Đêm khuya, Tiêu Tịch Nhan cuộn tròn trên giường, hồi lâu không thể nhắm mắt.
Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Ước hết lần này đến lần khác hiện lên trước mắt nàng, như thể nhắc nhở nàng là một kẻ phiền toái dư thừa khiến người ta khó chịu.
Cũng khó trách, ngay cả nương cũng ghét bỏ, người khác sao có thể thích được.
Nghĩ tới lời nói trong miệng nam nhân cao gầy kia, Thẩm Ước cả đường im lặng. Chẳng lẽ Chu Phinh... thật ra là người Thẩm Ước quan tâm? Nàng mở to mắt, nghĩ thế nào cũng không rõ nguyên nhân, trong mắt chỉ có sự tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào.
Nhưng trái tim lại vô cùng bình tĩnh, dường như trống rỗng.
Đột nhiên ngoài cửa lại vang lên một tiếng sáo. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng sáo lạnh lùng có chút quỷ dị.
Tiêu Tịch Nhan vô cớ nghe ra một loại cảm giác tiêu điều vắng vẻ.
Đã trễ thế này rồi, ai còn thổi sáo ngoài kia?
Nàng cũng không ngủ được, đơn giản mở cửa, bị tiếng sáo dẫn ra ngoài.
Đèn trong tiểu lâu đã tắt, không gian tĩnh mịch, đêm trăng làm bóng dáng nam nhân kéo dài thon như trúc. Bàn tay với các khớp rõ ràng đặt trên sáo trúc giống như khớp tre trắng sáng.
Làm sao có thể là Thẩm Ước?
Tiêu Tịch Nhan sửng sốt. Trước đây nàng căn bản không nhìn ra Thẩm Ước lại là người am hiểu nhạc cụ.
Ngay từ lần đầu gặp nhau, hắn đã tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, không có tình cảm với bất cứ điều gì. Mà nàng vì lời hứa của hắn mới dần buông lỏng cảnh giác. Nhưng hôm nay Thẩm Ước lộ ra sự tức giận lại khiến nàng cảm thấy xa cách.
Nàng vẫn không hiểu hắn.
Mà giờ phút này người thổi sáo tuấn lãng cô đơn dưới ánh trăng khiến cho lòng người yên tĩnh kia lại là mặt nào của hắn?
Dùng từ mỹ lệ để hình dung nam tử có lẽ sẽ rất kỳ quái, nhưng không thể nghi ngờ, trong đầu Tiêu Tịch Nhan giờ phút này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là - cảnh tượng trước mắt giống như một bức hoạ.
Nam nhân có chiếc mũi cao và đôi mắt sâu, hàng mi mảnh tạo nên một màu đen dày dưới mí mắt.
Mí mắt mỏng chợt nhướng lên, đồng tử như đá quý giống ánh đèn huỳnh quang trong đêm lạnh giá. Lại như chứa chất độc, cơ hồ có thể làm người ta chết chìm trong đó.
Tiếng sáo dừng lại.
Tiêu Tịch Nhan dường như đột ngột phản ứng lại, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
"Xin, xin lỗi, đã quấy rầy huynh..."
Nàng như chạm vào lửa, trái tim vừa rồi còn chậm chạp của nàng giờ phút này lại không chịu khống chế đập điên cuồng. Nhưng nàng còn chưa kịp tiến lên một bước lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nam nhân.
"Lại xin lỗi?"
Tiêu Tịch Nhan dừng bước, ngơ ngác đứng tại chỗ: "Là ta quấy rầy sự hứng thú của huynh."
"Cô từ trước đến giờ đều như thế này sao?"
Tiêu Tịch Nhan có chút bối rối, nàng vốn là đích nữ của Hầu phủ, quy củ lễ nghi không thể phạm sai lầm, nhưng lúc này lại không nói được một lời, dường như hoàn toàn mất kiểm soát.
Trong lúc im lặng, Thẩm Ước chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nhìn chăm chú vào đỉnh đầu nàng.
Cơn giận hôm nay của hắn dường như vẫn chưa nguôi ngoai.
Tiêu Tịch Nhan cúi đầu: "Nếu như huynh còn tức giận thì nói rõ ràng với ta, ta có thể thành tâm xin lỗi huynh."
"Cô luôn quen nhận hết lỗi lầm về mình như vậy à?" Thẩm Ước chỉ bình tĩnh tung ra một nghi vấn.
"Khỉ ốm mạo phạm cô là vì hắn muốn khiêu khích ta, chuyện đó không liên quan gì đến cô."
"Có lẽ hôm nay hắn vốn dĩ muốn tìm ta."
"Tối nay cũng là ta thổi sáo ở ngoài phòng. Có lẽ là ta quấy rối giấc ngủ của cô trước."
Hắn cau mày rất sâu, lại hít một hơi thật dài, hiếm khi cảm xúc mất khống chế. Cặp mắt sáng ngời và xuyên thấu bỗng nhiên chỉ còn lại an tĩnh, thậm chí có chút bất đắc dĩ:
"Cô được tạo ra bởi một bức tượng đất sét hay sinh ra đã không có tính cách nóng nảy?"
Lần đầu tiên thấy hắn nói nhiều như vậy. Những câu hỏi lần lượt được ném ra khiến đầu óc Tiêu Tịch Nhan quay cuồng. Nàng nhìn vào khuôn mặt hắn, lần đầu tiên cảm thấy không thể che giấu.
Như thể hắn đã xuyên qua làn da dày, nhìn thấu linh hồn run rẩy và vùng vẫy của nàng.
Cùng với tính cách chịu đựng, thói quen nhận sai và lòng tự trọng lố bịch của mình, Tiêu Tịch Nhan run rẩy, mấp máy môi trong giây lát nhưng không biết phải nói gì.
Hắn nói không sai.
Thật ra khi đối mặt với cơn giận lạnh lùng của Thẩm Ước, trong lòng nàng có chút uỷ khuất không dễ nhận ra. Giống như vị đắng còn đọng lại sau tách trà, nó dần dâng lên trong lòng. Nhưng khi đối mặt với sự chất vấn của đối phương, nàng vẫn theo phản xạ xin lỗi rồi nhận sai.
Đó là sự thỏa hiệp đã khắc sâu vào trong xương cốt, theo bản năng nhượng bộ, nàng không thích tranh chấp.
Ở Hầu phủ, nàng cũng không có bao nhiêu tư cách để tùy hứng.
Âm thanh trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút dịu dàng đến mức nàng gần như không thể phân biệt được: "Muốn đi đâu thì đi, nhưng phải bảo Phó Ngũ đi theo."
"Nếu ta vô lý, cô cũng có thể tức giận."
Thẩm Ước không thể giải thích được tại sao thấy nàng thận trọng như vậy trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác không thích hợp.
Rõ ràng hiện tại nàng cũng coi như được bảo vệ dưới danh nghĩa của Thẩm Ước hắn, sao còn có thể bị bắt nạt?
Hắn cũng không ăn thịt nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Ước, Tiêu Tịch Nhan sửng sốt một lát mới hiểu ra được một chút. Hắn không hề thiếu kiên nhẫn với nàng, cũng không chê nàng phiền phức... chỉ là hắn không thể chịu nổi tính khí của nàng thôi.
Hắn thậm chí còn dạy nàng cách tức giận.
Tiêu Tịch Nhan chỉ cảm thấy mười mấy năm bình tĩnh của mình dường như đã hoàn toàn biến mất trong đêm nay. Đầu óc nàng vẫn trống rỗng, phải một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói vô hồn của mình:
"Cảm... cảm ơn huynh, Thẩm Ước."
"Bỏ đi."
Thẩm Ước lại ấn xương mày. Tại sao vẫn trông xa lạ khách khí như vậy?
Cũng không biết nghe thấy nàng nói cảm ơn bao nhiêu lần rồi.
Thẩm Ước nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh của nàng, cảm xúc trong mắt lưu chuyển, nói: "Nếu muốn cảm ơn ta thì dù sao cũng phải có quà tạ lễ chứ."
Thôi quên đi, từ từ tới vậy. Không thể ép thỏ con quá được.
Ánh mắt Thẩm Ước tối sầm, môi mỏng nhếch lên: "Biết hát không?"
Tiêu Tịch Nhan thường giúp Phó Ngũ nhặt rau, có lẽ bởi vì ở một mình trên núi thanh nhàn nên thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng ngâm vài khúc. Đó gần như là khoảnh khắc thoải mái và dễ chịu nhất đối với nàng.
Lại không biết hắn đã nghe được khi nào.
Tiêu Tịch Nhan không nói gì ấp úng nhìn hắn, nhưng nàng sẽ không gạt người, nội tâm giãy giụa trong chốc lát. Lại nghĩ đến tiếng sáo của hắn, tiếng nhạc gợi lên những cảm xúc sâu sắc nhất trong lòng.
Đã rất lâu rồi nàng không hát trước mặt người khác, giống như một bí mật chưa từng được đưa ra ánh sáng đã bị chôn vùi từ lâu.
Giống như quyết tâm đến cùng, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: "Biết."
Thẩm Ước không chút để ý nói: "Vậy hát cho ta nghe một lát đi."
Hắn xoa xoa huyệt thái dương rồi ngồi xuống chiếc ghế mây, sắc mặt hơi thả lỏng, dường như mang theo chút mệt mỏi chưa bao giờ biểu hiện trước mặt người khác: "Ta không ngủ được."
Hắn tỏ ra rất thoải mái, Tiêu Tịch Nhan cũng bớt căng thẳng hơn vài phần. Nàng tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống, ẩn mình vào một nơi mà ánh trăng không thể chiếu tới, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi mở miệng.
Thật sự không uổng phí giọng nói trời sinh của nàng.
Khuôn mặt thiếu nữ mơ hồ, nhưng giọng hát duyên dáng kia làm người ta không thể bỏ qua. Nàng hát một giai điệu phía Nam êm đềm, nhẹ nhàng ngày xưa, như tiếng nước chảy róc rách, dòng sông đầy sao:
"Hoa mai, tuyết trắng, lá liễu vàng, mây mù giăng khắp nơi."
"Nước chảy róc rách, ta vẫy ngón tay ngọc, phủi quần áo, vì quân tấu một khúc 'Sở Minh Quang'..."
Thẩm Ước từ từ nhắm mắt lại.
Tiếng hát của nàng khiến hắn nhớ đến bầu trời đêm ở phía Bắc biên cương và dòng sông trăng quê hương. Hắn rơi vào trạng thái bình tĩnh đã lâu, thậm chí còn nhớ lại thời điểm mẫu phi còn sống. truyện kiếm hiệp hay
Tiêu Tịch Nhan chậm rãi hát xong "Minh nguyệt ca", trái tim cũng bình tĩnh lại.
Lúc này nàng mới phát hiện đầu ngón tay mình rất nóng.
Đã lâu lắm rồi nàng mới thể hiện giọng hát của mình trước mặt người khác. Giọng nói của nàng trong trẻo, trời sinh mềm mại yêu kiều, hoàn toàn khác với dung nhan thanh tú của nàng. Cũng vì thế có vẻ đặc biệt ngọt ngào.
Nàng sinh ra đã nhạy cảm với âm nhạc nên cũng gây ra một chuyện cũ chôn vùi trong ký ức...
Ở hậu viện của Tiêu hầu gia có nạp một Nguyệt di nương tới từ hoa lâu, vốn là hoa khôi trong hoa lâu. Nhưng mà hoa nở sớm cũng sẽ tàn sớm hơn. Mỹ nhân dần sắc suy ái trì*, Tiêu hầu gia rất nhanh đã mất hứng thú.
*Sắc suy ái trì (色衰爱弛): ý nói một người dựa vào sắc đẹp được sủng ái, đến khi sắc đẹp suy tàn thì sẽ bị ruồng bỏ.
Nhưng Nguyệt di nương không tranh không đoạt, suốt ngày chỉ ở trong phòng chơi đàn tranh, chép nhạc phổ. Bà không có con nên sống ở hậu viện an phận thủ thường, đối với Trịnh thị cung cung kính kính, cũng coi như dĩ hoà vi quý.
Khi Tiêu Tịch Nhan được sinh hạ, Nguyệt di nương đã thất sủng nhiều năm.
Cho đến một lần Tiêu Tịch Nhan đi ngang qua con đường ngoài phòng bà, tiếng cười của tiểu nữ kinh động đến bà. Cửa bị đẩy ra, Tiêu Tịch Nhan kinh ngạc phát hiện thì ra nơi này có một nữ nhân mặt mày yêu mị, giọng nói đặc biệt êm tai.
"Ngươi chính là Thất nương tử sao?" Bà nói với nàng.
Sau đó, bà mang bánh quy và trái cây đến cho nàng, dịu dàng lau khóe môi, chơi một bản nhạc cho nàng nghe, lại nói với tiểu nương tử đầy tò mò và thích thú rằng sau này có thể đến chơi với bà.
Ngày qua ngày, Nguyệt di nương nhịn không được dạy cho nàng tất cả những bài hát mà bà đã học được trong đời này.
Bà thích thanh nhạc, khi còn trẻ đã một khúc thành danh nổi tiếng ở phía Nam. Sau đó lại bị thế tử Hầu phủ lúc gia cảnh còn chưa hoàn toàn nghèo túng nạp làm thiếp.
Nhưng những gì Nguyệt di nương dạy cho Tiêu Tịch Nhan đều là hoàng chung đại lã* chứ không phải là âm nhạc đồi truỵ.
*Hoàng chung đại lã (黄钟大吕): hoàng chung là nhạc khí, có 12 âm cơ bản là 6 luật (tiếng dương) và 6 lã (tiếng âm), trong đó đại lã là âm thanh cao nhất, hay nhất.
Bà là người trân trọng tài năng, ghét xuất thân của mình, kỹ năng cầm ca nhạc xướng cuối cùng bị lãng phí vì thân thế của mình. Thấy Tiêu Tịch Nhan trời sinh có giọng hát hay, Nguyệt di nương gần như coi Tiêu Tịch Nhan như người đồ đệ kế thừa chiếc áo choàng của mình.
Trịnh thị không quan tâm nhiều đến Tiêu Tịch Nhan nên cũng không biết việc này.
Nhưng cho đến một lần Trịnh thị đến khuê phòng của Tiêu Tịch Nhan, nghe thấy nữ nhi của mình vốn luôn đoan trang lại đang luyện giọng, giọng hát giống như chim vàng oanh, nhưng cũng vô tư như chim sẻ.
Lúm đồng tiền trên khuôn mặt Tiêu Tịch Nhan và giọng hát nhẹ nhàng làm bỏng mắt Trịnh thị, cũng làm đau tai bà. Nó khiến bà nhớ đến những nữ tử giỏi ca múa đã quyến rũ Hầu gia. Từ trước đến nay bà không thích những thứ "không thanh nhã" này.
Trịnh thị điều tra rõ chuyện này xong vô cùng tức giận. Không chỉ cấm túc Tiêu Tịch Nhan, phạt nàng chép các quy tắc dành cho nữ giới mười lần mà còn ra lệnh cho nàng sau này không được gặp mặt Nguyệt di nương.
Nàng thực sự không bao giờ gặp lại Nguyệt di nương nữa.
"Đây là chuyện xưa của cô sao?"