Trần Thiên đi rồi.
Hà Tích hờn dỗi một lúc, nhìn chằm chằm vào chỗ bẩn, trong đầu nghĩ phương pháp khắc phục.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Tích chỉ có thể thực hiện theo mong muốn của Trần Thiếu, ở chỗ đó thêm vài nét bút, phác họa bóng dáng Trần Thiếu, còn có cần câu và dây câu, những gợn sóng lăn tăn.
Vẽ xong, Hà Tích nhìn chốc lát, và tâm trạng của cậu ngay lập tức đỡ u ám hơn.
Cũng may tay nghề cậu không tệ, vẽ bóng lưng phía sau rất sinh động, thoạt nhìn không khiên cưỡng mà rất hài hòa, có thể nói là thêm mắt cho rồng.
Hà Tích dùng tay làm quạt để tranh khô nhanh hơn.
Trời đã tối, mặt trời lặn xuống sông.
Hà Tích tính toán Phó Nhất Trác đã tan làm, không chừng hắn đang trên đường về, bây giờ cậu trở lại, đúng lúc có thể ăn tối cùng nhau.
Ngồi một lúc, chờ bức vẽ khô hoàn toàn, Hà Tích thu dọn đồ đạc, cầm dụng cụ đi về phía bến phà được vài bước, nghe thấy phía sau có người gọi mình.
Bên sông Trần Thiếu vẫy tay, sắc trời tối tăm, chỉ thấy một bóng người đen thùi lùi, một tay y đặt bên miệng, kêu to.
"Hà Tích! Hà Tích! Cùng nhau đi ăn thịt nướng BBQ đi! Tôi mời! Coi như xin lỗi cậu."
Hà Tích do dự vài giây, nghĩ rằng thịt nướng BBQ là món mới lạ liền vui vẻ nhận lời.
Cậu được gia đình giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, bố mẹ không cho cậu ăn loại thực phẩm rác rưởi.
Đến khi đi học ở tỉnh ngoài, thoát khỏi sự quản lý của cha mẹ, Hứa Chi Vũ càng theo dõi cậu chặt chẽ hơn.
Sau này, Hà Tích trưởng thành không còn để ý đến ăn uống, có khi bận rộn đến một ngày ba bữa cũng quên, chứ đừng nói đến ăn ở quán cóc ven đường giết thời gian.
Bên bờ sông có một con phố ẩm thực, nội tạng bò nướng, lẩu cay, trà sữa, tào phớ, đủ loại đồ ăn vặt muốn cái gì có cái đấy.
Trần Thiếu dẫn mọi người đi một vòng, tìm một nhà hàng thịt nướng tươm tất sạch sẽ, cả nhóm ngồi quanh chiếc bàn tròn.
Hà Tích đặt gửi đồ đạc ở quầy để không bị bẩn.
Trần Thiếu và bạn bè y đã gọi một đống đồ ăn, Hà Tích ở bên cạnh vẫn im lặng, cảm thấy mình không hợp với những người này, không tránh có chút xấu hổ.
Ngồi bên trái Hà Tích là một cậu trai trẻ hơi béo, nói khá nhiều.
Cậu ta thấy Hà Tích không thoải mái, dẫn dắt mọi người trò chuyện, thỉnh thoảng lại quăng miếng cho Hà Tích, điều này khiến Hà Tích nhanh chóng hòa vào bầu không khí, cởi mở với mọi người hơn.
Trần Thiếu dùng răng cắn mở một chai bia, uống một ngụm lớn để lấy lại sức, mũi chân chống đỡ góc bàn, hơi dùng sức, giọng bé như muỗi kêu.
"Hà Tích, tôi...!xin lỗi cậu..."
Hà Tích không phải người khó tính, phẩy tay.
"Quên đi, cũng không phải chuyện lớn, tôi đã xử lý xong."
Trần Thiếu gật đầu, không nói nữa, vươn cánh tay dài đặt những món Hà Tích ăn nhiều đến trước mặt cậu, nói xin lỗi không bằng hành động.
Chủ quán bưng cá nướng đỏ hồng lên mặt bàn, Hà Tích nhìn thấy ớt nước bọt trong miệng trào ra, cầm đũa muốn gắp lên.
Đối diện lại có người cầm điện thoại di động, gọi cậu.
"Người anh em chờ một chút! Tôi chụp ảnh trước, lâu lắm rồi mới có bữa cơm náo nhiệt như vậy, tôi phải đăng lên vòng bạn bè."
Hà Tích thu tay về, nghĩ mình có nên chụp một bức ảnh không? Lần trước đăng trên vòng bạn bè đã là vài tháng trước.
Người kia bật đèn flash, còn đang tìm góc chụp, nhưng tính tình Trần Thiếu không tốt như vậy.
Y gắp một miếng cá vào bát Hà Tích, nói.
"Đừng để ý cậu ta, ăn đi."
Cứ như thế trong bức ảnh của người anh em, trên bụng cá bị mất một miếng thịt, phá hủy vẻ đẹp của cả bàn ăn.
Ăn uống no nê, có người hỏi Hà Tích.
"Người anh em, cậu học trường nào? Tôi thấy cậu lạ mặt, không phải cùng trường chúng tôi chứ?"
Hà Tích cay đến mức phải hé miệng nhỏ ra hít thở "Đều không phải, tôi đã tốt nghiệp đại học, lớn hơn các cậu vài tuổi."
Vốn dĩ sức ăn của Hà Tích nhỏ, thịt nướng lại nhiều dầu mỡ, ăn vài miếng là no, dùng nước súc miệng rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng.
Trần Thiếu ngay lập tức đi đến chỗ cậu.
"Anh đang làm cái gì?" Trần Thiếu hỏi.
"Chụp ảnh tự sướng, lát nữa đăng lên vòng bạn bè."
Hà Tích cong như nhang muỗi, ảnh tự sướng lại chụp theo phong cách trai thẳng.
May mắn, ngũ quan cậu ưa nhìn, thoạt nhìn xương quai hàm và lỗ mũi đều đẹp.
Trần Thiếu tỏ vẻ ghét bỏ, thấy Hà Tích định đăng loại ảnh chụp này lên vòng bạn bè, y nhanh chóng ngăn cậu lại, giúp cậu điều chỉnh camera đến góc 45 độ, mạnh mẽ đề nghị cậu chụp lại.
Trải qua một vài trúc trắc, cuối cùng vòng bạn bè của Hà Tích đã cập nhật trạng thái mới nhất.
Trong ảnh, cậu đội mũ ngư dân, đôi mắt trong veo, tạo dáng chữ V ngốc nghếch.
Do ngồi khá gần, nửa vai và một cánh tay của Trần Thiếu lọt vào trong ảnh.
Hà Tích không để ý, nhưng ở cách xa cậu hàng nghìn cây số đôi mắt sắc bén của Hồ Thiên lướt qua vòng bạn bè đã bắt được manh mối.
Hồ Thiên đầu tiên lưu ảnh, nhấn thích, sau đó đầu ngón tay gõ như bay bình luận dài dằng dặc với khả năng quan sát của thám tử lừng danh Conan.
Hồ Thiên.
Người đội mũ này đẹp trai quá đi! Chỉ số nhan sắc đạt tầm cao mới, chữ V nho nhỏ này dễ dễ thương thương, cứ như vậy bảo sao mọi người đều thích cậu.
Lại nói tiếp, cậu đang ở đâu? Nhìn phong cảnh rất lạ, cùng bạn bè đi chơi? Ai thế? Sao cậu không gọi cho tôi? Gần đây tôi rất rảnh rỗi, khi nào chúng ta cũng ra ngoài chơi nhé?
Hà Tích đang nhận cuộc gọi của Phó Nhất Trác, không thấy bình luận của anh.
Khi Phó Nhất Trác về đến nhà, trời đã tối, dù có chìa khóa trong tay nhưng hắn vẫn chọn bấm chuông cửa, muốn trải nghiệm cảm giác có người đợi ở nhà.
Bấm nút nửa ngày, không ai đáp lại, hắn mở cửa ra, thấy trong phòng tối đen như mực, liền đoán Hà Tích đã ra ngoài.
Nồi cơm điện vẫn sáng đèn, Phó Nhất Trác rút phích cắm, thức ăn bên trong vẫn không thay đổi.
Phó Nhất Trác nhíu mày, trong lòng hối hận vì hôm nay đi làm.
Làm sao hắn có thể tin tưởng những gì Hà Tích nói, nghĩ rằng cậu thực sự có thể chăm sóc tốt cho bản thân?
Đi đến ghế sofa ngồi xuống, Phó Nhất Trác không bật đèn, hắn lấy điện thoại di động ra định gọi cho Hà Tích, nhưng lại nhận được lời nhắc chú ý đặc biệt từ WeChat trước.
Trạng thái mới nhất là một giây trước, Phó Nhất Trác nhấn vào bức ảnh, tầm mắt lưu luyến gắn chặt trên mặt Hà Tích, trên chiếc mũ cùng chữ V, yết hầu trượt lên xuống.
Có chút phạm quy rồi.
Phó Nhất Trác xoa xoa mũi, nhấn lưu ảnh mười lần, lúc này miễn cưỡng thoát khỏi WeChat, nhấn số điện thoại của Hà Tích.
Bên bờ sông gió thổi rất mạnh nên Hà Tích ra hiệu cho Trần Thiếu, đi một quãng đường dài mới nghe được, đầu dây bên này Phó Nhất Trác chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù.
Hà Tích alo một tiếng.
Phó Nhất Trác hỏi cậu.
"Ra ngoài chơi à? Cậu ở đâu? Có muốn tôi tới đón không?"
"Không cần, không xa, lát nữa tôi trở về, cậu đừng chờ tôi, ăn cơm đi."
Trò chuyện vài câu, bữa tối bên kia cũng tàn cuộc, một tốp hành khách cuối cùng lên thuyền trở lại bến phà, chào tạm biệt nhau.
Trần Thiếu không đi, cầm bảng vẽ của Hà Tích.
"Đi thôi, tôi đưa anh về."
"Không, tạm thời tôi không về." Hà Tích giơ bức tranh trong tay lên.
"Gần đây có cửa hàng tranh không? Tôi muốn mua khung tranh."
Hai người cùng nhau chọn một khung tranh, khi chủ cửa hàng đang đóng khung, Trần Thiên đứng một bên xem, đột nhiên hỏi.
"Tranh này có bán không? Bao nhiêu tiền?"
"Không bán." Hà Tích thậm chí không nghĩ bán.
"Bức tranh này còn có tôi, để tôi mang về làm kỷ niệm." Trong mắt y tràn đầy sự yêu thích với bức tranh này.
Trần Thiếu không nói gì cũng không sao, Hà Tích nhớ đến chuyện này thì tức giận không chỗ phát tiết.
Nhưng cậu đã nói tha thứ cho Trần Thiếu trước đó, đành kiên nhẫn giải thích.
"Bức tranh này tặng một người bạn, không thể bán cho cậu."
Trần Thiếu chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối.
Khung ảnh Hà Tích chọn cao bằng nửa người, chất liệu cao cấp, đương nhiên trọng lượng không hề nhẹ.
Huống chi, cậu còn mang theo nhiều dụng cụ vẽ tranh như vậy, một mình dọn về nhà cũng phải mất nửa cái mạng, cho nên cậu vội vã nhắn tin cho Phó Nhất Trác, mau tới đón tôi đi.
Phó Nhất Trác đang xào rau, lập tức tắt lửa, cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Khi Phó Nhất Trác đến, Trần Thiếu đã bị Hà Tích đuổi đi, cả hai lướt qua nhau, ai cũng không biết trước được, sau này người kia sẽ trở thành cái gai trong mắt mình, xung khắc như nước với lửa.
Về đến nhà, nghe nói bức tranh này tặng cho mình, mắt Phó Nhất Trác sáng lên, nhìn Hà Tích rồi lại nhìn bức tranh một lúc, yêu thích không nỡ buông tay.
Ôm suy nghĩ muốn khoe khoang một chút, Phó Nhất Trác quyết định treo bức tranh ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách.
Hắn đứng trên ghế đẩu, cầm bức tranh bằng cả hai tay, bên dưới Hà Tích khoanh tay chỉ đạo.
Cuối cùng cũng xong, Phó Nhất Trác không đi xuống từ ghế, hắn bắt chước Hà Tích đưa tay ra làm động tác chữ V, nhờ Hà Tích chụp ảnh cho hắn, đăng lên vòng bạn bè.
Vì chụp từ dưới lên nên ảnh rất rõ nét.
Vừa đăng lên vòng bạn bè, tất cả bình luận bên dưới đều là hahaha, không ai để ý đến bức tranh trên tường vẽ gì.
Cường điệu nhất là Hồ Thiên, anh bình luận tổng cộng mười một lần, cười mười cái, cái cuối cùng hỏi.
Người anh em, ai giúp cậu chụp ảnh vậy? Chụp cậu như đứa trẻ con chống gậy ấy!
Phó Nhất Trác trực tiếp chặn anh.
Vòng bạn bè của Phó Nhất Trác vạn năm không cập nhật, một khi được cập nhật liền rất náo nhiệt, chưa kể đến nội dung thú vị như vậy.
Hà Tích cũng tham gia cuộc vui, cười đến mức không kiềm chế được, bên dưới còn thêm củi thêm lửa, hahaha một lúc rồi giải thích, nói rằng tôi chụp, là lỗi của tôi.
Vui không bao lâu, tin nhắn của Hồ Thiên đã liên tiếp bắn tới như đạn đại bác, thành công thể hiện tốc độ tay của người độc thân hơn 20 năm.
Đọc vài cái tin nhắn, Hà Tích thấy toàn là mấy lời vô nghĩa, thẳng thừng cuộn xuống cuối cùng, Hồ Thiên hẹn Hà Tích ra ngoài chơi.
Trên mặt Hà Tích lộ ra một chút bối rối, trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được.
Nếu hai người vẫn là bạn bè bình thường, Hà Tích đương nhiên sẽ đồng ý mà không do dự.
Không may, Hồ Thiên bị từ chối lời tỏ tình cách đây không lâu, nếu ở cùng một chỗ với anh, chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Phó Nhất Trác chú ý đến tâm trạng Hà Tích thất thường, vội vàng hỏi.
"Sao vậy?"
"Này!" Hà Tích thở dài.
"Hồ Thiên hẹn tôi đi chơi, chuyện này cũng không có gì.
Vấn đề là, cậu ấy đã tỏ tình với tôi hai ngày trước, giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra cách để nói chuyện bình thường với cậu ấy."
Phó Nhất Trác vốn đang cười, nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng cứng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Hà Tích, nửa kinh ngạc nửa bất an, xen lẫn chút ai oán khó hiểu..