Đáy mắt Kỷ Đình Trạch hiện lên một tia khó hiểu.
Đối phương là hoàng thân quốc thích có địa vị tôn quý đột nhiên tung ra một câu ngoài dự đoán, thần sắc không thể nắm bắt rồi rời đi không nói một lời.
Dù là công chúa hay thân vương, người quyền quý tính tình đều cổ quái, hôm nay hắn coi như đã biết được.
—
Đêm trăng tĩnh lặng.
Lính canh của phủ Tuyên Bình Hầu đã ngủ gật, Thẩm Ước ngựa quen đường cũ, lưu loát thành thạo trèo tường đi vào.
Ánh mắt Thẩm Ước lướt qua cửa sổ, trong bình sứ xanh ngọc cắm một bông hoa mơ, đáy mắt hắn càng thêm lạnh lùng, lông mày nhướng lên, đè nén ý niệm trực tiếp ném nó ra ngoài.
Hắn không tiếng động xốc rèm trướng lên, lặng lẽ ngồi bên cạnh giường.
Mái tóc đen của thiếu nữ trải dài trên gối, khuôn mặt đang ngủ yên bình như thể không liên quan gì đến trần thế.
Thẩm Ước chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của nàng. Đôi mắt vàng như sao rơi, lại hóa thành màn đêm tĩnh mịch.
Dù nàng đã quên hắn nhưng hắn cũng không trách nàng. Hắn chỉ trách mình đã về quá muộn.
Vận mệnh luôn keo kiệt với nàng, mọi thứ nàng gặp phải trong đời này đều gập ghềnh nhấp nhô.
Nhưng cho dù nàng đã đính hôn với người khác, hắn cũng không thể hoàn toàn dứt bỏ nàng.
Vì vậy, Thẩm Ước chỉ có thể làm một tiểu nhân hèn hạ ẩn náu trong đêm tối, âm thầm bảo vệ nàng.
Nếu người đó có thể đối xử tốt với nàng thì hắn sẽ không vì lý do ích kỷ của bản thân mà phá hủy trạng thái yên bình của nàng. Thiếu nữ mắc bệnh tim, không thể chịu được bất kỳ sự thay đổi đột ngột nào.
Nhưng nếu người đó có nửa điểm cô phụ nàng, hắn nhất định sẽ không để yên.
Tiêu Tịch Nhan đột nhiên bất an như một con thú nhỏ, nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, lông mày cau lại.
Thẩm Ước nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng lạnh lẽo của nàng nhét vào trong chăn, động tác của hắn rất cẩn thận, giống như đang đối với món đồ thuỷ tinh mỏng manh yếu ớt.
"Sao tay vẫn lạnh như vậy." Hắn nhướng mày, lẩm bẩm.
Thẩm Ước ở trong chăn vẫn nắm lấy tay nàng. Lòng bàn tay của nam nhân giống như một cái bếp lò, xương ngón tay thon dài chụm lại hoàn toàn bao bọc mười ngón tay của nàng, lặng lẽ truyền đi hơi ấm.
Ánh trăng như lá vàng, rơi xuống mí mắt mỏng của hắn, chiếu lên chiếc mũi cao thẳng của hắn một mảnh âm u.
Thẩm Ước chỉ nhìn nàng thôi cũng cảm thấy mềm lòng.
Việc hắn đột ngột trở về hoàng cung đã thu hút vô số ánh mắt âm thầm nhìn trộm, bởi vậy lúc đó hắn chỉ có thể cắt đứt liên lạc với nàng. Nếu tầm quan trọng của nàng đối với hắn bị bại lộ sẽ rất nguy hiểm, hắn không thể chấp nhận bất kỳ khả năng sơ suất nào.
Hình ảnh Đinh Tiều kề dao găm vào cổ nàng ngày hôm đó là cảnh tượng mà hắn không bao giờ muốn thấy lại trong đời.
Nhưng không ai ngờ được phủ Tuyên Bình Hầu lại phát tang chôn cất đích nữ mất tích một cách vô lương tâm như vậy. Nghĩ tới việc này, trong lòng Thẩm Ước vẫn tức giận như cũ.
Tất cả mọi thứ cũng bởi vậy mà sai một ly đi một dặm.
Tiêu Tịch Nhan mất trí nhớ, vô tình bị mắc kẹt trong vũng bùn tranh chấp quyền lực. Chính thanh mai trúc mã kia đã đưa nàng trở lại Hầu phủ, dần dần nảy sinh tình cảm, nước chảy thành sông.
Khi thiếu nữ cuối cùng cũng khỏi bệnh ra khỏi phủ, trong đêm thu Thẩm Ước đã âm thầm đi theo nàng, nhưng nàng đã có người nắm tay.
Trong lòng Thẩm Ước cười khổ, tất cả trở thành trời xui đất khiến như vậy.
Chỉ là rốt cuộc không thể yên lòng về nàng, cho dù làm một tiểu nhân ti tiện nhìn trộm trong bóng tối cũng luyến tiếc không nỡ buông ra.
Trời đã tối, Thẩm Ước trước sau vẫn luôn canh gác bên thiếu nữ. Hắn đặt mu bàn tay lên trán Tiêu Tịch Nhan để kiểm tra nhiệt độ, nghe thấy nàng ho vài tiếng, lại cẩn thận đút cho nàng một ngụm trà.
Đại khái là bởi vì trong phòng đốt hương an thần nên Tiêu Tịch Nhan ngủ rất ngon.
Sắc mặt nữ lang tái nhợt, thanh tú như bạch ngọc, cũng mỏng manh như hoa mơ. Thẩm Ước chăm chú nhìn nàng hồi lâu rồi lại kéo lại chăn. Khi sắc trời dần sáng hơn, hắn lại nhìn thêm một lúc mới đứng dậy đi ra ngoài.
Tuệ Châu vẫn ở ngoài cửa lặng lẽ chờ đợi: "Chủ tử."
"Gần đây nàng ấy như thế nào?"
"Thất nương tử mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, tâm tình bình tĩnh, không có gì ưu phiền, chỉ là thỉnh thoảng tức ngực tim đập nhanh, cảm giác thèm ăn cũng giảm dần..."
"Ngoài ra trà lần trước ngài đưa tới nương tử rất thích."
"Tốt, lần sau để Yến Lục gửi cái mới đi." Ánh mắt Thẩm Ước hơi trầm xuống: "Lần sau bổn vương mời lão Cát tới bắt mạch, ngươi phối hợp với hắn, ngày thường chú ý nhiều hơn, nếu có chuyện gì xảy ra kịp thời truyền tin cho bổn vương."
"Nhớ là nàng không thể chịu được bất kỳ sự kích thích nào."
"Thuộc hạ hiểu rồi."
Thẩm Ước im lặng nhìn lại, xuyên qua rèm vải trong phòng chỉ có một bóng dáng yểu điệu mờ nhạt. Gió lạnh buổi sớm khiến lòng hắn lạnh buốt.
Căn bệnh này khó khăn nguy hiểm, đến tột cùng hắn phải làm như thế nào mới có thể bảo vệ nàng?
Vĩnh Ninh năm thứ ba.
Tiêu Tịch Nhan ngày càng trở nên uể oải thích ngủ. Tinh thần cũng vô dụng, cơ thể luôn mềm oặt như bông không có sức lực.
Hơn nữa trong giấc mơ nàng luôn có thể mơ hồ cảm nhận được một chút hơi ấm mà nàng mong nhớ.
Kỷ Đình Trạch hiện giờ đã làm quan, chỉ là công việc bận rộn, thỉnh thoảng ở trong cung làm nhiệm vụ nên không thể thường xuyên đến gặp nàng. Vì thế vẫn như trước chỉ truyền tải tình yêu qua những lá thư.
Tiêu Tịch Nhan cụp mắt thêu những đám mây lên chiếc khăn lụa. Nhưng đột nhiên lông mày của nàng nhíu lại, trong lòng nặng như tảng đá: "Khụ, khụ..."
Hà Quang lo lắng xoa lưng cho nàng: "Nương tử, nô tỳ đi lấy thuốc."
Khi Hà Quang rời đi, Tiêu Tịch Nhan thấy rõ chiếc khăn tay màu trắng trong tay đã dính vài vết đỏ tươi.
Hiện giờ nàng uống thuốc càng ngày càng nhiều, hạ nhân hầu hạ nàng cũng ngày càng thận trọng hơn. Ngay cả a nương cũng sinh ra vài phần thương hại, không xen vào hôn sự của nàng nữa.
Nhưng sao nàng có thể không hiểu hiện giờ bệnh tình của mình ngày càng trầm trọng, đã đến giai đoạn nguy kịch.
—
Ánh đèn trong Kỷ gia sáng suốt đêm.
"Con là Trạng nguyên được hoàng đế khâm điểm, sau này cao môn quý nữ nào mà không cưới được, hà tất phải chấp nhất với nàng? Ta nghe hàng xóm nói nàng đã mấy ngày không ra ngoài, hiện giờ cơ thể yếu vô cùng. Chỉ sợ còn chưa cưới vào trong nhà đã đi trước..."
Kỷ Đình Trạch nhịn không được ngắt lời: "Nương! Đừng nói nữa."
Lan thị bị thanh âm của hắn làm cho giật mình, giọng nói yếu đi nhưng lại lộ ra một tia dịu dàng buồn bã: "Nương còn không phải là vì con sao. Ta nuôi con mấy năm nay, hai chúng ta sống nương tựa vào nhau, những cái thúc bá đó của con giống hệt như muỗi hút máu, may mà con có tiền đồ."
"Bây giờ cuối cùng con cũng đã lập được danh tiếng, tiếp theo nên cưới vợ sinh con, nhưng con lại đi cưới một quý nữ sa sút, còn là một người bệnh kinh niên."
"Sau này hương khói của Kỷ gia bị chặt đứt, ta làm sao có mặt mũi đi gặp a gia của con? Than ôi, tất cả đều là số mệnh của ta!"
Dù sao đối phương cũng là mẹ ruột một mình nuôi hắn lớn lên, Kỷ Đình Trạch cau mày, không thể nói ra lời cay nghiệt. Hắn đột nhiên cảm thấy vô lực mệt mỏi, nói qua loa vài câu rồi đi ra ngoài.
Lan thị ở phía sau vẫn không chịu bỏ cuộc: "Hôn sự này dù sao cũng phải đợi một thời gian..."
Kỷ Đình Trạch ở dưới bầu trời bao la, nhưng lại giống như không có nơi nào để đi. Hiện giờ dù là bệnh tình ngày càng tồi tệ của Tịch Nhan hay việc mẫu thân hắn thường xuyên cằn nhằn, tất cả đều như một ngọn núi lớn đè nặng lên hắn.
Ngày cưới cũng không còn xa, lại bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, hắn cả người mỏi mệt cũng không thể gặp nàng.
Kỷ Đình Trạch cuối cùng không còn cách nào khác đành phải quay lại trong cung.
Hiện giờ con đường làm quan của hắn không mấy suôn sẻ, ở trong cung cũng chỉ đảm nhiệm chút chức vụ nhàn rỗi. Hắn suốt ngày dựa vào bàn chép lại một số bài thơ và kinh thánh.
Cứ như thế từ ngày này qua ngày khác, dường như không hề thấy tương lai. Đáy lòng Kỷ Đình Trạch cũng cảm thấy uể oải và chán nản. Suy cho cùng, tất cả những điều này rất khác so với những gì hắn từng tưởng tượng, khát một trời một vực với khát vọng thực tế của hắn.
Tuy nhiên, hắn vẫn như cũ nghiêm túc đặt bút viết, sửa lỗi cũng vô cùng tỉ mỉ.
Trong tư kinh cục, nam tử góc nghiêng như ngọc, dáng ngồi thẳng thớm, khí khái như cây tùng.
Cánh cửa kêu "kẽo kẹt".
Thẩm Ngọc bảo thị nữ lui ra, đặt giỏ xuống, chậm rãi rót một chén trà, "Tử Bái, hôm nay bổn cung mang theo một ít trái cây, đây là măng tím Cố Chử mới cống nạp, ngươi nếm thử với bổn cung?"
Kỷ Đình Trạch mắt nhìn thẳng, nét bút vẫn vững vàng như cũ: "Thần vô công bất thụ lộc*, không dám nhận lòng tốt của công chúa."
*Vô công bất thụ lộc (无功不受禄): Không có công không nhận thưởng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tờ giấy vàng trước mặt bỗng nhiên bị tách trà đổ vào khiến cho ướt nhẹp. Kinh chép mất vài nén nhang hoàn toàn trở thành phế thải.
Dù tu dưỡng của Kỷ Đình Trạch có tốt đến mấy, lúc này sắc mặt cũng không khỏi hơi biến đổi: "Công chúa An Lạc!"
"Ta nghe nói người đọc sách đều rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"
Thẩm Ngọc Mị mỉm cười, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại như hoa hồng có gai: "Ta hỏi lại ngươi, ngươi có muốn cùng ta uống một chén trà không?"
"Vân Anh điện hạ chưa gả, nhưng thần đã có chi thê, nên tránh hiềm nghi." Kỷ Đình Trạch đè nén cảm xúc không thích hợp, sắc mặt lãnh đạm, thu hồi giấy vụn.
"Thứ cho thần nói thẳng, điện hạ không cần tốn sức lực cho thần."
Sau lần gặp đầu tiên, hắn không biết tại sao lại bị công chúa An Lạc nhìn trúng. Đối phương nhiều lần tới đây tìm hắn, Kỷ Đình Trạch cũng không biết đồng liêu sau lưng mình nghị luận cái gì. Ngoài cảm giác như đang bị trêu chọc, lòng hắn cũng có vài phần rối loạn.
Thẩm Ngọc Mị nhìn bóng lưng lạnh lùng của đối phương, giậm chân. Nhưng từ trước đến nay nàng muốn gì có đó, sao có thể dễ dàng cam tâm nhượng bộ.
Nàng cười lạnh: "Kỷ Đình Trạch, ngươi đứng lại cho bổn cung! Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao ngươi là Trạng nguyên phụ hoàng ta khâm điểm, hiện giờ đã nhậm chức được một năm nhưng lại chỉ có thể giết thời gian ở đây?"
Bóng lưng Kỷ Đình Trạch khựng lại. Những lời đàm tiếu giữa bạn bè, con đường làm quan hữu tâm vô lực và tất cả những phiền muộn nổi lên trong lòng.
Giọng nói của hắn cứng ngắc: "Công chúa biết sao?"
Thẩm Ngọc Mị nhẹ nhàng cười: "Nếu đêm hoa đăng ngươi ra khỏi cung với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
—
Người dân ở Trường An nghe nói Đông Hải đang loạn lạc, Nhiếp chính vương muốn đích thân dẫn binh.
Khi Hà Quang kể lại câu chuyện, Tiêu Tịch Nhan chỉ thờ ơ không quan tâm. Hậu duệ của hoàng thân quốc thích cách nàng rất xa.
Đối với nàng, trước mắt chỉ là những ngày tháng bình thường tẻ nhạt. Tiêu Tịch Nhan lấy một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ từ lớp trong cùng của hộp trang điểm, ngắm nghía một lúc rồi cẩn thận cất đi.
Nàng thỉnh thoảng sẽ nghĩ cuộc đời vô thường, liệu có còn khả năng khác hay không.
Trong lúc hai tỳ nữ khác đang ra ngoài chuẩn bị đồ ăn và thuốc men, Tiêu Trúc đi tới nhỏ giọng nói với nàng: "Nương tử, nếu đêm thu Kỷ tiên sinh không thể rời cung, vậy nô tỳ cùng người đi xem đêm hội hoa đăng?"
"Nghe nói lần này quan phủ đặc biệt mời thợ đèn đến từ Hoài Nam, chọn ra đèn lồng vương sẽ trưng bày ở tháp Khổng Minh, sẽ rất đẹp!"
Tiêu Tịch Nhan lại nhớ đến nam nhân tốt bụng đội chiếc mũ tre mà nàng gặp trong con hẻm vắng vào đêm thu năm ngoái.
Tuy nhiên chỉ là bèo nước gặp nhau, khuôn mặt người đó đã dần mơ hồ, nhưng nhịp tim khó hiểu lúc đó vẫn đọng lại như hương hoa rơi vương vấn trong lòng nàng.
Nàng ma xui quỷ khiến gật đầu.
Đêm rằm trung thu trăng tròn đèn sáng, đường phố tấp nập người đến xem. Mọi người đều nói đêm đèn lồng năm nay sẽ hoành tráng hơn rất nhiều.
Ở một bên đám người, Thẩm Ngọc Mị đang lặng lẽ đánh giá người bên cạnh.
Nam tử có bờ vai rộng và thẳng thắn, khuôn mặt thanh lãnh giống như một vị tiên. Tuy xuất thân từ một gia đình nghèo khó nhưng khí chất lại giống như thế gia ngọc thụ, không hề nao núng trước bất kỳ ai.
Nàng nghĩ đến lần gặp gỡ vừa rồi, đáy mắt hắn dường như có một gợn sóng lướt qua, nàng không khỏi cong khoé môi.
Suy cho cùng thế nhân ai mà không yêu cái đẹp?
Không uổng công hôm nay nàng chăm chút trang điểm. Hôm nay Thẩm Ngọc Mị đeo ngọc châu bên tai, môi đỏ thắm như chu sa, mặc váy lụa vô cùng chói mắt.
Kỷ Đình Trạch nhìn con đường dài như vô tận: "Công chúa còn muốn đi đâu nữa?"
Thẩm Ngọc Mị bất mãn bĩu môi, nũng nịu nói: "Đang ở ngoài cung, Tử Bái không cần gọi ta là công chúa. Không bằng ngươi gọi ta là An Lạc, thế nào?"
Kỷ Đình Trạch ngẩn ra, nhưng nghĩ đến thân phận của nàng bị bại lộ ngoài cung quả thật không ổn, hắn chần chờ rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Thẩm Ngọc Mị đột nhiên nắm lấy tay áo của hắn. "Chúng ta đi xem đèn lồng ở phía tây thành đi! Đêm nay sẽ có đèn vương, được không?"
"Công... An Lạc, lôi lôi kéo kéo dù sao cũng không ổn." Kỷ Đình Trạch muốn kéo tay đối phương xuống, nhưng nhất thời lại cảm thấy khó xử vì nam nữ thụ thụ bất thân.
"Nhưng người nhiều như vậy, ta sợ lạc mất ngươi, mau đi nào."
Công chúa An Lạc từ trước đến nay vốn luôn kiêu ngạo cao cao tại thượng, lúc này lại lộ ra vẻ ngây thơ như một tiểu nữ nhi. Kỷ Đình Trạch giật mình, cảm thấy có chút hiếm thấy.
Sau khi Thẩm Ngọc Mị nhìn thấy hoa đăng liền dẫn Kỷ Đình Trạch đi dọc bờ sông.
Nữ lang một thân hoa lệ xinh đẹp bước đi càng lúc càng chậm rồi đột nhiên dừng lại. Thẩm Ngọc Mị hạ thanh âm xuống, tựa hồ như đang suy tư.
"Tử Bái, có phải ngươi vẫn luôn chán ghét ta không?"
"Ngay cả cha ta cũng nói ta từ nhỏ đã tuỳ hứng ương ngạnh, không ai có thể chịu đựng được ta. Quả thực, ngươi cũng không thích ta... Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
Bầu không khí nhất thời vô cùng yên tĩnh, trong lòng Kỷ Đình Trạch phức tạp khôn kể.
Lúc mới gặp nàng đã cho hắn biết thế nào là giới phú quý. Sau khi hắn vào cung, nàng liên tục quấy rầy hắn, hắn quả thực từng không kiên nhẫn. Nhưng nói là dây dưa, thực chất chỉ là mỗi ngày mang trà nước tới tìm hắn nói chuyện mà thôi.
Hắn thật sự chán ghét nàng sao?
Kỷ Đình Trạch khẽ cau mày, chỉ thở dài lắc đầu: "Không phải. An Lạc là cành vàng lá ngọc, sao phải quan tâm đến ánh mắt của người khác."
Hắn chợt nhớ đến Tịch Nhan, so với công chúa An Lạc được sủng ái từ nhỏ, tính tình của nàng ôn hòa hơn ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Thẩm Ngọc Mị quay đầu lại, cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt!"
Thiếu nữ đột nhiên quay người lại, nhưng đôi chân lại dường như mất đi sức lực, sắp ngã xuống hồ nước phía sau.
Dưới tình thế cấp bách, Kỷ Đình Trạch chỉ có thể nhanh chóng vòng tay qua eo nàng, ôm Thẩm Ngọc Mị trở lại bờ.
Khóe môi Thẩm Ngọc Mị âm thầm cong lên, thuận thế nhào vào trong ngực hắn.
......
Tiêu Trúc bảo vệ Tiêu Tịch Nhan xuyên qua đám người, hưng phấn không nhịn được nhìn đông nhìn tây.
Như đột nhiên nhìn thấy điều gì, Tiêu Trúc dừng bước: "Nương tử! Người nhìn đèn lồng đằng kia kìa, đẹp quá..."
Tiêu Tịch Nhan có chút mất tập trung, chỉ thất thần để Tiêu Trúc dẫn mình đi.
Đột nhiên, hồn phách của nàng bị tiếng kinh hô kéo trở lại.
"Ơ? Kia không phải là Kỷ lang quân sao?"
Tiêu Tịch Nhan chậm rãi ngước mắt nhìn về phía bờ sông, dưới ánh đèn, có một đôi nam nữ đang ôm nhau.
Nam nhân có dung mạo tuấn tú, mặc một bộ áo bào trắng, chính là lang quân mà nàng quen.
Bàn tay của Kỷ Đình Trạch đang bảo vệ lưng nữ lang, mặc dù không nhìn rõ biểu cảm, nhưng có thể thấy động tác của hắn rất dịu dàng và thân mật.
Nữ lang vùi mặt vào lồng ngực lang quân, tựa hồ đang cười khúc khích, giọng nói trong trẻo như chim chiền chiện xuyên qua đám người truyền đến: "Tử Bái, cảm ơn ngươi, ngươi đối với An Lạc thật tốt..."
Tiêu Tịch Nhan bình tĩnh đứng tại chỗ, đôi mắt mờ đi như đám sương mù tan vỡ sau khi mặt trời lặn.
Giây tiếp theo, đám người đi qua che khuất tầm mắt của chủ tớ hai người.
Nhìn thấy gương mặt kinh hoảng thất thố của Tiêu Trúc trước mặt, Tiêu Trúc lẩm bẩm: "Nương tử? Nô tỳ không hoa mắt cũng không nghe lầm, đó chính là Kỷ lang quân đúng không?"
"Nhưng mà An Lạc... Nô tỳ có nghe nói, đó không phải là tên của công chúa An Lạc sao?"
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng không còn gì nghi ngờ. Bất kể dung mạo hay tên tuổi, hai người đều không có khả năng nhận nhầm.
Tiêu Trúc tức giận nói: "Nương tử, đi thôi! Kỷ lang quân đúng là khinh người quá đáng. Sao hắn có thể cô phụ người như vậy?"
Tiêu Tịch Nhan không biết mình bị Tiêu Trúc kéo lên xe ngựa như thế nào.
Tròng mắt nàng trống rỗng, hồi tưởng lại cảnh tượng kia, nữ lang xa lạ thoạt nhìn kim tôn ngọc quý nhưng lại rất hợp với hắn.
Tiêu Tịch Nhan ngơ ngác nhớ lại lúc hoa rơi lần đó hắn cũng dịu dàng như vậy nói với nàng: "Muội đợi ta."
Vì vậy nàng đã đợi mấy mùa xuân thu.
Nhưng hôm nay chờ được chẳng qua cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
—
Tiêu Trúc vội vàng nói: "Nương tử, Kỷ lang quân đã ở bên ngoài phủ."
Hà Quang không biết nội tình, chặn lại nói: "Ôi, nương tử còn chưa trang điểm chải chuốt đâu, Tiêu Trúc, sao ngươi không truyền tin sớm hơn..."
Nữ lang trên giường sắc môi tái nhợt, nhìn rất tiều tuỵ.
Hà Quang đang định chạy đi lấy chút son phấn để che đi bộ dạng ốm yếu của nữ lang, nhưng lại nghe thấy Tiêu Tịch Nhan nhẹ giọng nói: "Không cần, để huynh ấy vào đi."
"Khụ khụ."
Kỷ Đình Trạch nhìn nữ lang trên giường sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong lòng như có một tảng đá khổng lồ đè xuống, nặng đến mức khiến hắn đau đớn.
Nhưng sau cuộc nói chuyện phiếm, giữa hai người lại rơi vào một khoảng im lặng không lời.
Hắn không biết nên nói gì với nàng. Hiện giờ hôn sự bị trì hoãn, thậm chí còn xa không thấy ngày. Dù là ai thì trong lòng đều đã hiểu cuộc hôn nhân này có hàng ngàn trở ngại.
Một hôn ước sớm đã thùng rỗng kêu to.
Ánh mắt Tiêu Tịch Nhan trong suốt nhìn hắn: "Tử Bái, không sao đâu."
Kỷ Đình Trạch nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, chấp nhất kiên định nói: "Tịch Nhan, ta sẽ chờ muội khoẻ lại... muội nhất định sẽ không sao đâu."
Nhưng ai cũng biết những lời này chẳng qua chỉ là sự an ủi nhẹ nhàng nhưng trống rỗng.
Trong lòng Tiêu Tịch Nhan nghĩ.
Đời này nàng thân duyên đạm bạc, cũng đã từng chờ mong hắn sẽ cưới nàng như đã hứa, đưa nàng ra khỏi vực thẳm chết chóc này. Nàng dường như không chỉ đang chờ đợi hắn mà còn chờ đợi tương lai mờ mịt ở phía trước.
Hiện giờ hắn nói đổi lại là hắn chờ nàng.
Đáng tiếc, chỉ sợ là không ai có thể đợi được...
Cách Trường An ngàn dặm, chiến mã đột nhiên dừng lại, vó ngựa tung bụi đất. Chỉ vì chủ nhân trên lưng ngựa đột nhiên siết chặt dây cương, đôi mày tuấn tú nhíu lại.
Tướng quân đi cùng nói: "Điện hạ, làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
Thẩm Ước bất an nhíu mày vì tim mình đột ngột đập nhanh.
Nhưng trước mắt quân đội sắp xuất binh, phủ Đông Hải vương cách đó không xa. Điều cấp bách nhất chính là hắn phải nhanh chóng chiến thắng, tìm ra lọ linh dược trong quốc khố được gia tộc Mộ Dung truyền từ đời này sang đời khác, nhanh chóng gửi về Trường An.
Nếu nàng có thể khỏe lại, có lẽ hắn có thể kể cho nàng nghe mọi chuyện mà không sợ nàng chịu kích thích, suy nghĩ quá nhiều mà tổn thương trái tim.
Dù thế nào đi nữa, nàng còn đang đợi hắn.
Ánh mắt Thẩm Ước lóe lên, hạ lệnh: "Tiếp tục lên đường."
—
Tiếng chiến tranh và vó ngựa ở biên cảnh không thể truyền đến Trường An.
Lúc này, trong phủ Tuyên Bình Hầu, lá thu rơi rụng đã tích tụ một tầng, vàng óng tĩnh mịch.
Tiêu Tịch Nhan yếu ớt chống nửa người ngồi dậy: "Hà Quang, hôm nay ta muốn ra ngoài nhìn xem."
"Nhưng gió mùa thu lạnh lắm, ra ngoài rất dễ bị cảm lạnh..."
Chỉ là cuối cùng nàng cũng không thể cưỡng lại yêu cầu có phần bướng bỉnh của Tiêu Tịch Nhan, nhìn lúm đồng tiền tái nhợt của nữ lang, Hà Quang đồng ý, bảo Tuệ Châu dọn giường.
Trong tiểu viện của Tích Thuý, mọi thứ dường như được phủ một lớp ánh sáng vàng dịu dàng.
Nắng chiều chiếu rọi, ánh vàng chạm vào khiến nàng cảm thấy ấm áp. Tiêu Tịch Nhan khoác một chiếc áo choàng dày, dựa vào trường kỷ, nhìn bầu trời trong xanh làn nước mùa thu trong trẻo phía xa.
Chỉ là nàng chợt cảm thấy thật đáng tiếc...
"Nương tử, chờ mùa xuân sang năm, nô tỳ thả diều với người được không? Nương tử?" Hà Quang nhìn bầu trời trong xanh vui vẻ đề nghị, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ lời hồi đáp nào.
Hà Quang quay đầu lại, chỉ thấy nữ lang có làn da trắng như tuyết đang nhắm mắt lại, như thể vừa chợp mắt một lát.
Nàng giống như một con thỏ trắng mềm mại, toàn thân trắng nõn không tì vết. Ngay cả chiếc áo choàng da cáo che trên người nàng cũng có màu trắng như tuyết, thoạt nhìn giống như một tấm vải tang màu trắng được mặc từ trước. Đến và đi một cách sạch sẽ.
"Nương tử?"
Thật là đáng tiếc.
Kiếp này dù sống hay chết, nàng cũng không thể rời khỏi sân tường vuông vức của Hầu phủ.