Sau Khi Nam Chính Phá Sản


Hạ Giác Hành lắc lắc đầu, “Ảnh của tôi thì có gì thú vị đâu”
“Bình thường anh không thích chụp ảnh à?”
Tay trái của Hạ Giác Hành vừa nắm lấy tay của Trọng Giang vừa đi theo đám đông, tay trái cầm đèn pin: “Bởi vì phần lớn đều là ra ngoài một mình, cho nên chụp phong cảnh nhiều hơn.


Trọng Giang “Ồ” một tiếng nói: “Em thường mang theo cậy selfie và tripod, lười mang theo thì cứ bỏ tiền thuê thợ chụp ảnh.


Hạ Giác Hành nói: “Nhưng anh thấy em rất ít đăng lên vòng bạn bè.


Trọng Giang sửng sốt một lát, không ngờ anh vẫn để ý đến chuyện này, cô không được tự nhiên nói: “Ừm, em lười sửa.


Hạ Giác Hành ngạc nhiên: "Còn cần phải sửa à? Anh thấy ảnh gốc rất đẹp rồi.


"
Trọng Giang: “?”
Trọng Giang: “Ảnh gốc gì??”
“Ý anh là——” Hạ Giác Hành nuốt lời định nói ra vào trong, đổi thành: “Ảnh vừa mới chụp, ảnh gốc rất đẹp.


Trọng Giang lắc đầu: “Không được, vị trí quá rõ ràng.


Hạ Giác Hành nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt rơi vào cổ tay Trọng Giang trên, sau đó quay đầu nhìn về phía miệng núi lửa đỏ rực giống như mạch máu của trái đất cách đó không xa, hỏi cô: “Có thể chụp cho anh một tấm được không?”
Trọng Giang thản nhiên nói: “Đương nhiên, nếu không em mang máy ảnh ra ngoài làm gì?”
Trong đêm tối, ánh sáng của dung nham rất rõ ràng, dẫn đường cho tất cả những người đang tiến về phía trước.

Trọng Giang tìm một vị trí thích hợp, giơ máy ảnh lên, điều chỉnh tiêu cự, chỉ đạo Hạ Giác Hành đứng ra đằng kia.


“Thấy rõ không?”
Trong cơn gió dữ dội, Trọng Giang giọng nói trở nên mơ hồ và yếu ớt, cô lớn tiếng nói: “Nhìn vào máy ảnh, nhìn tôi!”
Gió làm rối tung mái tóc của Hạ Giác Hành, anh quay đầu nhìn về phía Trọng Giang, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười.

Phía sau lưng anh, màu sắc của núi lửa gần như đen kịt, khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên, sự kết hợp giữa nóng và lạnh ở đây đã khơi dậy cảm xúc dâng trào của mỗi du khách.

Trọng Giang bấm máy.

Sau đó cô cúi đầu điều chỉnh thông số máy ảnh một lúc rồi máy ảnh cho người qua đường.

Ở khoảng cách năm sáu mét, Hạ Giác Hành không nghe thấy cô đang nói gì với người qua đường, chỉ có thể nhìn thấy cô khoa chân múa tay với người ta.

Trọng Giang chạy nhanh về phía Hạ Giác Hành, cô nhào vào trong lòng ngực anh, anh giang tay ôm lấy cô.

Hạ Giác Hành cúi đầu hôn lên khóe môi Trọng Giang khóe môi, nghe thấy cô nói: “Chúc mừng sinh nhật.


Có lẽ là do dung nham phun ra từ miệng núi lửa quá rực rỡ, cực quang trải dài khắp bầu trời quá đẹp, cho nên chỉ cần đứng ở đó thôi cũng khiến tim loạn nhịp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận