Phó Nhất Trác là một người đàn ông vô cùng lịch sự, nhã nhặn.
Tính cách hắn điềm tĩnh, là người đáng tin cậy nhất trong số bạn bè của Hứa Chi Vũ.
Trước đây, khi Hà Tích có vấn đề khó giải quyết đều tìm đến hắn, dần dà trở thành thói quen khó bỏ.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là vào dịp Quốc khánh năm ngoái.
Được Phó Nhất Trác mời, Hà Tích mang theo bảng vẽ với một ít hành lý, ngồi trên chuyến tàu đến Tây Tạng, bắt đầu hành trình du lịch một tuần.
Bây giờ đã là đầu xuân năm mới, tính ngày tháng, bọn họ đã hai ba tháng không gặp, nhưng như vậy cũng không khiến bọn họ trở nên xa lạ.
Phó Nhất Trác vừa nhìn thấy Hà Tích, lập tức tiến đến ôm chầm lấy cậu, trên người còn mang theo hơi lạnh chưa tan, dường như vừa nhận được điện thoại đã vội vã đến đón cậu.
Hà Tích không mang nhiều hành lý, một chiếc vali đã có thể chứa hết đồ.
Dù vậy, Phó Nhất Trác đã quá quen thuộc với việc chăm sóc người khác, vẫn không cho cậu từ chối mà xách hành lý, đi trước dẫn đường.
Hà Tích hai tay trống trơn, dọc đường hai người nói chuyện phiếm, bãi đậu xe cách đại sảnh sân bay không xa, mấy phút sau bọn họ đã tới nơi.
Hà Tích lên xe, thắt dây an toàn, Phó Nhất Trác bật điều hòa.
Buổi sáng, sau khi nhận được cuộc gọi của Hà Tích, Phó Nhất Trác đặt ngay bữa tối tại nhà hàng Hồ Nam mà Hà Tích đã ăn một lần, miệng khen không ngớt.
Hà Tích vừa mới kéo ghế ngồi xuống, toàn bộ món ăn nóng hôi hổi đã được dọn lên.
Không cần nhìn, Hà Tích cũng biết đó là món gì, cậu không nhịn được cảm thán, Phó Nhất Trác thực sự là một người đàn ông rất chu đáo.
Vừa ăn, Hà Tích vừa giải thích cho Phó Nhất Trác lý do lần này đến đây.
Phó Nhất Trác tỏ vẻ rất ngạc nhiên, hắn và Hứa Giai Kỳ sống cùng một thành phố, chỉ cách vài bến xe buýt, nhưng hắn không hề nghe thấy tin tức gì từ miệng Hứa Giai Kỳ.
Hai người oán trách Hứa Giai Kỳ không coi bạn bè ra gì.
Phó Nhất Trác, người đàn ông ngày thường ít nói muốn chết, lúc này ngồi bên cạnh Hà Tích, một bên giúp cậu rót nước, một bên hát theo cậu.
Nghe được Hà Tích nói muốn đi bắt người, Phó Nhất Trác dừng lại động tác, trên mặt lộ ra nụ cười tế nhị, nói đùa.
"Chà, đúng là một ý kiến hay, cậu muốn tôi đi cùng không? "
Hà Tích không thể chịu được vẻ mặt này của hắn nhất.
Giống như nhìn đứa nhỏ không hiểu chuyện nhà mình, dung túng lẫn cưng chiều.
Thấy ánh mắt này, toàn thân Hà Tích nổi da gà.
"Ý cậu là đi với tôi? Không phải Hứa Giai Kỳ là em gái cậu sao? Cậu và Hứa Chi Vũ mặc chung một cái quần mà lớn lên, không thể chăm sóc Hứa Giai Kỳ giúp anh ấy một chút à?"
Nói xong, cậu đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.
"Tôi tuyên bố hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai hành động!"
Phó Nhất Trác nhìn cậu, do dự không nói, hắn không có hứng thú mấy, xem chừng hắn với chuyện của Hứa Giai Kỳ không để ý lắm.
Sau khi ăn uống no nê, Hà Tích chắp tay sau lưng như ông già cùng Phó Nhất Trác đi dạo bên đường.
Chờ cảm giác đầy bụng qua đi, Hà Tích không chịu đi tiếp nữa, chân cậu như bị cắm xuống đất không bước nữa, hai tay đút vào túi quần chơi khăm.
Phó Nhất Trác không làm gì được cậu, cũng chẳng nói được cậu, nói cũng chẳng có tác dụng gì.
Chỉ có thể bất lực để cậu đợi ở ven đường, một mình trở về lấy xe lái lại đây.
Hà Tích ghét lối đi bộ quá bụi bặm, thấy bên cạnh có siêu thị liền đi vào, cậu cũng không có mục đích cụ thể, nhìn đông nhìn tây, chờ Phó Nhất Trác đến thanh toán tiền là được.
Trên thực tế, Hà Tích là người đúng mực, cậu chỉ làm bộ làm tịch trước mặt Phó Nhất Trác.
Hết cách rồi, người ta nói được cưng chiều thì không sợ hãi, mà Hà Tích là lại người được thiên vị.
Sống trên đời hơn 20 năm, sau khi quen Phó Nhất Trác, cuối cùng Hà Tích cũng biết thế nào là dung túng người khác không có điểm mấu chốt.
Lời không thể nói khỏi miệng, Hà Tích đã từng ngờ vực, liệu Phó Nhất Trác có tình cảm vượt qua tình bạn với mình không.
Nhưng trước nay Phó Nhất Trác chưa bao giờ để lộ suy nghĩ của bản thân về chuyện này, ngược lại có vẻ Hà Tích suy nghĩ quá nhiều.
Tim Hà Tích rộng lớn, xoắn xuýt một lúc đã gạt bỏ nghi ngờ sang một bên.
Làm gì bây giờ được? Chạy đến trước mặt Phó Nhất Trác, chỉ vào mũi hắn nói, cậu đối xử tốt với tôi như vậy là có mục đích gì à? Thế này có khác nào bệnh tâm thần đâu?
Cứ như thế mơ hồ đi chung với nhau, Hà Tích đã sớm quen, thậm chí còn sinh ra cảm giác dựa vào được cưng chiều mà kiêu ngạo.
Phó Nhất Trác cũng chiều cậu, hai kẻ một người muốn chiều còn một người muốn được chiều, vô cùng hài hòa đẹp đôi.
Lúc đó bầu không khí giữa Hà Tích và Phó Nhất Trác giống người yêu hơn cả mấy cặp đôi yêu nhau.
Vì thế, năm ấy Hứa Chi Vũ rất khó chịu khi hai người gặp mặt, thường oán trách mà nói với Hà Tích cảm giác như đội mũ xanh trên đầu.
Khi này, Hà Tích sẽ sờ đầu chó của Hứa Chi Vũ, đùa giỡn nói em thấy màu xanh lá cây rất hợp với anh.
Chỉ có Hà Tích tự biết, cậu không có một chút tình cảm không nên có nào với Phó Nhất Trác.
Mặc dù đôi khi Hứa Chi Vũ hơi trẻ con nhưng phải thừa nhận rằng gã là người duy nhất Hà Tích yêu.
Vừa thấy người quen, Hà Tích bắt đầu vô thức nhớ đến Hứa Chi Vũ.
Hà Tích phát hiện, khả năng cao là vì tuổi cậu không còn trẻ, gần đây luôn nhớ tới một số chuyện quá khứ quá đỗi quen thuộc khiến cậu nửa muốn khóc nửa muốn cười.
Thầm tự nhủ trong lòng cậu đang ở độ tuổi sung sức nhất, chưa thảm hại đến mức phải dựa vào ký ức để an ủi tuổi già cô đơn.
Đang tự tiêu khiển, Hà Tích liếc mắt nhìn sang một bên, thấy một bóng người hơi quen mắt đi ngang qua.
Cậu nheo mắt lại, tự hỏi không phải chứ? Chẳng nhẽ gặp quỷ?
Thực tế, đáy lòng cậu đang chống cự, nhưng chân lại không thể kiểm soát được mà đi theo.
Đi theo từ khu ăn vặt đến khu thể thao ngoài trời, người kia dừng chân chọn cần câu.
Hà Tích ghé vào kệ hàng chăm chú nhìn kỹ, mắt mũi miệng, so sánh từng cái một mới thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, không phải gã.
Người bị Hà Tích theo đuôi trong tay cầm chiếc cần câu mà y vừa chọn, đúng lúc y quay đầu lại thì đụng phải Hà Tích, hai người nhìn nhau mấy chục giây, khóe miệng người kia cong lên, cười nói.
"Ồ, cậu đó sao, thật trùng hợp."
Người này chính là nhân viên phục vụ tính tình không tốt lắm trong quán cà phê.
Hôm nay nhóc cà phê xấu tính mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, trông có vẻ tuổi còn nhỏ hơn cậu nghĩ.
Vừa rồi nhìn lướt qua, Hà Tích suýt nữa nhìn nhầm y thành Hứa Chi Vũ.
—— Hai người này đúng là quá giống nhau, bất kể là ngũ quan, khí chất, thậm chí tính cách ngả ngớn cũng đều giống hệt nhau.
Nhưng nhìn kỹ hơn, vẫn có sự khác biệt, so với y, Hứa Chi Vũ có vẻ u ám hơn một chút.
Sau khi xác nhận mình nhìn nhầm, thực ra Hà Tích không muốn tiếp chuyện.
Nhưng người ta đã chào hỏi rồi, Hà Tích không thể không để ý, như thế quá thô lỗ, không phải là phong cách của Hà Tích.
Cậu chỉ có thể khô khan nói.
"Ừ, thật trùng hợp."
"Tên cậu là Hà Tích đúng không? Tôi là Trần Thiếu, Trần trong "nhĩ đông trần", Thiếu trong niên thiếu."
Cái tên này khiến người nghe có cảm giác lạ tai, nghe một lần khó quên.
Đối với khuôn mặt của Trần Thiếu, quả thực Hà Tích không muốn mở miệng, qua loa tìm cái cớ chuồn đi.
Xuống dưới tầng một, cậu chạm mặt Phó Nhất Trác đang lái xe đến đón người, hắn lập tức kéo cậu đi.
Cho đến nay Phó Nhất Trác vẫn độc thân, sống một mình.
Nhà hắn không lớn, cũng không trang trí xa hoa, nhưng thu dọn rất sạch sẽ.
Ngón tay Hà Tích sờ soạng ngăn tủ, không có một hạt bụi nào.
So sánh với Hà Tích, cũng là đàn ông độc thân sống một mình, nhà của Phó Nhất Trác gọn ghẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Hà Tích chưa bao giờ dọn dẹp nhà cửa, cho dù thuê người dọn phòng mỗi tuần một lần, nhưng đồ đạc trong nhà vẫn không tránh khỏi việc dính bụi bặm.
Tuy nhiên, Hà Tích không cảm thấy mình sai chỗ nào, đôi tay cậu dùng để vẽ tranh, chơi đàn violin sao có thể dùng để giặt giũ, nấu nướng, dọn vệ sinh được? Ông trời cũng không thể tha thứ!
Thoải mái tắm rửa xong xuôi, Hà Tích thay bộ đồ ngủ mà Phó Nhất Trác đã chuẩn bị cho cậu, nằm trên sô pha xem TV.
Phó Nhất Trác vào toilet rửa tay sạch sẽ, đi đến bàn thờ trong phòng khách, thắp ba nén nhang cắm vào lư hương, làn khói đen kịt phủ khắp trần nhà.
Ánh mắt Hà Tích chuyển đến trần nhà, nhìn làn khói đen chằm chằm một lúc, đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.
"Cậu cả ngày thờ cúng như vậy, có ích thật à?"
Thứ mà Phó Nhất Trác thờ là Phật bài đuổi Quỷ Vương, nghe nói là dùng để trấn áp tà ma, xua đuổi quỷ dữ.
Hà Tích không hiểu những chuyện này cho lắm, suốt ngày cậu gặp ác mộng chỉ nghĩ tinh thần có vấn đề, cậu không nhắc đến việc này với bất kỳ ai ngoại trừ Hứa Giai Kỳ, thậm chí cũng không nghĩ đến chùa thắp nén hương cúng bái thần linh.
Mặc kệ có ích với cậu hay không, nghĩ đến hôm nay cậu suýt chút nữa trở thành người đầu tiên chết do bị ác mộng hù dọa, Hà Tích càng thêm sợ hãi.
Cậu cũng đi đến thắp ba nén nhang, cung kính hành lễ, cầu xin an lòng.
Miệng lẩm bẩm, ác linh lui đi, trấn tà đuổi quỷ, nói loạn một hồi Ngọc Hoàng Quan Âm Bồ Tát linh tinh, đột nhiên Hà Tích ôm chân Phật như vậy, khiến người ta không nhịn được cười.
Trong lòng Phó Nhất Trác mơ hồ cảm giác hành vi tối nay của cậu có hơi không bình thường, nhưng nhìn sắc mặt hồng hào bừng bừng sắc khí của Hà Tích, hắn cho rằng cậu chỉ hứng thú nhất thời nên không nghĩ ngợi nữa.
Mắt thấy sắc trời đã khuya, vội vàng dẫn người vào phòng dành cho khách.
Chỉnh các góc chăn xong xuôi, Hà Tích ngoan ngoãn nằm trên giường, bị bọc giống như một bé tằm.
Phó Nhất Trác đi đến cửa, sau khi tắt đèn nói câu ngủ ngon.
Phó Nhất Trác.
"Ngủ ngon, ngủ một giấc thật sâu, mơ một giấc mộng đẹp."
Hà Tích nhớ đến ba cây nhang tự mình hiếu kính dâng lên cho Phật bài, không dám chắc nghĩ.
chắc là có thể ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, Hà Tích bừng tỉnh sau giấc mơ máu đỏ đầy đất, cậu chán nản vùi đầu vào gối, cố gắng tự bóp chết mình.
Phó Nhất Trác mở cửa ra, nhìn thấy cảnh này có chút buồn cười, vỗ nhẹ vào sau gáy cậu nói.
"Sao thế? Vẫn muốn nằm trên giường à? Mau dậy đi, ăn sáng xong tôi và cậu cùng chặn người lại."
Vừa nhắc tới chuyện này, Hà Tích lập tức trở nên hăng hái, ném bàn tay to của Hứa Chi Vũ lên chín tầng mây, nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, thậm chí còn dành thời gian để cạo râu.
Bữa sáng đã được Phó Nhất Trác bày lên bàn, có tới năm sáu món.
Hà Tích tham lam, mỗi món đều muốn nếm thử, nhưng cậu ăn ít, nếm chút đã thấy no.
Cuối cùng, Phó Nhất Trác nuốt hết đồ cậu ăn thừa vào bụng, hai người họ sửa soạn thành bộ dáng nhân mô cẩu dạng (*) đi làm chuyện lớn.
Nhân mô cẩu dạng (人模狗样).
Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém..