Gió đêm khẽ lướt qua hai má, Trần Trản hơi ngước mặt, mùi bùn đất nhẹ nhàng phảng phất xung quanh.
Hai người, hai hệ thống, không ai lên tiếng nói gì.
Chẳng biết qua bao lâu, mấy đứa nhỏ chơi cạnh đài phun nước được bố mẹ dắt về nhà, Trần Trản nhẹ nói: "Người tâm thần xưa giờ thường chẳng có kết cục tử tế đâu."
Lời này nói rất chân thành, Ngô tiên sinh lại muốn tức giận, ánh mắt vừa chuyển động liền thôi, trong chớp mắt biến thành vẻ sợ gì sóng gió.
- -- Đúng kiểu đa nhân cách.
Sau khi xác nhận sự thật, Trần Trản đứng dậy, vỗ vỗ mông quần dính bụi, để lại một câu tự lo lấy.
Trước cuối tháng, thời gian của Trần Trản đều tập trung đặt vào trò chơi, còn mệt hơn lúc mới khởi nghiệp.
Đợi đến đêm trước khi game chính thức mở, cậu cho Ân Vinh Lan chơi thử, trưng cầu ý kiến: "Cảm giác thế nào?"
Nhân vật chibi trên màn hình run rẩy tiến lên phía trước vài bước, đá ngã ghế treo cổ, hai tay mất tự nhiên buông thõng xuống hai bên, mắt tròn xoe trợn ngược, như đang trừng trừng nhìn y.
Ân Vinh Lan hơi mím môi mỏng: "Hoàn hảo."
Trần Trản cau mày: "Muốn nghe ý kiến chuẩn cơ."
Ân Vinh Lan bật cười: "Em với anh quan hệ thế nào? Nhìn nó chết anh hài lòng sao nổi."
Vừa dứt lời, nhân vật chibi bị treo cổ trên quạt trần đột nhiên thả người nhảy một cái, không quan tâm định luật Newton, xoạc chân giữa không trung, Ân Vinh Lan trơ mắt nhìn nhân vật A qua đường do mình điều khiển bị đạp chảy máu thất khiếu, hẹo tại chỗ.
"..."
Trần Trản giải thích: "Tại anh không nạp tiền á."
Ân Vinh Lan chỉ vào nhân vật chibi sống dậy đang nhảy nhót tưng bừng: "Nó chưa chết à?"
Trần Trản: "Dùng cách thông thường để giết sẽ có đến 70% khả năng xác chết vùng dậy."
Nương lời cậu thì, Ân Vinh Lan mới nhìn trên đầu nhân vật có một cột tiến độ màu xanh, thể hiện giá trị oán niệm, bây giờ đã đầy. Y không khỏi day mi tâm: "Làm vậy không sợ người chơi mắng à?"
"Chuyện liên quan đến tư bản tránh sao được." Trần Trản duy trì trạng thái nhẹ nhàng bình thản, tiện thể chọt chọt trên màn hình mấy cái, hiện lên một cửa sổ cửa hàng: "Chỉ cần trả tiền còn có thể mở khóa nhiều kiểu nhân vật nữa đó... Kiểu trai nhảy damdang nè, kiểu hót gơ quýn rụ nè, kiểu ngây thơ nhà nghèo..."
Ân Vinh Lan không khỏi ngắm nhìn Trần Trản một chút, tưởng tượng hình ảnh cậu mặc mấy loại đồ này, chẳng hiểu sao thấy... nóng.
1
Đến khi Trần Trản buồn ngủ nằm xuống trước, Ân Vinh Lan mới nuốt mấy cái, lặng lẽ nạp 100 xu game.
Tạm thời không để ý đến y nữa, hôm sau Trần Trản liền đi tìm cái người không có nhiều bạn bình thường bên cạnh - Trương Thành Công. Người này sau khi chơi đưa ra không ít kiến nghị rất có tính khả thi, cậu đều tiếp thu, trao đổi lại với bên thiết kế.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[HOÀN] Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận bởi TieuNi1101
[HOÀN] Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận
594K
21.3K
Tên cũ: Chủ Mẫu Hầu Phủ Tên gốc: 回到丈夫战死前 / 侯府注母 Tác giả: Mộc Yêu Nhiêu Thể loại: Trùng sinh, cung đình hầu tước, gương vỡ lại lành, duyên trời tác hợp Trạng thái: Hoàn...
[Cao H/ Đam mỹ] Cầu hòa bởi Siryn313
[Cao H/ Đam mỹ] Cầu hòa
309K
7.4K
Tác giả:Siryn Chỉ đăng trên w🅰️ttp🅰️d:Siryn313 Thể loại: cao H, song tính ( chiếm phần lớn nhưng sẽ vẫn viết cp không song tính), BDSM, slv, DomxSub, nhiều cp giải th...
[FULL] Xuyên thành bạn trai cũ của hot boy trường - Liên Sóc bởi christinesdanmei
[FULL] Xuyên thành bạn trai cũ của hot boy t...
973K
89.5K
Tác giả: Liên Sóc Chính truyện: 102 chương Ngoại truyện: 02 chương Nguồn: Tấn Giang, khotangdammy Biên tập: Christine Bìa: Cor@Weather_Team Banner: Trạch nữ giá đáo B...
[EDIT-ĐM] Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại bởi 1upATime
[EDIT-ĐM] Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính...
229K
28K
Tên khác: Vứt bỏ mười cái nam chủ sau ta trốn chạy thất bại / Phao khí thập cá nam chủ hậu ngã bào lộ thất bại liễu Tác giả: Thu Mễ Thu Mễ Thỏ Số chương: 105 chương + 4...
[EDIT] Thiết lập tính cách của lốp xe dự phòng hỏng rồi bởi dphh___
[EDIT] Thiết lập tính cách của lốp xe dự phò...
479K
59K
Thiết lập tính cách của lốp xe dự phòng hỏng rồi - Lốp xe dự phòng OOC rồi Tác giả: Miêu Bát Tiên Sinh Editor: Diệp Hạ (dphh___) Thể loại: Đam mỹ, tình cảm, xuyên nhanh...
[ĐM/DỊCH] NGHE NÓI CHỒNG CẬU TA CHẾT RỒI - NẶC DANH HÀM NGƯ bởi VanTinhCung
[ĐM/DỊCH] NGHE NÓI CHỒNG CẬU TA CHẾT RỒI - N...
94.6K
6.7K
Tên gốc: Nghe nói hắn lão công chết rồi Tác giả: Nặc Danh Hàm Ngư* Số chương: 29 chương + 10 phiên ngoại Tóm tắt: Sống là chồng của cậu, chết cũng là chồng của cậu. Giới...
[Xuyên Sách/Edit] Thập niên 60 nuôi con ở đại viện bởi Sweetie__Q
[Xuyên Sách/Edit] Thập niên 60 nuôi con ở đạ...
69.9K
7.2K
Hán Việt: Lục linh đại viện dưỡng oa ký Tác giả: La Tử Phùng Tình trạng: 93 Chương [Hoàn thành] Editor: Sweetie Convert: Reine Dunkeln & Hà My Tống231 (wikidich) Link c...
Vào ngày cuối tháng, trò chơi chính thức ra mắt.
Trần Trản cũng đồng thời ra chương mới, còn tổ chức trò chơi trúng thưởng thu hút đông đảo hứng thú của cư dân mạng.
Cậu bây giờ đã có rất nhiều fan, nhưng không phải ai cũng thích chơi game, chủ yếu vì thần tượng mà chơi một chút cũng được.
Mấy game giải đố thường lúc đầu lượt tải tăng rất nhanh, về sau chậm lại. Ít nhất trước mắt lượng người chơi tăng mạnh lắm.
Không thể không nói, cảm giác đánh giết Trần Trản... Thật sự khiến lòng người sung sướng, thiệt sảng khoái!
Chơi vui vẻ đến sôi trào, cư dân mạng rất nhanh sau đó đã phát hiện... bị gài rồi!
Dùng gối chẹn chết, nhân vật sẽ phun cho mi cả mặt lông chim; đầu độc một bát thuốc, chibi lại biến thành hoa ăn thịt người, ngoác cái mồm rộng ngoặm đầu cái ực, cực kỳ hung tàn!
Đương nhiên cũng có thể thật sự giết nhân vật chibi, nhưng số lượng có thể bỏ qua không tính.
Thời điểm như thế này thì lại bắt đầu xuất hiện đạo cụ, cái làm người ta gào thét chính là dùng cách quay đĩa ngẫu nhiên để có đồ, mà thứ nào cũng có thể chí tử, cho người ta khoái cảm khác nhau.
Trước mắt được yêu thích nhất là đạo cụ roi bạc, nó có thể quất chết xác tiểu nhân vùng dậy. Điểm tuyệt nhất là có thể chọn số lần, quất phát tạch luôn, hoặc điên cuồng quất mấy trăm lần, tùy theo sở thích.
"Trần Trản làm người đi xin cậu! Thật sự không được có thể gọi vốn cộng đồng mà!"
"Đứa nhỏ này nghèo đến đâu vậy, cách kiếm tiền sao tăm tối thế!"
"... Mười lần rồi đó, năm lần dao găm năm lần dao bầu, tui khô rồi!"
Tiếng chất vấn tầng tầng lớp lớp, Trần Trản để chứng minh vấn đề xác suất, tự mở livestream.
"Mọi người bảo xác suất rút được roi quá thấp, cái này tôi không đồng ý."
Bình luận chạy trên màn hình toàn là lót dép chờ.
Trần Trản bình tĩnh thong dong, ngay trước mặt nạp 5 xu.
Quay một lần chỉ cần dùng một xu rẻ bèo, đạo cụ có thể dùng mười lần, bản đồ rất nhiều, mỗi cái lại có đến ba mươi loại câu chuyện khác nhau, điểm này coi như còn lương tâm, chưa bị hội đồng.
【 Vua Chó Cỏ: Keo kiệt! Rút được tui đi đầu xuống đất!】
Màn hình đầy bình luận chế giễu, Trần Trản khẽ mỉm cười, bấm nút quay, đĩa trúng thưởng loạt soạt quay tròn.
Đợi đĩa quay chậm dần rồi dừng lại, vững vàng mà tàn nhẫn dừng ngay ngắn ở ô roi bạc.
"Dùng một xu là đủ rồi," Trần Trản có chút lo lắng nói: "Tôi quăng bốn xu xuống biển mất tiêu."
Bình luận nổ tung, một loạt dấu chấm hỏi đầy ắp màn hình.
Trần Trản: "Điều phải chứng minh!"
Vừa dứt lời liền thoát phòng kết thúc livestream.
Khô hết cả cổ, xoay người định đi rót cốc nước, một cốc nước đã được đưa tới trước mặt.
"Xia xịa."
Nước ấm vừa đủ, thoải mái quá chừng.
Trần Trản đặt cốc xuống mới để ý nét mặt Ân Vinh Lan có chút kỳ quặc: "Anh sao thế?"
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Ân Vinh Lan chắc sẽ cho rằng đoạn vừa quay trúng là đồ phô tô sốp.
"Như vậy cũng được hả?"
Trần Trản nói thật: "Vốn định dùng cách ngược lại, ngặt cái sợ không thỏa mãn khán giả."
Chả hiểu làm sao trời không chiều lòng người, quay lần nào cũng trúng số.
Vừa nói liền quay ba lượt, nếu lấy ví dụ như rút thẻ, mỗi lần đều rút được thẻ cấp SSR*.
2
(*level cao cấp trong game, bạn nào hay chơi có thể giải thích cụ thể giúp m nha)
Còn một xu cuối cùng, đầu ngón tay khựng lại, đưa điện thoại cho Ân Vinh Lan: "Anh quay."
Ân Vinh Lan không chần chừ chút nào, chọt một cái, kim chỉ ngay cái chỗ không sáng tạo nhất trần đời: dao găm.
Trần Trản không nhịn được nghĩ vận may của người này bình thường dùng ở chỗ nào.
Ân Vinh Lan nói lời giải thích quê mùa quá là sến: "Gặp được em."
Trần Trản lắc đầu, nói thực tế: "Chúng ta bên nhau là em có phúc ba đời, anh mới bị mốc tám kiếp."
"... Đừng tự ti."
Trần Trản ngồi ngay ngắn: "Từ lúc bên nhau, anh được cái gì nào?"
Ân Vinh Lan suy nghĩ một chút, chỉ vào cậu.
"Gì nữa?"
Lại suy nghĩ thêm, tịt họng.
Trần Trản lạnh nhạt nói: "Ông cụ để di chúc cho em, anh cũng thế. Em đang nổi tiếng, lại được ở trong cái biệt thự to bự này."
Sự thật chỉ có một, không đường phản bác.
Không thể nghĩ thêm gì nữa, Ân Vinh Lan đành từ bỏ, thừa dịp Trần Trản ra ngoài ban công tập thể dục, lặng lẽ mở game... Tùy tiện điều khiển vài cái, nhân vật chibi liền bị roi đánh phơi thây đầu đường.
Trước khi chết không quên ngoác mồm phun toẹt lên mặt nhân vật của y một bãi.
Ân Vinh Lan đột nhiên tìm thấy niềm vui từ trong cái trò này.
3
Trần Trản đã sớm thoát khỏi mấy thú vui cấp thấp tầm thường, hạnh phúc của cậu càng lúc càng đến từ bản thân nhiều hơn.
Vì không thường lên weibo, game tạm thời giao cho nhà thiết kế quản lý, hơn nữa trong tay có mấy truyện phải viết, toàn bộ thời gian cơ bản đều đan xen dành cho ra chương mới và làm kịch bản game... Mãi đến tận khi Ân Vinh Lan bất ngờ đề cập đến chuyện hóa đơn.
Đối với hai người điện thoại di động đa phần chỉ là phương tiện nghe gọi, không có tính riêng tư gì. Đôi lúc Trần Trản đang tắm để Ân Vinh Lan nghe hộ, hoặc điện thoại Ân Vinh Lan hết pin lại dùng máy Trần Trản gửi tin nhắn, chuyện thường ở huyện.
Khi nhìn đến hơn một nghìn dòng hóa đơn chuyển tiền, nụ cười trên mặt Trần Trản nháy mắt không thể duy trì được nữa.
Trượt trượt lên trên, tất cả đều là tiền nạp xu và tin nhắn tiêu dùng, hiển nhiên tất cả đều sử dụng cho cái trò chơi đó.
Cậu nói với Ân Vinh Lan vẻ mặt thẳng đơ không cảm xúc đứng ngay trước mặt: "Em vất vả cực khổ làm game kiếm tiền cũng không bù được tốc độ anh đi phá của."
Ân Vinh Lan yếu ớt cố gắng chứng minh số tiền mình tiêu ít hơn thu nhập của hơ nì nhiều lắm, nhưng khi nhìn vào biểu cảm của Trần Trản, lắng nghe lý trí mà ngậm miệng tiếp thu răn dạy.
Thật ra Ân Vinh Lan cũng vô tội lắm, tiêu nhiều tiền thế này hoàn toàn do vận may kém cỏi thôi.
Game vừa mới mở, những người chơi khác đã thu thập được bao nhiêu trang bị, "trang hoàng" cho nhân vật nhiều hình nhiều kiểu, mà y chỉ nhận được mấy thứ lặp đi lặp lại. Còn có hoạt động chia sẻ của game, càng không có nhiều bạn mà chia sẻ link hay gom "like".
Nạp tiền trở thành con đường duy nhất.
"Không thì sau này anh không nạp nữa, em chơi giúp anh?" Xuất phát từ góc độ lợi ích, đưa ra sách lược vẹn cả đôi đường.
Trần Trản nhìn chằm chằm vào y một hồi lâu, nhớ lại trò chơi trước kia, ổng vì một kỹ năng tình anh em gắn kết mà nạp tiền vô số, cái loại may mắn trời đánh này coi như khiến người ta hít khói.
Xót lòng mà gật đầu, dùng ánh mắt trìu mến thương yêu nhìn y: "Anh vui là được rồi."
Nói xong còn không quên dùng chiêu xoa đầu sát trai*.
(*nguyên văn là 摸头杀 - mô đầu sát, ngôn ngữ mạng, kiểu xoa đầu sát gái của mấy zai material boyfriend á, dịu dàng làm con ngừi ta zung zinh)
Ân Vinh Lan là một ngoại lệ.
Trừ chuyện liên quan đến y, thân là một tác giả Trần Trản rất ít khi thay đổi tâm tình dữ dội, cho dù là gặp chuyện xấu ảnh hưởng.
Dưới cái nhìn của cậu, cuộc sống như một đẳng thức, hạnh phúc được tích lũy tới mức độ nhất định sẽ vui quá hóa buồn, hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai.
Ví dụ như khi game được đưa vào hoạt động ổn định, trên mạng đột nhiên nhảy lên một luồng ý kiến chỉ trích Trần Trản mượn game bòn tiền, cũng lôi mấy tiểu thuyết ngày trước liệt vào nhóm truyện thô tục đáng xấu hổ, thể hiện sự nổi tiếng của cậu chính là sự hủ bại của văn minh mạng xã hội hiện nay.
Cuối cùng không quên lập ra một bảng thu nhập trên trời, chất vấn cậu tại sao không đóng góp cho xã hội, trái lại tạo game kiếm lợi thấp kém.
1
Bài đăng nổi tới tấp, dùng câu từ sắc bén đanh thép thu hút không ít người xem.
Cậu vừa đăng chương mới, có người vào phê phán cậu đạo đức giả, cũng có người khen ngợi sự nổi danh nhanh chóng thật sự khó có thể giải thích của Trần Trản.
Fan của Trần Trản đa số là fan sắc đẹp và fan ngâu mụi*, sức chiến đấu không ngờ rất phi phàm, mắng chửi trên mạng đến đất trời đen kịt. Có người còn liệt kê được danh sách từ thiện của Trần Trản, hóa ra là một con số rất lớn.
(* gốc là từ sỏa điểu có giải thích ở chương nào trước ấy, nói lái của ngâu lol, chỉ kiểu fan ko cần biết đúng sai bảo vệ thần tượng)
Ân Vinh Lan: "Có muốn gửi luật sư khiếu kiện không?"
Trần Trản liếc y một cái: "Em đoán anh đã gửi."
Ân Vinh Lan cười cười, nhưng mày mắt đầy lạnh lùng.
Trần Trản không đặt nặng trong lòng lắm, chủ động khiêu chiến, mục đích không phải để phân biệt đúng sai, chỉ là thăm dò thôi. Thủ đoạn kiểu này biết bao người dùng rồi, chẳng mới lạ gì.
Nhưng người lập ra danh sách từ thiện lại làm cậu hơi kinh ngạc, có nhiều cái cậu không nhớ rõ được, fan lại tìm ra, tình cảm dài lâu thật sự tồn tại.
Việc đã đến nước này không cần ra mặt giải đáp làm gì, trực tiếp đăng tráp của luật sư, sau khi Trần Trản hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay thế mà còn chủ động đăng dòng trạng thái: Tôi còn có thể làm tốt hơn nữa [rose].
Tại lô ghế riêng, một đám thanh niên nâng ly.
Đàm Thường Minh: "Cheers."
Nửa ly vang đỏ vào bụng, tám nhảm đôi ba chuyện cổ phiếu chứng khoán.
Người ngồi bên tay trái che miệng hớn hở nói: "Công ty lên sàn là chuyện đáng mừng. Mọi người xem weibo rồi đúng không? Dạo này Trần Trản bận chuyện bạo lực mạng, chậm ra chương mới, càng là chuyện tốt."
Khắp chốn vui mừng!
Đàm Thường Minh đột nhiên hắt hơi một cái, trong ánh mắt ghét bỏ của mọi người rút khăn giấy lau mũi, lại hắt xì cái nữa: "Tôi có linh cảm không lành á."
"Shut up!" Mọi người đồng thanh đáp.
Trong mấy phút sau Đàm Thường Minh vẫn tiếp tục hắt hơi không ngừng, chóp mũi ửng hồng lỗ mũi chảy nước, đến đây anh liền ý thức được việc không đúng lắm. Đáng tiếc trong lòng vẫn e sợ Ân Vinh Lan, bằng không anh thật sự muốn đi tìm hiểu Trần Trản gần đây đang làm gì.
Thực tế thì Ân Vinh Lan cũng không biết Trần Trản đang chuẩn bị làm cái gì, nhưng chắc chắn có thể mô tả ngắn gọn: không có ý tốt.
Trần Trản bình thản gọi: "Cục cưng à."
Ân Vinh Lan sợ hãi run tay một cái, ký sai tên rồi.
Cúi đầu nhăn mày nhìn tờ tài liệu bị hỏng, chỉ có thể bảo trợ lý ngày mai in lại một bản.
Ngẫm lại một năm nay Tiểu Triệu từng trải kha khá, đợt này chắc phải tăng lương.
"Anh đây." Ngẩng đầu đồng thời giữ nguyên nụ cười hòa ái: "Có thể giúp gì cho em không my lord?"
Trần Trản bị xưng hô của y chọc cười, nhanh chóng giãn mặt bình tĩnh lại: "Nghe nói gần đây anh muốn gửi bán gì ở buổi đấu giá từ thiện à?"
Ân Vinh Lan gật đầu.
Trần Trản: "Định bán gì?"
Ân Vinh Lan: "Nếu không có sai sót gì thì là một bức tranh."
Nói xong đi sang phòng sách lấy một bức tranh ra, tranh vẽ đàn ngựa vạn con phi nước đại vô cùng khí thế.
Sau khi ngắm đủ Trần Trản quay sang mở ngăn kéo, hai tay dâng một hộp gỗ nhỏ, khom lưng trình trước mặt y.
Ân Vinh Lan hơi đờ người một chút, nhận lấy mở nắp, thấy một xấp sổ nhỏ xếp chỉnh tề.
"Đây là..."
"Quà tặng." Trần Trản: "Ai mua tranh của anh có thể nhận bản thảo miễn phí, coi như em tận sức mọn."
Ân Vinh Lan đại khái hiểu cậu muốn làm gì.
Trần Trản: "Mấy quyển này em lọc ra đó."
Số câu chuyện có hạn, đều được tuyển chọn tỉ mỉ, một số chưa đăng lên được chỉnh sửa thận trọng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ân Vinh Lan tùy ý lấy một quyển giở xem, nhướn mày: "Em chuẩn bị thả tiếng gió mua tranh nhận sách à?"
Trần Trản gật đầu: "Để khích lệ người trẻ tuổi tham gia bán đấu giá, không chừng trong này chính là lịch sử đen tối của bọn họ nà."
"..."
Trần Trản: "Đều nhờ cái người đăng bài kia, hắn nói rất đúng, em còn phải làm nhiều hơn nữa."
Nói tới đây nhìn Ân Vinh Lan một cái: "Đúng rồi, nhớ thả tin đồn về nguyên nhân nhiều chút nha."
Đây đúng là cái máy thu hút thù hận.
Ân Vinh Lan cười nói: "Sao chắc chắn họ sẽ đem món nợ này ghi trên đầu người khác?"
Trần Trản lấy một ví dụ: "Anh muốn đi báo thù, tôi rèn cho anh một cây đao, kẻ địch quá mạnh, anh báo thù thất bại ngược lại sẽ oán hận tôi đưa đao không đủ bén."
Ân Vinh Lan buồn cười: "Chả logic gì."
Trần Trản không phản đối: "Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, giận chó đánh mèo là bản năng của con người."
Người trong ngành cố kỵ Ân Vinh Lan, không dám hó hé trước mặt y cái gì, nhưng sau lưng làm gì gây sự chú ý thì không chắc được.
Ở điểm này, Trần Trản hiểu thấu triệt.
Ý tưởng của cậu trước giờ nhiều lắm, Ân Vinh Lan không nói thêm nữa, nhanh chóng cho người nhả "tin tốt" ra ngoài.
...
Lời tác giả:
Trần Trản: Sổ ghi chép muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!