Sau Khi Nam Chính Phá Sản


Trọng Giang nhìn khuôn mặt mà cô thầm thương trộm nhớ lâu nay, khuôn mặt của anh đan xen cảm xúc vừa đau vừa sướng, trong lòng cô thầm vui mừng.

Hạ Giác Hành đặt tay, siết thật chặt lấy eo của Trọng Giang, không biết là để ổn định cơ thể cô hay là sợ cô sẽ bỏ giữa chừng mà ép buộc cô tiếp tục.

Cũng chỉ có lúc này, Trọng Giang mới mơ hồ cảm nhận được mình được anh yêu thương.

Hoa huyệt gian nan mà bao lấy dị vật ở bên trong, lớp thịt mềm mại bao quanh dương vật cứng ngắc của Hạ Giác Hành, Trọng Giang gần như có thể nhìn thấy hình dáng của thứ đó ở trong bụng dưới của mình.

Hạ Giác Hành không biết từ khi nào đã nắm lấy tay cô, ngón tay của hai người đan lại với nhau.

“Đau không?”

Đôi mắt vốn lạnh lùng khó đoán của anh giờ đây đã nhuốm màu dục vọng, trông đặc biệt triền miên, Trọng Giang lại muốn khóc, cô không ý thức được mà lắc đầu, sợ vừa cất giọng nói lên sẽ biến thành tiếng khóc nức nở.

Thân dưới của Hạ Giác Hành thong thả ra vào, đủ dịu dàng để không làm đau cô, nên ngoài cảm giác sung sướng ra, Trọng Giang nhanh chóng bị đâm đến nỗi chỉ còn lại khoái cảm chạm sâu vào trong tâm hồn cô.

Trọng Giang nhắm mắt lại, muốn đắm mình trong cơn say này.

Hạ Giác Hành vuốt ve bờ vai trần trụi của cô, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng sứ của cô.

Tình huống này còn thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của anh, khiến anh khó có thể kiềm chế được bản thân, càng ngày càng muốn mãnh liệt đâm sâu vào trong cơ thể cô mà không cần bất kỳ sự hướng dẫn nào.

Phần thân dưới của anh đâm từng cái từng cái thật mạnh vào chỗ sâu nhất của cô.


Trọng Giang duỗi bắp chân, co ngón chân lại, thân thể tự nhiên uốn cong, theo bản năng muốn chạy trốn.

Bàn tay đặt trên vai cô thay đổi vị trí, ôm chặt ấy eo cô, Hạ Giác Hành ngẩng đầu nhìn cô: “Bây giờ mới muốn chạy có phải là hơi chậm rồi không?”
Thân thể của Trọng Giang mệt mỏi đến mức cô dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên Hạ Giác Hành, khiến cho phía dưới của anh xâm nhập sâu đến mức có thể chạm vào tử cung.

“Ưm, ha! nhẹ nhàng chút…” Trọng Giang không còn vẻ mặt cậy mạnh như ban đầu, giọng điệu của cô nũng nịu như đang khóc: “Cầu xin anh.


Hạ Giác Hành hôn lên môi Trọng Giang, môi và lưỡi trúc trắc quấn lấy nhau, âm thanh của lời nói dần dần trở nên mơ hồ.

Những tiếng nức nở không thể cất lên được và sự xâm phạm không thể chịu nổi bên dưới khiến Trọng Giang cảm thấy ủy khuất, cô nhìn Hạ Giác Hành với đôi mắt ươn ướt đáng thương, mong nhận được sự tha thứ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận