Sau Khi Nam Chính Phá Sản


Khi cô xấu thì cô thực sự rất xấu, nhưng khi cô tốt, thì cô sẽ nâng người ta lên tận trời xanh.

Năm ngoái nhân dịp sinh nhật của cô ấy, Trọng Giang dụ cô ấy cùng trốn học, cô ấy tưởng ràng Trọng Giang muốn đưa cô ấy đi đâu đó chơi thôi, nhưng không ngờ lại gặp được thần tượng yêu thích của mình ở công viên giải trí.
Ngày hôm đó, thần tượng của cô ấy cùng cô ấy đi chơi ở công viên giải trí cả buổi chiều.

Gần đến giờ ăn tối, Trọng Giang đưa cho cô ấy hai tờ vé xem phim.

Sau khi đến rạp chiếu, cô ấy mới phát hiện ra rằng bộ phim đang chiếu là bộ phim cô ấy thích nhất, hơn nữa bộ phim này không hề được chiếu ở trong nước.

Những bạn học xung nghe xong, đều nhất trí rằng cô ấy đang khoe khoang.
Trọng Giang chính là một người như vậy, khi cô vui, cô sẽ khoe khoang làm nũng các kiểu, cô sẽ vắt óc đoán xem thứ bạn thích là gì, rồi sau đó sẽ đưa đến trước mặt bạn.

Khi không vui, tính khí của cô sẽ đột nhiên thay đổi khiến người ta trở tay không kịp.
Đầu óc và cơ thể dần dần lấy lại bình tĩnh, Hạ Giác Hành mở mắt ra, sau đó thì sững người.
Thiếu nữ khoanh chân ngồi trên chiếc ghế bập bênh ở cuối phòng, hình như cô đang trang điểm, cô cũng không để ý rằng gấu váy của mình đã trượt thẳng lên đến thắt lưng mất rồi, cảnh xuân dưới váy lộ ra mồn một không có thứ gì che chắn.
“A, cậu tỉnh rồi .”
Trọng Giang thu lại tư thế mà mình đã bày ra suốt 800 năm, cô đặt chiếc gương xuống rồi bước xuống khỏi chiếc ghế bập bênh, chiếc váy ngủ cũng theo làn da của cô mà buông xuống đến tận đầu gối, Hạ Giác Hành thở phào một hơi.

“Tối qua chưa kịp sấy xong tóc thì cậu đã ngủ thiếp đi rồi.

Tôi đã gọi cậu mấy lần nhưng cậu không có phản ứng gì nên mới để cậu ngủ ở đây.”
Hạ Giác Hành nhìn Trọng Giang đang bước tới càng lúc càng gần, trong lòng có chút cảm giác xẩu hổ hiếm thấy, anh nghiêng tầm mắt của mình, che giấu cảm xúc hỏi: “ Mấy giờ rồi?”
Trọng Giang rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa nói: “Chắc là 10 giờ rưỡi, bình minh đã sớm lặn, bữa sáng ăn sandwich được không? Tôi chỉ biết làm cái này.”
Hạ Giác Hành vội vàng gật đầu, “Tôi sao cũng được.”
Trọng Giang tự nhéo chóp mũi của mình, mơ hồ nói: “Được rồi, vậy cậu đi rửa mặt đi, tôi xuống lầu nấu ăn.”
Sau khi ra khỏi phòng ngủ được vài bước, Trọng Giang chạy chậm tới chỗ cầu thang rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cô đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên má mình, tự hỏi Hạ Giác Hành có phát hiện ra điều gì bất thường không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận