---- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ----
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 44.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Từ đại đội rời đi đã gần đến giờ nấu cơm trưa của mỗi gia đình. Sau khi xem xong náo nhiệt, các thợ thêu cũng không quay về xưởng thêu nữa, họ chào hỏi nhau sau vài tiếng rồi kết bạn bạn đi về hướng nhà.
Trên đường về, mọi người tất nhiên đều nói về kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ nói rằng thế đạo này đã thực sự thay đổi. Trong số các cô ấy có người từng được đi học có người không, có người đã hoàn toàn vô duyên với thi đại học, cũng có người có thể đăng ký đi thi.
Có hai cô gái trẻ tuổi đang vừa đi vừa thương lượng--
"Chị A Hương mới chỉ học đến lớp hai tiểu học cũng dám đăng ký, không thì chúng ta cũng đi đăng ký thử xem đi, cậu cảm thấy thế nào? Giống như chị A Hương nói, thử một chút xem sao, hiếm khi có được cơ hội như vậy".
"Cơ hội này đúng là hiếm có, nhưng thành tích học tập của tớ không tốt lắm, cũng chưa tốt nghiệp cấp hai nữa. Cho dù có đăng ký thi thì tám phần là thi không đậu. Cậu nghĩ mà xem, có biết bao nhiêu người đều đang chờ cơ hội này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đăng ký".
"Không phải ai cũng giống nhau sao? Mấy năm qua làm gì có ai tới trường học đâu? Với lại, có nhiều người đã tốt nghiệp rất nhiều năm, các kiến thức học được chưa chắc còn nhớ rõ, cái này chỉ xem xem ai ôn tập tốt hơn thôi".
Hai cô gái này, một người đã tốt nghiệp cấp ba, người kia mới học năm nhất cấp hai. Vừa rồi khi nghe thông báo khôi phục thi đại học, họ đều không có ý định đăng ký, nhưng sau khi nhìn thấy Ninh Hương đăng ký thì họ cũng muốn thử một chút.
Hai người cứ vậy thương lượng, đi về hướng nhà.
* * *
Ninh Hương lấy được phiếu đăng ký, tảng đá trong lòng cũng xem như rơi xuống đất. Thực ra, trong số những câu chuyện cô nghe kể về kỳ thi đại học năm nay, là có người có trình độ tiểu học đăng ký thi đại học, nhưng bản thân cô chưa từng trải qua nên có phần thấp thỏm.
Hiện tại đã có trong tay tờ khai đăng ký, trái tim thấp thỏm cũng bình tĩnh trở lại.
Trở lại nhà thuyền, Ninh Hương đem phiếu đăng ký kẹp vào trong sách cất đi, sau đó xào rau nấu cơm với một tâm trạng thoải mái. Cơm nước xong xuôi, cô ra cửa đi lên xã một chuyến. Chạy đến cung tiêu xã, Ninh Hương mua một cây bút máy giá rẻ và một lọ mực nhỏ. Sau khi mua bút và mực, Ninh Hương vội vã từ xã quay trở về nhà thuyền, lấy ra tờ đơn đăng ký, cắm bút máy vào lọ mực hút đầy ống mực, sau đó nghiêm túc điền thông tin cá nhân lên tờ đăng ký.
Sau khi từng nét từng bút điền đầy đủ thông tin, cô cầm tờ đơn cẩn thận thổi cho đến khi nét chữ đã hoàn toàn khô. Hít một hơi thật sâu, mỗi giây mỗi phút cô đều không muốn chậm trễ, vội vàng chạy tới đại đội đưa tờ đơn đăng ký cho Hứa Diệu Sơn.
Hứa Diệu Sơn nhận lấy tờ đăng ký của cô, nhìn một chút rồi nói: "Hử? Chữ viết đẹp đấy".
Ông mơ hồ nhớ tới hai năm trước lúc cô và Giang Kiến Hải chạy đến đại đội xin ly hôn, lúc đặt bút ký tên lên giấy ly hôn, tên của mình còn viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Xem ra hai năm nay cô đã rất chăm chỉ, cho nên chữ viết rất tốt.
Ninh Hương nhìn Hứa Diệu Sơn cầm tờ đơn, cô cười tự nhiên khi được khen, cùng ông tán gẫu vài câu về chuyện chữ viết. Tán gẫu xong cũng không có đi ra ngoài, cô vẫn đứng ở trước bàn làm việc không có ý muốn rời đi.
Hứa Diệu Sơn khó hiểu, lại ngẩng đầu nhìn cô: "Sao thế? Còn có chuyện gì à?".
Ninh Hương đáp: "Thư ký Hứa, chú.....có thể....có thể đóng dấu cho cháu không?".
Nghe xong lời này, Hứa Diệu Sơn sửng sốt một chút, sau đó lập tức bật cười: "Sao? Cô còn sợ tôi giấu phiếu đăng ký của cô à? Tôi chính là ở trước mặt rất nhiều thợ thêu đưa đơn đăng ký cho cháu đấy, còn có thể không cho cháu con dấu sao?".
Ninh Hương vội vàng giải thích: "Thư ký Hứa, cháu không có ý này, cháu chỉ là.......".
"Hiểu hiểu".
Hứa Diệu Sơn ngắt lời cô, kéo ngăn tủ lấy ra con dấu của ủy ban cách mạng đại đội. Ông ấn chân con dấu vào hộp mực tròn đỏ chót rồi ấn "bốp" lên tờ khai đăng ký, sau đó mới nhìn về phía Ninh Hương: "Lần này an tâm rồi chứ?".
Lần này là thật sự an tâm, Ninh Hương gật mạnh đầu đáp một tiếng vâng: "Cảm ơn thư ký Hứa".
Hứa Diệu Sơn vẫn là câu nói kia: "Đăng ký rồi thì nhớ phải ôn tập cho tốt".
Ninh Hương lại gật đầu: "Vâng ạ!".
* * *
Khi ra khỏi cửa văn phòng của Hứa Diệu Sơn, Ninh Hương hít một hơi thật sâu và chậm rãi thở ra. Trong một khoảnh khắc đó, cô chỉ cảm thấy không khí bên ngoài trong lành thêm mấy độ, cảm giác trong veo hít vào tận phổi.
Sau đó, khi vừa bước ra khỏi cổng lớn đại đội, cô bất ngờ gặp hai cô gái của xưởng thêu, cả hai đều mười bảy, mười tám tuổi. Bởi vì nhỏ tuổi lại không hay lẫn vào các câu chuyện buôn dưa lê, nên cảm giác tồn tại của cả hai ở trong xưởng thêu rất thấp. Nhưng ở cùng một đại đội lại thường cùng làm việc trong xưởng thêu, nên nếu nói không biết là không thể nào.
Hai thợ thêu này, một người tên là Tiểu Yến, người kia tên là Thải Phượng.
Ninh Hương chào họ, và cả hai hỏi Ninh Hương: "Chị A Hương, chị đến nộp đơn đăng ký à?".
Ninh Hương cười gật đầu: "Chị nộp rồi, hai em cũng tới đăng ký sao?".
Tiểu Yến có chút ngượng ngùng: "Em không biết có được hay không, nhìn thấy chị đăng ký nên cũng muốn thử một chút, cho nên tới đây".
Ninh Hương động viên bọn họ: "Cơ hội tốt như vậy, cố gắng thi thử xem sao, dù thi không đậu cũng không có tiếc nuối".
Thải Phượng không thiếu tự tin giống như Tiểu Yến, gật đầu nói: "Dù sao cứ cố hết sức là được".
Nói xong, Ninh Hương muốn rời đi để cho họ đi vào lấy đơn đăng ký. Nhưng cô chưa đi được vài bước thì bị Thải Phượng gọi lại.
Cô quay đầu lại và nghe thấy Thải Phượng nói: "Chị A Hương, hay là sau này chị đến xưởng thêu đi, chúng ta cùng nhau ôn tập. Cũng rủ cả anh ba Lâm đến luôn sau khi tan việc, anh ấy là học sinh cấp ba đấy ạ".
Ninh Hương mỉm cười, ngẫm lại chính mình đã học một mình hai năm rồi, hiện tại đúng thật là cần tìm đồng bạn ôn tập cùng nhau giao lưu học tập. Càng có nhiều người càng có nhiều ý tưởng, đối với tư duy và sự hiểu biết tri thức cũng càng có trợ giúp.
Thế là cô gật đầu: "Được".
Tiểu Yến và Thải Phượng rất vui vẻ, sau đó tay nắm tay đi vào văn phòng đại đội.
* * *
Bởi vì thông báo xác nhận khôi phục thi đại học phát muộn, lịch thi năm 1977 lại định vào tháng mười hai, cho nên thời gian ôn tập của mọi người vô cùng ít ỏi, tính ra chỉ có hơn một tháng mà thôi. Thời gian ôn tập ngắn trong khi số lượng thí sinh đăng ký lại rất đông, đồng nghĩa với việc độ khó để các thí sinh tham gia lần thi này có thể thi vào đại học là cực kỳ lớn. Có thể nói là thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc.
Tiểu Yến và Thải Phượng cầm được đơn đăng ký từ văn phòng của Hứa Diệu Sơn đi ra, lại đụng phải những người khác đến lấy đơn đăng ý. Trong số mấy người đụng mặt trực tiếp, có một người chính là em gái Ninh Hương-- Ninh Lan.
Lúc buổi sáng Ninh Lan tất nhiên cũng nghe thấy thông báo, nên buổi chiều cô cũng đến văn phòng đại đội lấy đơn đăng ký. Những người kia chỉ có trình độ cấp hai cũng tới đăng ký, trong khi cô đường đường chính chính tốt nghiệp cấp ba sao lại không đi đăng ký. Ai cũng biết rằng đây là cơ hội để mọi người thay đổi vận mệnh của mình, là cơ hội công bằng chân chính đối với tất cả mọi người. Nó không nhìn vào gia đình hay nhìn hộ khẩu, cũng không nhìn giới tính hay nhìn quá khứ mà chỉ nhìn vào thành tích thi lần này.
Nếu như cô có thể thi đậu đại học, cô sẽ có thể thoát khỏi cái gia đình mà cô chán ghét kia.
Cho nên ở buổi tối lúc ăn cơm, cô đã nói chuyện này với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên: "Mẹ, bắt đầu từ ngày mai con không muốn đi làm nữa, con muốn ở nhà đọc sách và ôn tập".
Nháy mắt khi bà nghe được lời này, Hồ Tú Liên vô thức chỉ có phiền, nhìn cô hỏi với vẻ rất không vui: "Mày lại muốn làm gì?".
Ninh Lan nâng mắt nhìn bà, rất nhanh lại cụp xuống: "Con đã đăng ký thi đại học rồi, con muốn tập trung để chuẩn bị cho kỳ thi".
Ninh Kim Sinh nhìn cô chằm chằm, nói: "Ai nói để mày thi?".
Ninh Lan chưa kịp nói chuyện, Hồ Tú Liên tiếp lời: "Mày còn muốn đọc sách? Tao khuyên mày sớm dẹp cái ý nghĩ này đi, tranh thủ mà tìm người gả mới là chuyện mày nên làm. Mày học từ tiểu học đến cấp ba, lãng phí bao nhiêu tiền của, thời gian nhưng có làm được cái mẹ gì đâu? Tình huống nhà chúng ta như thế nào mày không biết à, không có tiền nhàn rỗi tạo điều kiện cho mày đi học đâu, mày thành thật tìm người mà gả đi, chớ có nghĩ đông nghĩ tây".
Ninh Lan nín thở, không dám nói quá lớn, ngẩng đầu nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên: "Con hỏi rồi, học đại học không cần tốn tiền, không mất học phí, mỗi tháng còn cho mười mấy tệ trợ cấp sinh hoạt. Sau khi tốt nghiệp trăm phần trăm sẽ được phân việc làm, đều là bát cơm sắt".
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vừa nhai cơm vừa lắng nghe cô nói, bán tín bán nghi.
Ninh Lan thấy bọn họ không nói lời nào, lại nói tiếp: "Nếu như con thi đậu, mỗi tháng con sẽ tiết kiệm một chút tiền ăn cơm. Dù sao lượng cơm của con vốn ít, một tháng cũng không ăn hết bao nhiêu tiền, và số tiền được trợ cấp sinh hoạt sau khi tiết kiệm được con sẽ gửi về nhà. Đợi đến khi tốt nghiệp được phân việc làm, có bát sắt, không chỉ thể diện gia đình tăng lên mà tiền lương mỗi tháng cũng nhiều, cuộc sống gia đình sau này cũng có thể tốt hơn".
Những lời này khiến Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên rất động tâm, nghĩ trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao? Đi học không cần tốn tiền, hàng tháng còn có thể gửi tiền về nhà, sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ được phân việc làm, tay cầm bát sắt?
Hơn chục năm nay, cả xã hội đều đang nói đọc sách vô dụng. Tại sao bầu trời vừa chuyển sắc, người đọc sách lại trở nên hiếm có như thế?
Những thứ này có chân thực không?
Ninh Lan nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vẫn không nói lời nào, cũng không biết hai người họ đang suy nghĩ gì, cô lại cúi đầu lẩm bẩm: "Ninh A Hương cũng đăng ký, tại sao con không thể thi? Con chính là tốt nghiệp cấp ba đấy".
Ninh Hương cũng đăng ký? Hồ Tú Liên nhíu lại lông mày, Ninh Hương? Nó đến lớp hai còn chưa học hết, khôi phục thi đại học thì liên quan gì đến nó? Nó lại muốn đi ra làm trò cười cho thiên hạ xem à?
Ly hôn huyên náo đến long trời lở đất thôi chưa đủ, còn dính líu với Vương Lệ Trân, giờ lại muốn học đòi người ta đi thi đại học?
Một đứa chưa học hết lớp hai cũng đăng ký thi đại học, không sợ bị người ta cười rơi răng à. Mà chính nó không cảm thấy mất mặt, nhưng người làm cha làm mẹ như bọn họ cảm thấy dơ mặt có được không. Đúng là nuôi ra một đứa con gái tốt, suốt ngày đi làm trò cười cho thiên hạ.
Ninh Lan trả lời: "Chị ta cũng đăng ký, bên thư ký Hứa cũng thông qua rồi".
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đồng thời im lặng, Hồ Tú Liên quơ đôi đũa trên tay: "Hồ Tú Liên tao chưa từng nuôi loại con gái này, đúng là đi làm trò cười cho thiên hạ. Một ngày nó không để cho người ta đàm tiếu chê cười sau lưng, thì nó ngứa lòng phải không?".
Đương nhiên Ninh Lan cũng cảm thấy rất khôi hài, không biết tại sao Ninh Hương lại đi đăng ký. Chị ta không đăng ký thì cũng chẳng có ai đem chuyện thi đại học dính líu gì đến chị ta hết, nhưng khi chị ta vừa đăng ký thì đúng thật là dệt cái chuyện cười cho người ta nói.
Chưa học hết lớp hai tiểu học còn muốn đăng ký thi đại học, muốn vào đại học? Có khả năng không?
Chị ta làm thêu thùa công nhận là giỏi thật, nhưng đây là thi đại học chứ không phải thi thêu thùa.
Chị ta cho rằng bát sắt dễ kiếm thế sao?
Cô vẫn luôn cảm thấy đầu óc chị ta không được bình thường kể từ khi náo loạn đòi ly hôn Giang Kiến Hải, sau đó lại cùng loại hắc ngũ Vương Lệ Trân ở chung. Chị ta luôn luôn làm mấy chuyện kỳ quái khiến mọi người sờ không tới đầu.
Hỏa lực của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên lập tức bị Ninh Hương dẫn đi, cho nên không nói thêm Ninh Lan cái gì nữa.
Cơm nước xong, hai vợ chồng cùng ra ngoài đi dạo, mục đích chung là tìm người nói chuyện phiếm, nhân tiện thám thính tình huống cụ thể của việc khôi phục thi đại học. Sau một tối thám thính trở về, hai vợ chồng nằm ở trên giường giao lưu với nhau.
Ninh Kim Sinh nói: "A Lan không nói dối, chuyện đúng là như nó nói. Nếu như thi đậu đúng là không phải mất học phí, mỗi tháng còn có một ít tiền trợ cấp sinh hoạt. Sau khi tốt nghiệp, quốc gia sẽ phân phối việc làm nên căn bản không cần sầu chuyện tìm việc".
Hồ Tú Liên ra ngoài hỏi thăm một vòng cũng không nghe ngóng được rõ ràng, bây giờ nghe Ninh Kim Sinh nói vậy thì bà chấn kinh mở to mắt, nhìn Ninh Kim Sinh và nói: "Thật sự có chuyện tốt thế à? Tại sao đọc sách đột nhiên có ích thế?".
Ninh Kim Si]nh nói: "Mười năm qua Trung Quốc đã bị bang bốn người tai họa rất nhiều. Đồng chí Đặng Tiểu Bình có nói, so với nước ngoài thì khoa học kỹ thuật và giáo dục của chúng ta đi sau hai mươi năm. Quốc gia muốn phát triển mạnh khoa học kỹ thuật thì cần rất nhiều nhân tài. Cho nên khi hướng gió thay đổi, phần tử trí thức lại trở nên giá trị hơn".
Hồ Tú Liên nghe xong gật đầu, bà không có nhiều hứng thú với chính sách của quốc gia nên không nhiều lời, chỉ nghiêm túc hỏi Ninh Kim Sinh: "Thế A Lan giờ sao? Chúng ta có để nó đi thi không?".
Ninh Kim Sinh không chút do dự nói: "Đi học không mất tiền, nếu ăn cơm tiết kiệm một chút còn có thể gửi tiền về nhà, thế sao không cho nó đi? Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi, để nó ở nhà ôn tập một tháng cũng không chậm trễ gì nhiều. Trong thôn có rất nhiều học sinh cấp hai đã đăng ký, A Lan đường đường chính chính tốt nghiệp cấp ba, thế thì sao không thi? Nếu có thể thi đậu, nhà họ Ninh chúng ta ở đại đội xem như hoàn toàn nở mày nở mặt! Mà A Lan thi đậu còn có thể giúp A Ba, A Dương, cuộc sống nhà chúng ta sau này còn không tốt lên sao?".
---- HẾT CHƯƠNG 44 ----