Sau Khi Nam Chính Phá Sản


Hai giờ sau, người giao quần áo đến.

Người này chính là quản gia của Trọng Giang do tính tình kỳ quặc, sợ làm phiền cuộc sống của Trọng Giang nên bình thường sẽ ở bên cạnh biệt thự của cô cùng với đầu bếp, tài xế.

Lần này Trọng Giang đi du lịch thì cô ấy và đầu bếp cũng đi theo, họ đến Iceland trước một tuần để chuẩn bị, khi họ đang chuẩn bị đồ để nấu bữa tối cho đại tiểu thư, thị đã bị Trọng Giang gọi đi mua nhu yếu phẩm hàng ngày và quần áo cho nam giới.

Quản gia có chìa khóa dự phòng và mật khẩu vào nhà, nhưng vì lịch sự nên cô ấy vẫn gọi điện trước cho Trọng Giang.

Nhỡ đâu có thứ gì mà đại tiểu thư không thể cho cô ấy nhìn thấy thì sao?
Vẻ mặt của quản gia rất trịnh trọng, cho rằng mình rất có đạo đức nghề nghiệp, dù trong biệt thự Trọng Giang đang mua vui với nam nhân nào đó thì cô ấy cũng sẽ không nói cho ai biết.

Trọng Giang kêu cô ấy trực tiếp mang đồ vào.

Quản gia mở cửa, nhìn thấy Trọng Giang cùng một thiếu niên trông có chút quen mắt đang ăn cơm, bên cạnh có một đầu bếp túc trực.


“Tới rồi, cô có muốn ăn cùng không?”
Trọng Giang lễ phép hỏi một câu.

“Không, không, không.


Quản gia liên tục từ chối, cẩn thận liếc nhìn Hạ Giác Hành băn khoăn không biết đây có phải là bạn cùng lớp của Trọng Giang không, xong đời rồi, đáng lẽ cô không nên mua bao cao su.

Đang nghĩ cách làm sao để lén lấy bao cao su nhét trong đống đồ dùng hàng ngày ra, quản gia mỉm cười hỏi Trọng Giang muốn để quần áo và đồ dùng hàng ngày ở đâu.

“Lầu hai,” Ánh mắt Trọng Giang quét qua khuôn mặt của Hạ Giác Hành sau đó nhanh chóng hàm ý mà nói một câu:“Để ở phòng kế bên phòng tôi.



Quản gia trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ, nghĩ rằng không cần phải lấy những hộp bao cao su đó ra nữa rồi.

Ngoại trừ phòng của Trọng Giang ó phòng tắm riêng, các phòng khác trên tầng hai đều dùng chung phòng tắm ở hành lang.

Nhưng chỉ có Trọng Giang và Hạ Giác Hành sống trong biệt thự này và cả hai coi như đều có phòng tắm riêng.

Bữa tối là đồ ăn Trung Quốc, nhưng Trọng Giang lại lấy một chai rượu nho trắng từ tủ rượu ra và bưng lên bàn.

Cô rót cho mình hơn nửa cốc rồi hỏi Hạ Giác Hành có muốn uống không.

Hạ Giác Hành uyển chuyển từ chối: “Tôi không uống được nhiều.


“Vậy uống một chút đi, độ cồn không cao, vị rượu cũng rất nhạt.

” Trọng Giang mỉm cười rót một nửa ly rượu nho, đưa tới trước mặt Hạ Giác Hành, “Tôi rất thích hương vị này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận