Tất cả ký ức ùa về như thủy triều gần như nhấn chìm nàng. Đôi mắt Tiêu Tịch Nhan có chút mơ hồ, cảm thấy một cảm giác dịu dàng mà đau đớn đã mất đi từ lâu.
Lần cuối cùng gặp nhau vẫn là kiếp trước xa xôi.
Đôi đồng tử lạnh băng của Thẩm Ước chỉ lộ ra vẻ ấm áp hiếm có khi nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài bằng gỗ kia. Là một u hồn, nàng luôn đồng hành cùng bóng dáng cô đơn của hắn cho đến khi hắn đột ngột qua đời.
Nhưng giờ đây tất cả quá khứ, kể cả cây trâm đó đều đã trở thành bọt nước hư ảo.
Trong mắt nam nhân chỉ còn sự xa lạ, giống như đang thờ ơ đánh giá một người qua đường. Lòng Tiêu Tịch Nhan như rơi vào một mặt hồ tĩnh lặng lạnh lẽo, trong lòng không ngừng mất mát, rồi dần dần nguội đi, trở nên yên tĩnh.
Nàng rũ hàng mi dài xuống, hành lễ: "Dân nữ gặp qua điện hạ. Quấy nhiễu sự thanh tĩnh của điện hạ, dân nữ sẽ rời đi ngay..."
"Đợi đã."
Giọng nói vô cảm của nam nhân ngăn cản nỗ lực trốn thoát của Tiêu Tịch Nhan.
Thẩm Ước không chớp mắt nhìn nữ lang cách đó chỉ vài bước chân.
Nàng có khuôn mặt trắng như tuyết, dưới đôi lông mày mỏng như lá liễu trong bình ngọc là một đôi mắt đen láy trong suốt như thủy ngân.
Tay áo tràn ngập hương thơm, không dính bụi trần.
Nàng thoạt nhìn trông giống như nữ nhi của một gia đình có kỷ luật, an phận thủ thường, cả đời này sẽ không bao giờ làm điều gì trái với lễ pháp.
Nhưng hắn dường như nhìn thấy một chút hoảng loạn, mê man và ảm đạm trong mắt nàng. Còn có một chút mong manh khiến trái tim hắn đập nhanh, giống như bị sương mù bao phủ. Thẩm Ước không thể chắc chắn cách giải thích của mình có chính xác hay không, bởi vì nó phức tạp hơn hắn tưởng tượng.
Nếu không quen biết, sao nàng có thể nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy?
Nhưng nàng lại chỉ muốn rời đi thật nhanh.
Trong lòng Thẩm Ước vô cớ cảm thấy khó chịu, lại có chút khó hiểu. Phảng phất như đây không phải là điều mà hắn muốn.
"Sao ngươi biết được thân phận của bốn vương?"
Trong lúc bối rối nàng đã vô thức thốt ra xưng hô của kiếp trước.
Dưới ống tay áo Tiêu Tịch Nhan bí mật nắm chặt chiếc túi thơm. Nàng cố gắng trấn định lại sắc mặt, cụp mắt xuống che đi thần sắc:
"Dân nữ nghe nói điện hạ sinh ra đã có một đôi mắt vàng. Yến tiệc của Giang phủ không thiếu hoàng thân quyền quý. Ngài dung mạo bất phàm, lại có điểm đặc thù, cho nên dân nữ cả gan suy đoán ngài chính là Tần Vương điện hạ."
Thoạt nhìn những lời này không có gì sai sót, nhưng ánh mắt Thẩm Ước lại tối sầm lại.
... Nàng lại lừa hắn.
Nếu đêm nay là lần đầu tiên nàng gặp hắn, vậy tại sao trước đây nàng lại ở chùa Quan Âm giúp hắn cầu phúc?
Hắn biết rõ thanh danh của mình trong nhân gian. Huống chi hắn chưa từng xuất hiện trước mặt thiên hạ, thậm chí còn chưa từng tham dự yến tiệc trong cung, cũng không có nhiều người biết được diện mạo thật sự của hắn.
Ngực Thẩm Ước như nghẹn lại.
Trừ cái này ra, đối phương phản ứng cũng không có gì đáng nghi, ngược lại càng khiến hắn cảm thấy phiền muộn.
Người trước mặt im lặng hồi lâu, lúc Tiêu Tịch Nhan đang xấu hổ lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm: "Ngươi là nữ lang nhà ai, tên gọi là gì?"
Trong lòng thiếu nữ lại dâng lên sự hoang mang cùng chua xót không thể giải thích được.
Rõ ràng kiếp trước hắn chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với một nữ lang xa lạ. Nhưng hắn là thân vương, nàng không thể không trả lời: "Thất nương của Tiêu gia, Tiêu Tịch Nhan."
Thẩm Ước trầm mặc một lát: "Ngươi lạc đường đến tận đây?"
Tiêu Tịch Nhan sửng sốt, lại lắc đầu. "Hạ nhân đang đợi ở phía sau, dân nữ chỉ ra đây giải sầu, biết đường quay về."
Thẩm Ước nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng không nói.
Nếu còn nói tiếp có vẻ như đang cố tình bắt chuyện.
Tiêu Tịch Nhan hít sâu một hơi, chủ động mở miệng: "Điện hạ, nếu ngài không còn việc gì thì dân nữ xin cáo từ trước."
Thẩm Ước không còn gì để nói, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu thả người.
Có lẽ nếu ngả bài trực tiếp thẩm vấn thì nàng cũng sẽ không nói ra sự thật.
Tiêu Tịch Nhan thấy Thẩm Ước không nói thêm gì nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quay người trở về con đường mình vừa đi tới. Ánh trăng mông lung chiếu sáng búi tóc duyên dáng và bóng lưng thon thả của thiếu nữ. Giống như một con thỏ chạy nhanh, cái bóng chẳng mấy chốc đã biến mất.
Thẩm Ước bị bỏ lại một mình, quai hàm căng chặt, trong lòng có chút bực bội.
Nếu nàng có động cơ khác, hắn cũng đã cho nàng cơ hội bắc cầu. Nhưng nàng lại giống như thỏ gặp sói, sợ đến mức không nói được lời nào, chỉ muốn vùi đầu chạy trốn.
Nếu nàng có liên quan đến giấc mơ của hắn, vậy càng...
Ánh trăng trong trẻo, chợt chiếu ra một chiếc túi thơm nhỏ bé tinh tế nằm giữa đám lá rơi trước đường, như thể bị ai đánh rơi.
Thẩm Ước cúi người nhặt lên, lúc này lông mày kiếm của hắn mới hơi giãn ra.
Dù thế nào đi chăng nữa, lần sau hắn nhất định sẽ không để nàng trốn thoát dễ dàng như vậy.
- --
Hà Quang: "Nương tử, nương tử? Dạo này người làm sao vậy, cảm thấy mệt mỏi sao?"
Ánh nắng buổi chiều ấm áp rực rỡ, nhưng vẻ mặt của Tiêu Tịch Nhan lại có vẻ hoảng hốt, động tác trên tay thỉnh thoảng dừng lại, thất thần.
"Ta không có việc gì... Chỉ là bỗng nhiên chợt nhớ tới một số chuyện."
Những đốm sáng lơ lửng trước mắt đôi khi khiến nàng nhớ đến đôi mắt của hắn. Vận mệnh trêu đùa, nàng vẫn không hiểu tại sao đêm đó nàng lại gặp lại Thẩm Ước.
Rõ ràng hắn hầu như không bao giờ tham dự các bữa tiệc, cũng hoàn toàn không thích đám đông.
Nhưng mà những ký ức chập chờn lúc là một linh hồn lang thang ở kiếp trước đột nhiên hiện lên trong đầu. Giang gia, họ Giang... Kiếp trước thuộc hạ trong phủ hình như đã từng nhắc đến một vị Giang đại nhân mấy lần.
Tiêu Tịch Nhan vắt óc suy nghĩ, chợt nhận ra nam nhân đó hình như là huynh trưởng của Giang Nguyệt.
Thẩm Ước cùng người này có thể nói là giao tình không cạn. Trước đây nàng ở Giang phủ từng gặp gia chủ Giang Hạc Châu một lần, chỉ là không nghĩ nhiều về chuyện này. Bị lá che mắt, bỏ qua sự trùng hợp trí mạng này.
Nữ lang khẽ thở dài, có lẽ là trùng hợp thôi.
Nhưng quá khứ lại hiện về trong tâm trí. Nàng lại mơ hồ cảm thấy bất an, như thể mọi thứ đã bị điều gì đó phá vỡ.
"Thất nương tử, phu nhân mời người qua..."
"Tịch Nhan." Giọng nói của Trịnh thị tuy bình tĩnh nhưng đuôi mắt lại có vẻ vui mừng không thể che giấu: "Viên tứ lang của phủ An Quốc Công đã mời bà mối đưa lễ tới, muốn đến cầu hôn con."
Có thể thấy Trịnh thị rất hài lòng với mối hôn sự này.
"Người này xuất thân từ Nhữ Nam Viên thị, lại là con trai thứ hai của Hộ Bộ thị lang. Ta thấy hắn cũng là một người tuấn tú. Nghe bà mối nói Viên tứ lang đã nhất kiến chung tình với con ở bữa tiệc của Giang gia...."
Mặc dù bầu trời trong xanh nhưng Tiêu Tịch Nhan lại có cảm giác như đang ở trong hầm băng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tại sao sống lại một đời vẫn còn có những việc không thể trốn thoát?
Nàng nhớ rõ Viên Thuật chính là nam tử vô lễ trong con hẻm tối vào đêm thu kiếp trước.
Tiêu Tịch Nhan mở miệng, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói trống rỗng của mình: "Nhưng nữ nhi nghe nói người này đã có thê thất."
Trịnh thị ngạc nhiên: "Vương thị đanh đá ghen tuông, mấy tháng trước hai người đã hoà ly, sao con biết chuyện này?"
Bà nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Lang quân Viên gia năm nay mới hai mươi tám tuổi, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, dưới gối chỉ có một vợ lẽ, ta thấy điều kiện này đã là không tồi."
Tiêu Tịch Nhan tâm loạn như ma. Kiếp trước bởi vì Thẩm Ước âm thầm che chở nên Viên Thuật vướng vào gièm pha không thể dây dưa với nàng.
Nhưng đời này mọi thứ giống như một chuỗi những mảnh vỡ, mỗi mảnh lại khác nhau.
"Mặc dù con chỉ là vợ kế, nhưng ta cảm thấy hắn rất có thành ý, mà Viên thị ở Hà Đông lại là một gia tộc lớn. Có thể đến Hầu phủ chúng ta cầu hôn, nương nói thật, Thất nương con từ trước đến nay luôn bệnh tật yếu ớt, hôn sự không dễ dàng, đối với chúng ta cũng coi như là trèo cao."
Tiêu Tịch Nhan không thể tin được: "Nương..."
Kiếp trước sau khi bị bắt cóc trở về gặp phải đồn đãi vớ vẩn, cơ thể lại suy nhược, đối với Tiêu thất nương như vậy, phủ An Quốc Công quả thật là một nơi không tồi.
Nhưng hiện tại nàng không lưu lạc đến hoàn cảnh đó mà Trịnh thị vẫn như cũ hết miệng khen ngợi cuộc hôn nhân này.
Kiếp trước Viên Thuật say khướt mấy ngày trong hoa lâu, lang thang không kiềm chế được, ngày thường tác phong chỉ sợ cũng không được trong sạch, nhưng chuyện này Trịnh thị hiển nhiên không biết nhiều.
Hoặc có thể cũng không để ý.
"Hiện giờ con đã gần tới tuổi cập kê, sức khỏe cũng khá hơn, hôn sự không thể trì hoãn nữa."
Trịnh thị cảm nhận được nàng không tình nguyện, chỉ cảm thấy nữ nhi gần đây thay đổi rất nhiều, trong lòng có chút ngạc nhiên. Nhưng sắc mặt lại càng thêm dịu dàng, nắm lấy tay nàng:
"Con là nữ nhi của ta, nương đều là vì muốn tốt cho con, sao có thể hại con được?"
Bàn tay của Tiểu Tịch Nhan được bà nắm trong lòng bàn tay nhưng vẫn lạnh lẽo như cũ. Tất cả những điều này chỉ khiến nàng nhớ đến kiếp trước sau khi nàng trở về không lâu, Trịnh thị cũng nắm tay nàng như vậy.
Lúc đó nàng ngoan ngoãn mọi việc đều theo, chỉ nói nguyện ý nghe theo sắp xếp của cha mẹ.
Nhưng bây giờ nàng đã thấy rõ sự dối trá đằng sau khoảnh khắc dịu dàng này. Đầu ngón tay của Tiêu Tịch nhan run rẩy, giọng nói lại bình tĩnh: "Nương, con không muốn gả."
Cho dù Trịnh thị có kiên nhẫn thuyết phục nàng thế nào, Tiêu Tịch Nhan cũng không dao động nửa phần. Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, biểu tình của Trịnh thị cũng không tốt, chỉ có thể để nàng về nghỉ ngơi trước.
Hai mẹ con tan rã trong không vui.
Không ngờ một thời gian sau, Tiêu Bảo Du lại gặp rắc rối.
Thiếu niên tính cách bốc đồng, không biết vì sao tranh chấp với các bạn cùng lớp dẫn đến đánh nhau. Tiêu Bảo Du được Trịnh thị nuôi đến chắc nịch, sức lực rất lớn, sau khi bị đẩy ngã xương đùi của bạn cùng lớp đã bị gãy.
Mà tiểu công tử thân thể yếu ớt kia trùng hợp lại là con cháu của phủ An Quốc Công.
Lần này Tiêu Bảo Du đã gặp một rắc rối lớn. Tống phu nhân của phủ An Quốc Công nổi tiếng là yêu con trai như mạng, tuyên bố sẽ đưa Tiêu Bảo Du đến quan phủ.
Trịnh thị cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Trường An có rất nhiều người quyền thế, quan hệ thông gia rắc rối phức tạp. Lại vừa vặn...
Đúng lúc này, Viên Thuật đưa tới một phong thư.
Trong thư vô cùng chân thành, nói rằng nếu phủ Tuyên Bình Hầu có thể gả con gái cho hắn, Tiêu gia và Viên gia sẽ trở thành quan hệ thông gia, cuộc tranh chấp giữa các tiểu bối chẳng qua chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ, tự nhiên sẽ dễ giải quyết.
Khi Tiêu Tịch Nhan biết việc điều này chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Bức thư này đến quá mức trùng hợp.
Nàng có ấn tượng rất xấu với người này, đêm thu kiếp trước đối phương thô lỗ dây dưa, không biết vì sao cố chấp đến cực điểm đối với nàng. Hơn nữa lúc đó hắn còn có thê thất, nếu không phải bị Thẩm Ước ngăn cản, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Nàng không biết vì sao đời này Viên Thuật lại hoà ly trước, rồi lại để mắt tới nàng... Nếu tai họa mà Tiêu Bảo Du gây ra thực sự là do Viên Thuật sắp đặt cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng Trịnh thị nhận được lá thư này lại thở phào nhẹ nhõm. Bà bình tĩnh lại một chút: "Viên tứ lang đúng là người tốt. Có một người như vậy làm cô gia, sau này Bảo Du cũng không cần phải lo lắng về tương lai."
Trong lòng Tiêu Tịch Nhan cảm thấy lạnh lẽo. "Cho nên trong mắt người chỉ có Bảo Du dài, Bảo Du ngắn. Nữ nhi có là gì đâu."
Rõ ràng là Tam lang gây chuyện, nhưng Trịnh thị vẫn như cũ cưng chiều hắn đến cực điểm. Thậm chí hôn sự của nàng còn được coi là con đường tắt lót đường cho tương lai của Tiêu Bảo Du.
Giọng nàng run rẩy: "Nương, người có thật sự coi con là nữ nhi của người không?"
Hô hấp của Trịnh thị cứng lại, nắp trà trong tay 'bang' một tiếng. "Sao con có thể nói chuyện với nương như vậy!"
Tựa hồ ý thức được mình đã thất thố, giọng điệu của Trịnh thị lại dịu xuống, cố ý lấy tình để nói lý: "Thất nương, dù sao con cũng phải gả đi, chỉ là trùng hợp xảy ra chuyện này. Bảo Du và con cùng một mẹ, sao con có thể không quan tâm?"
"Nó là đệ đệ ruột của con, chẳng lẽ con định trơ mắt nhìn nó bị giam trong ngục, lưu lại án tích sao?"
Nhưng nàng cũng là người.
Nàng cũng có suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình.
Đuôi mắt Tiêu Tịch Nhan phiếm hồng, nhưng đáy lòng lại lạnh như sương sớm, kiên cố: "Con sẽ không gả."
Vì cái gì luôn muốn nàng phải nhượng bộ, thỏa hiệp vì đệ đệ của mình?
"Con đã sớm nói rồi."
"Dù Tam lang có làm bất cứ chuyện gì, cuối cùng hắn cũng phải học cách tự mình gánh vác."
Trịnh thị nhìn nữ nhi bướng bỉnh của mình, cảm thấy tức giận: "Được thôi, Tiêu Tịch Nhan, hoá ra ta nuôi con lâu như vậy, giờ mới biết mình đã nuôi ra một con sói mắt trắng!"
"Con là nữ nhi của ta..." Trịnh thị rót trà: "Con không muốn gả cũng phải gả!"