Sau Khi Nam Chính Phá Sản


Hạ Giác Hành vất vả nhịn cười, khẽ thở dài: “Thực ra thì cũng tốt, công việc như của chúng tôi cạnh tranh rất áp lục.

Cô Trọng còn trẻ, xinh đẹp lại ra tay hào phóng, cơ hội này tôi cũng cạnh tranh rất lâu mới có được.


Tài xế “Ồ” một tiếng, “Cạnh tranh kịch liệt như vậy sao? Tôi thấy điều kiện của anh rất tốt mà.


Hạ Giác Hành đang định nói thêm điều gì đó thì quay lại và nhìn thấy Trọng Giang đang đứng ngay sau lưng bọn họ, chăm chú lắng nghe xem thử họ có thể nói thêm điều vớ vẩn gì khác nữa hay không.

Gió lạnh thổi qua mép mũ chống gió, chỉ mơ hồ nhìn thấy một khuôn măt nào đó, Hạ Giác Hành đưa bàn tay đeo găng dày của mình ra quét quét trên mũ của Trọng Giang.

“Có tuyết.

” Hạ Giác Hành nói.


Dưới bầu trời xám xịt vô tận, phía xa có những tảng băng trôi và nước biển xanh sẫm.

Tuyết rơi phất phới trong gió, xoay tròn xoay tròn rồi bay lên theo hướng gió.

Trên cõi đất này, người và xe cộ ít đến đáng thương.

Có lẽ không còn ai có thể cùng cô ở nơi vô cùng vắng lặng này, lãng phí từng ngày từng ngày một.

Trọng Giang nói thầm: “Hủy hoại thanh danh của tôi.


Nhưng…… Bao nuôi Hạ Giác Hành? Nghe có vẻ là một chuyện khá thú vị.

Những ngày bôn ba trên đường luôn trôi qua rất nhanh, hoặc là thời gian ở bên những người bạn thích sẽ trở nên rất ngắn ngủi.

Kế hoạch vòng quanh hòn đảo cuối cùng đã bị đình chỉ do nhiều tai nạn khác nhau, trên đường trở về, Trọng Giang lơ đãng nói: “Cậu có muốn quay lại vào năm sau, hoàn thành nửa chặng đường còn lại không?”

Hạ Giác Hành không trả lời, dừng một hai giây, anh rời mắt khỏi lớp tuyết mờ nhạt, quay sang hỏiTrọng Giang: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Gió thực ra cũng không mạnh lắm.

Trọng Giang nghĩ khoảng cách này không đủ xa để át đi tiếng của cô như vậy, Hạ Giác Hành vừa rồi cũng không có phân tâm, anh chỉ là! đang giả vờ như không nghe thấy.

Trái tim của cô thoáng chốc như muốn sụp đổ.

Trọng Giang không biết nên diễn tả cảm xúc của mình thế nào, hiển nhiên Hạ Giác Hành từ chối lời mời này như vậy là chuyện bình thường.

Chỉ là, chỉ là.

Cảm thấy khó thở, cổ họng đau rát như bị nghẹn, Trọng Giang lộ ra một nụ cười, giọng điệu cố tình giả vờ thản nhiên: “Tôi đã nói chiều mai chúng ta sẽ xuất phát, cùng leo núi, sau đó xem núi lửa phun trào, buổi tối cậu nghỉ ngơi sớm một chút.


Hạ Giác Hành nói: “Được.


Họ trở lại thị trấn, đầu bếp đã chuẩn bị sẵn bữa ăn trên bàn ăn như thường lệ, Trọng Giang vẫn cư xử như mọi ngày, dùng giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ nói chuyện với Hạ Giác Hành về những điều cần lưu ý cho chuyến đi leo núi vào ngày mai.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận