Sau Khi Nam Chính Phá Sản


Một nụ hôn như lông vũ rơi xuống cổ cô, Hạ Giác Hành liếc nhìn Trọng Giang một cách có lỗi, nói với cô: “Xin lỗi, nhưng với tình huống này…… Xin tha sẽ chỉ làm đối phương càng trở nên hưng phấn.


Lời nói vừa thoát ra, động tác vốn đang chậm rãi bỗng nhiên ập đến như một cơn gió mạnh, tốc độ đâm càng lúc càng nhanh, khiến Trọng Giang có cảm giác sợ hãi gần như không thể khống chế được.

Bỗng dưng, bụng dưới của Trọng Giang căng lên, một dòng nước nóng ẩm từ sâu trong cơ thể cô trào ra, phun vào quy đầu.

Hoa huyệt co rút lại, nhạy cảm đến mức nếu chạm vào lần nữa sẽ tan rã.

Nhưng cơ thể vẫn theo bản năng lưu luyến, từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào theo đợt thủy triều xuân sắc.

Không biết phải mất bao lâu, Trọng Giang mới có thể thoát ra từ cơn cao trào.


Cô giơ tay đặt lên ngực mình, cảm nhận nhịp tim vẫn đang còn đập, cô còn sống.

Cô thay đổi tư thế, nằm trên người Hạ Giác Hành trên người, cúi đầu hỏi anh: "Anh thấy thế nào?"
Hạ Giác Hành hoàn hồn, “Thế nào là thế nào?”
“Em đó, như thế nào,” Trọng Giang dùng ngón tay chọc chọc vào người anh, dán vào lỗ tai của Hạ Giác Hành thầm thì: “Thì là…anh có sướng không?”
Hạ Giác Hành muốn cầu xin cô đừng nói nữa.

Liêm sỉ của Trọng Giang đối với vấn đề này là cực kỳ thấp.

Hạ Giác Hành càng im lặng, tai anh đỏ bừng, cô càng phấn khích.

“Này, em đang hỏi anh đấy.

Làm tình với em xong thì không có chút phản ứng nào vậy, không sướng à? Có muốn thử lại lần nữa không”

Hạ Giác Hành không thể nhịn được nữa: “Nếu không chúng ta làm thêm một lần nữa đi?”
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau cả hai đều dậy muộn.

Những nơi có đêm dài luôn khiến người ta ngủ nhiều hơn, đôi khi ngay cả những người không có việc gì làm vào đêm khuya cũng sẽ vô thức ngủ lâu hơn, chứ đừng nói đến những người thức khuya.

Bị tiếng chuông báo thức gọi dậy nên Trọng Giang có chút tức giận, cô theo phản xạ tắc đồng hồ báo thức, nhưng khi cô nhắm mắt lại định ngủ thêm, thì điện thoại lại reo, nhấn nút nhận cuộc gọi, điện thoại của cô vang lên một giọng nữ.

“Tiểu Giang, cô dậy chưa, đã đến giờ xuất phát rồi.

” Giọng quản gia vang lên từ điện thoại.

Trọng Giang bỗng nhiên bừng tỉnh, người bên cạnh ôm eo cô, nửa ngủ nửa tỉnh hỏi: “Đã đến giờ rồi à?””
Bên kia điện thoại im lặng nửa phút.

Trọng Giang hô lên một câu vào điện thoại “Chúng tôi lập tức xuống”, cô cúp điện thoại, quay đầu nhìn vào mắt của Hạ Giác hành, có chút mơ hồ mà nói: “Là quản gia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận