Sau Khi Nam Chính Phá Sản


Anh vừa dứt lời, tài xế đột nhiên quay lại, kinh ngạc hỏi: “Anh hiểu tiếng ở đây à?”
Hạ Giác Hành khiêm tốn nói: “Khi còn bé tôi đã sống ở đây hai năm, hiểu được một số từ thông dụng.


“Bây giờ làm tình nhân cũng phải giỏi như vậy à.

” Tài xế nhỏ giọng cảm khái, nhanh chóng điền vào đơn rồi đưa cho đội cứu hộ.

Xe tiếp tục chậm rãi lái về phía trước, tài xế giải thích với Trọng Giang: “Ở đây trên núi không có tín hiệu, điện thoại cũng không thể gọi được, đừng ở một chỗ quá lâu nhé, nếu thiết bị định vị quá 20 phút mà vẫn không thay đổi vị trí, tôi sẽ liên hệ với đội cứu hộ ngay.


Trọng Giang giơ cổ tay lên: “Tôi vẫn luôn mang theo, cũng đã cài nhắc nhở, cách một đoạn thời gian nó sẽ nhắc tôi.


Tài xế gật gật đầu, “Nếu cảm thấy không thoải mái, vui lòng liên hệ ngay với tôi.

Nhấn và giữ ba giây, vị trí sẽ được chia sẻ.



“Tôi nhớ rồi” Trọng Giang chống cằm, nháy mắt với Hạ Giác Hành: “Anh có nghe thấy không? Lên núi nhất định phải theo em, nếu gặp chuyện gì bất trắc còn có thể kêu cứu.


Hạ Giác Hành mở miệng, nhưng không nói được câu gì dí dỏm hơn.

Anh tái mặt đáp: “Được.


Chiếc xe khó khăn lái về phía trước mất khoảng nửa giờ thì dừng lại dưới chân núi, tài xế quay lại và nói: “Tới chỗ này không còn đường lên nữa rồi.


Trọng Giang mở cửa xe, giọng điệu nhẹ nhàng : “Vậy chúng ta bắt đầu đi bộ từ đây.


“Chú ý an toàn.

” Tài xế nói.


“Được rồi—— chúng tôi đã biết.


Hạ Giác Hành xuống xe, nắm tay Trọng Giang, kéo chặt chiếc mũ của cô nói: “Đi thôi.


Lúc đầu đi bộ thì luôn cảm thấy dễ dàng nhưng sau đó càng ngày càng trở nên mệt mỏi, đặc biệt là khi Trọng Giang phải mang theo một chiếc máy ảnh nặng nề trên vai, Hạ Giác Hành cùng cô đi đi rồi dừng dừng, từ lúc sắc trời hơi tối đến khi bóng đêm bao trùm dày đặc.

Dám người đông đảo cầm đèn pin tụ tập quanh núi lửa, Trọng Giang cảm thán quang cảnh này như một dải ngân hà.

…… Hạ Giác Hành cũng rất khâm phục cô, dù mệt đến thở không nổi nhưng vẫn rất tận hưởng.

“Thấy hơi nước rồi,” Hạ Giác Hành nói: “Chúng ta sắp tới nơi rồi.


Trọng Giang nửa chết nửa sống mà bám vào người anh, “Ôi, thật sự không thể nghỉ ngơi một lát sao?”
Hạ Giác Hành vừa cõng cô trên lưng, vừa đi về phía trước: “Nếu lại nghỉ thì thiết bị định vị của em sẽ phát ra âm thanh báo động.


“Sao anh lại không mệt chút nào vậy?” Trọng Giang miễn cưỡng tiếp tục.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận