Nhóm dịch: Thất Liên HoaCậy ta tỏ tình với cô chẳng qua cũng chỉ vì hứng thú thôi thúc, hơn nữa cảm thấy không phục khi bị từ chối.
Lại nói, Nguyễn Trà thật sự không phải miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo ư?Chưa kể chính mình không tin, mà tất cả các bạn trong lớp có tin cô không?Ngược lại, Nguyễn Trà hoàn toàn không biết Từ Thâm đang tự luyến.
Dưới ánh nhìn của cả lớp, cô đi tới phía cuối lớp học.
Nhưng nằm ngoài suy đoán của mọi người, cô không đi tới trước mặt của Từ Thâm, mà đi thẳng ra cửa lớp.Trước cửa lớp, có một bộ bàn ghế của giáo viên trực ban, cùng với một túi nilon đựng rác cả tầng mà cô lao công của trường đặt tạm ở đó.Nguyễn Trà dừng lại phía trước túi nilon, không hề do dự giơ tay đổ bánh bao thịt cùng bánh trứng gà non vào trong túi một cách dứt khoát gọn lẹ.
Sau khi ném xong, cô quay đầu lại đối diện với mười mấy đôi mắt sáng quắc, vẻ mặt thản nhiên: “Mọi người đừng bắt chước, lãng phí đồ ăn thực sự rất đáng xấu hổ.”Cô nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Từ Thâm, nói rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ: “Mong rằng về sau bạn học Từ không cần lại làm ra chuyện xấu hổ nữa, cảm ơn đã phối hợp.”Từ Thâm: “…”Lâm Lăng: “…”Cả lớp: “…”Nếu còn không nghe hiểu những gì Nguyễn Trà nói thì vứt não đi được rồi.
Rất rõ ràng, cô đang nói Từ Thâm, nếu cậu còn mang bữa sáng tới thì số mệnh của chúng nó sẽ thê thảm như bánh bao thịt và bánh trứng gà non kia.Mãi đến khi Nguyễn Trà ngồi trở lại vị trí, Từ Thâm vẫn chưa từng dời ánh mắt khỏi người cô.
Một tay vuốt cằm, xem ra Nguyễn Trà không ăn chiêu này, chính mình cần phải thay đổi sách lược một chút.Từ Thâm có thể lên làm nam chủ trong sách, không chỉ vẻ ngoài mà các phương diện như trí thông minh cùng gia thế đều rất ưu tú.
Nếu dễ dàng từ bỏ một nữ sinh có thể khiến cậu ta nảy sinh hứng thú, thì cậu ta đã không còn là Từ Thâm nữa.Ngược lại, Nguyễn Trà lại không biết ý định của Từ Thâm.
Từ sau khi ném bữa sáng ngay trước mặt mọi người, các bạn học trong lớp đã không ai còn chòng ghẹo trước mặt cô nữa.Ai nói Nguyễn Trà lạt mềm buộc chặt thế hả? Mẹ nó cậu thử ném bữa sáng ngay trước mặt Từ Thâm xem nào? Cậu dám không? Tôi chỉ hỏi cậu có dám không?Ủa, cậu căn bản cũng không nhận được bữa sáng do chính Từ Thâm mang tới.Hai tiết học sau, bọn họ đều âm thầm chú ý, họ cảm thấy hành vi Nguyễn Trà ném bữa sáng từ chối lòng tốt của Từ Thâm thật sự không hề nể mặt cậu ta.
Với tính cách của Từ Thâm chắc chắn sẽ nổi nóng, một khi cô bị đánh họ phải đến can ngăn.Mà Lâm Lăng lại mừng thầm trong lòng, tự cho rằng Nguyễn Trà chơi trò lạt mềm buộc chặt quá ngu ngốc.
Lòng chờ mong Từ Thâm có thể hung dữ dạy dỗ cô một trận, đồng thời trả thù cho cổ tay bị vặn thương của mình.Lâm Lăng chưa bao giờ cho rằng Nguyễn Trà coi thường Từ Thâm.
Dù sao người mình thích ưu tú như vậy, Nguyễn Trà lại xuất thân từ thị trấn nhỏ, đã từng gặp một người đàn ông xuất sắc cỡ này chưa?Nhưng các bạn học đã chuẩn bị sẵn sàng can ngăn cùng với Lâm Lăng đang chờ mong đánh nhau đều phải thất vọng.
Từ Thâm không những không dạy dỗ Nguyễn Trà, mà ngược lại làm như không có việc gì.
Lúc đối mặt với cô, không chỉ tiếp tục mỉm cười, hơn nữa còn dịu dàng đến mức khiến người ta nổi da gà.Nguyễn Trà thấy Từ Thâm chỉ mỉm cười, không nói lung tung gì nữa, bèn dứt khoát phớt lờ.
Cô dồn hết tâm tư vào bài kiểm tra tháng, vì thế lớp A10 trôi qua một ngày thứ sáu êm ả yên bình..