Trọng Giang nằm trên người Hạ Giác Hành, cô vùi mặt vào cơ thể anh, che đi niềm vui không thể kiềm chế được trên khuôn mặt cô.
Thật hiếm khi có thể ôm anh một cách gắt gao và quang minh chính đại như vậy.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Trọng Giang ngẩng mặt lên, cô đưa tay chạm vào một bên mặt của Hạ Giác Hành, nói với anh: “Chúng ta thử một lần đi.
”
Hạ Giác Hành không hề động đậy, anh cũng không ngăn cản Trọng Giang dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ vào lông mày, mũi và môi của mình, chỉ hỏi cô: “Sẽ không hối hận?”
Trọng Giang lắc đầu, “Tôi sẽ không hối hận.
”
Hạ Giác Hành hỏi lại: “Cậu có thích ai không?”
Trọng Giang dừng lại, mấy giây sau, cô có chút khổ sở nói:“Cậu cứ xem như là tôi thích cậu đi?”
Trong căn gác tối tăm, Hạ Giác Hành phải đến thật gần mới có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Trọng Giang, thật lâu sau mới nói: “Tôi còn tưởng là cậu ghét tôi.
”
Trọng Giang kinh ngạc: “Tại sao?”
“Lúc ở trường học, hoạt động nào tôi tham gia thì cậu sẽ không tham gia, không thì cậu tham gia nhưng sau đó sẽ rút lui” Hạ Giác Hành dừng một chút, tiếp tục nói: “Trước đây cậu đã mời các bạn cùng lớp đến dự tiệc sinh nhật của mình.
Các bạn lớp bên cạnh cũng được mời, nhưng tôi thì không.
”
Trọng Giang á khẩu không trả lời được.
Hạ Giác Hành vòng tay ôm eo cô, đặt cô ngồi trên thảm, cẩn thận ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Không sao đâu, không cần miễn cưỡng.
”
Trọng Giang ngồi trên đùi anh, trong lòng cô vừa bối rối vừa buồn bã.
Anh quả thực tốt giống như cô tưởng tượng, nhưng vì quá tốt nên lại khiến trái tim cô càng đau đớn, càng dằn vặt.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng lại bị Hạ Giác Hành gỡ ra, những ngón tay của anh xuyên qua các ngón tay cô, rồi siết chặt lại.
Cực quang chiếu qua giếng trời của căn gác mái, nhìn rất huyền diệu.
“…… Tôi càng muốn miễn cưỡng.
”
Trọng Giang thấp giọng nói và tiến lại gần.
Nụ hôn ngang ngược giống như muốn trút giận, cô cắn xé môi anh, mùi máu tanh thoang thoảng tràn ngập khoang miệng, đầu lưỡi liếm vào vết thương, đồng thời gây ra cảm giác đau đớn và tê dại.
Ngay từ giây phút biết mình thích Hạ Giác Hành, biết rằng phía trước sẽ là ngõ cụt, Trọng Giang liền đau khổ.
Tình yêu và nỗi đau của cô đan xen đến mức chúng trở nên vặn vẹo.
Không thể nói thích, bởi vì nam chính sẽ không bao giờ ở bên nữ phụ.
Không thể tới gần, bởi vì sợ chính mình sẽ rơi vào kết cục bi thảm như trong sách.