Sau Khi Nam Chính Phá Sản


Hướng ghế đối diện với cửa ra vào, Hạ Giác Hành đã đứng ở đó được nửa phút.

Đầu óc anh như bị tắc nghẽn đến mức hoàn toàn trống rỗng, đôi mắt anh không thể kiểm soát được mà nhìn chằm chằm vào người ở trong phòng, toàn thân cứng đờ.

Thiếu nữ dường như hoàn toàn không biết sự tồn tài của những ánh mắt tò mò bên ngoài khe cửa.

Mọi cảnh xuân đều phơi bày ra bên ngoài, khiến người nhìn trộm phải thèm khát.

Một lúc sau Hạ Giác Hành lấy lại thần trí, cuối cùng anh cũng nhận ra những gì mình đang thấy, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại và mò mẫm về phía cửa, cố gắng đóng nó thật chặt.

Thật không may, cánh cửa đã bị hư hỏng, bản lề bị rỉ sét.

Hạ Giác Hành đẩy nó về phía trước, bản lề kim loại phát ra âm thanh chói tai.

Hạ Giác Hành: “……”
“Ai ở đó?!”
Trong phòng vang lên tiếng răng rắc, như có thứ gì đó rơi xuống đất.


Hạ Giác Hành đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, nói: “Là tôi.


Cửa bị người trong phòng đẩy ra, một cô gái chân trần đứng trên thảm, khóe mắt có chút đỏ bừng, cắn chặt đôi môi đỏ mọng đến trắng bệch hỏi: “Anh đã nhìn thấy hết rồi?”
Hạ Giác Hành phun ra một chữ: “Thấy.


Sắc mặt của Trọng Giang vừa trắng vừa xanh, sự bối rối và hoảng sợ của cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Xin lỗi, tôi không cố ý nhìn, chỉ là thấy buổi tối cậu ăn không nhiều nên lên bưng cho cậu một bát cháo.


Ánh mắt của Hạ Giác Hành không có nơi nào để đi, anh không thể nhìn vào Trọng Giang, cũng không thể nhìn vào phía sau cô, bởi vì nội y của cô đang rải rác trên sàn nhà.

—— Lúc này Trọng Giang chân không đứng ở trước mặt anh.


Từng làn sóng nóng nực và tắc nghẽn ùa vào cơ thể anh, Hạ Giác Hành nghĩ rằng hôm nay mình có thể sẽ nhận được vài cái tát.

Nước mắt Trọng Giang rong nháy mắt rơi xuống, cô cắn môi nuốt nước bọt, khóc vừa đẹp vừa đáng thương.

Cái này Hạ Giác Hành lúc này hoàn toàn bất lực, ngước mắt lên nhìn Trọng Giang đang âm thầm rơi lệ, nghĩ sẵn trong đầu câu nói bốn chữ “Cậu có ổn không” nhưng lại không nói ra.

Trọng Giang lấy tay lau nước mắt, không nói gì.

“Nếu cậu đánh tôi mấy cái thì có thấy ổn hơn không?”
Hạ Giác Hành cũng vô cùng bất lực, anh không phải cố ý chơi trò lưu manh, nhưng đúng thật là lúc anh hết sửng sốt thì vẫn nán lại nhìn một lúc lâu.

Trọng Giang mở to mắt nhìn anh một lúc sau, dường như đã hạ quyết tâm, hỏi: “Cậu có bạn gái không?”
“Không có.


Trọng Giang lại hỏi: “Vậy cậu có thich ai không?”
Hạ Giác Hành nhìn vào mắt cô, thân thể khẽ lay động: “Không có.


Vì thế, Trọng Giang dứt khoát nói: “Tôi muốn cậu phải chịu trách nhiệm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận