thật đúng là mặt trời mọc từ phía Tây. Đây là lần đầu tiên Giang Kiến Hải nói chuyện khách sáo và tôn trọng với Ninh Hương như vậy, gương mặt anh ta tràn ngập ý cười, nhìn Ninh Hương hỏi: "Em tới thành phố Tô chơi à?".
Ninh Hương cảm thấy thật thú vị, đây là người đàn ông đã chê cô cả đời sao?
Cô khẽ kéo khóe miệng và đáp lại: "Ừ".
Giang Kiến Hải lại hỏi: "Chỉ mình em đến à? Không thì....anh dẫn em đi dạo một vòng nhé?".
Ninh Hương không nhịn được mà bật cười, cô thật sự không hiểu trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì. Chuyện ly hôn ở trong miệng các hương thân ở đại đội đã được cho qua, chẳng lẽ ở chỗ anh ta cũng hoàn toàn bị cho qua à? Trở thành chuyện quá khứ?
Cười một tiếng, sau đó cô hơi khép lại khóe miệng, trong mắt mang theo dao nhìn thẳng vào Giang Kiến Hải và nhẹ giọng nói: "Loại người nếu đầu thai ở cổ đại chỉ xứng đi bưng nước rửa chân cho người ta giống như tôi làm sao dám cùng ông lớn như anh cùng dạo vườn cơ chứ?".
Giang Kiến Hải bị câu nói của cô làm cho sững sờ, cũng bị nghẹn ứ nói không ra lời. Mặc dù anh không thể nhớ ra mình đã nói khi nào, nhưng anh chắc rằng bản thân trước đây đã từng nói mấy câu đại loại như vậy.
Vừa làm cho Giang Kiến Hải bị nghẹn lời xong, Ninh Hương cũng nhìn thấy Lâm Kiến Đông đang trở về. Vì vậy cô cố ý nhìn ra bên ngoài đình, ánh mắt cũng không thu về mà nói với Giang Kiến Hải: "Không dám phiền đến xưởng trưởng Giang, chúng tôi là đi hai người".
Giang Kiến Hải nhận ra điều gì đó, anh nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy một người đàn ông bước vào đình, anh ta nhìn trẻ hơn anh rất nhiều. Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, sắc mặt của anh trong phút chốc càng trở nên khó coi hơn, anh mím môi, thu hồi tầm mắt và quay đầu lại.
Giang Kiến Hải không biết Lâm Kiến Đông, nhưng loại nhân vật như Giang Kiến Hải thì Lâm Kiến Đông tất nhiên có biết. Ở lúc anh đi tới gần đình thì đã nhìn thấy anh ta, cho nên anh đi thẳng vào trong, trực tiếp đứng ở bên cạnh Ninh Hương, cười chào hỏi: "Đây không phải là xưởng trưởng Giang sao, anh cũng tới dạo vườn à?".
Vừa nói anh vừa vươn đầu nhìn quanh, không đợi Giang Kiến Hải nói chuyện, anh tiếp tục cười hỏi: "Anh tới đây một mình à? Vợ xưởng trưởng đâu? Hình như anh còn có ba đứa nhỏ nữa mà nhỉ, sao chủ nhật không dẫn theo chúng tới đây chơi?".
Hai bên tai của Giang Kiến Hải nóng lên, sắc mặt anh rất mất tự nhiên như thể người khác đã hỏi anh ta một vấn đề khó xử. Ánh mắt anh lạnh xuống liếc nhìn Lâm Kiến Đông, khóe miệng nở nụ cười khô khốc: "Họ bận".
Lâm Kiến Đông nói: "Hình như tôi nhớ vợ mới cưới của anh đã bán công việc ở trong thành phố của mình rồi mà, sao chủ nhật vẫn bận rộn thế? Chẳng lẽ ở nhà giáo dục bọn trẻ, nếu thế ba đứa con của anh sau này lớn nhất định sẽ vô cùng tốt".
Giang Kiến Hải tức giận có chút không nhịn được, anh liếc mắt sang bên và hít sâu một hơi, hai bên tai lại nóng lên một chút.
Đứng ở bên cạnh, Ninh Hương quan sát mọi hành động nhỏ và sự thay đổi trong biểu cảm của anh, bờ môi mím chặt. Cô sợ nếu mình không mím môi thì sẽ cười phá lên mất.
Giang Kiến Hải không nhìn Ninh Hương, chỉ nhìn thẳng Lâm Kiến Đông, hơi có ý tứ phân cao thấp: "Anh là ai? Có liên quan gì đến anh?".
Lâm Kiến Đông vẫn rất lịch sự: "Có vẻ như tôi đã xen vào việc người khác rồi nhỉ. Anh còn việc gì không? Nếu như anh không còn việc gì thì tôi và A Hương đi trước, chúng tôi còn nhiều việc phải làm".
Nói xong, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương mặc kệ Giang Kiến Hải, họ cùng ăn ý rời khỏi đình.
Giang Kiến Hải bị bỏ lại một mình trong đình, đứng ở nơi đó ánh mắt càng ngày càng lạnh. Một lúc sau, anh đưa tay tháo kính mắt xuống, hàm răng nghiến chặt và hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cho đến khi bóng lưng của hai người biến mất.
---- HẾT CHƯƠNG 39 ----