Sáng hôm sau, cả Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn đều thức dậy trong tâm trạng không vui.
Thái Lãnh Hàn thì ngủ không ngon giấc nên đầu óc ngầy ngật, cả người choáng váng.
Còn Triệu Uyển Nhu thật ra ngủ rất ngon giấc.
Lúc vừa thức dậy cô cảm thấy rất sảng khoái và khỏe khoắn.
Nhưng khi nhìn thấy Thái Lãnh Hàn còn đang nằm ngay đơ bên cạnh thì tâm trạng của cô ngay lập tức sa sút.
Sự việc đêm qua khiến Triệu Uyển Nhu hoài nghi sâu sắc về sức hấp dẫn của chính mình.
Thậm chí, cô còn nghi ngờ tình cảm mà Thái Lãnh Hàn dành cho cô trong kiếp này không phải là tình yêu đôi lứa mà có lẽ chỉ là tình thân, là sự bảo hộ mà thôi.
Bởi vì nào có người đàn ông yêu vợ nào lại không muốn có những hành vi gắn kết thân mật với người bạn đời khi đối phương đã thể hiện sự ám chỉ, mời gọi như thế chứ?
Triệu Uyển Nhu càng nghĩ càng tủi thân.
Cô xụ mặt chui ra khỏi chăn và bước xuống giường.
Cử động của Triệu Uyển Nhu đánh động đến Thái Lãnh Hàn khiến hắn giật mình thức giấc.
Nhìn thấy Triệu Uyển Nhu đã rời khỏi giường, hắn cất giọng khàn khàn hỏi:
- Sao em thức dậy sớm vậy?
Triệu Uyển Nhu dù đang bất mãn tảng băng ngốc nhà mình ghê lắm, nhưng chất giọng trầm thấp của hắn vào buổi sáng sớm thế này quá quyến rũ rồi.
Hơn nữa, cô vốn là người lịch sự nên không có thói quen làm lơ câu hỏi quan tâm mà người khác dành cho mình.
Thế nên Triệu Uyển Nhu vừa rửa mặt vừa trả lời:
- Lát nữa tôi vào bệnh viện thăm bạn một chút.
Anh không đến công ty đi làm sao?
Không thể trách Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên hỏi lại như thế.
Bởi vì Thái Lãnh Hàn trong ấn tượng của cô là một kẻ cuồng công việc.
Trong kiếp trước, và cả trong những ngày trước đây không lâu, mỗi sáng Triệu Uyển Nhu thức dậy đều đã thấy Thái Lãnh Hàn chuẩn bị sẵn sàng trong trang phục công sở và cặp táp làm việc.
Chỉ chờ ăn sáng cùng cô xong là hắn ngay lập tức đến công ty.
Nhưng hôm nay, Triệu Uyển Nhu đã thức dậy và vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi mà Thái Lãnh Hàn vẫn còn nằm dài trên giường.
Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu giật mình.
Tảng băng ngốc nhà cô không phải đã bị cô lây bệnh cho rồi chứ? Triệu Uyển Nhu đã từng nghe mẹ nói rằng, khi bị cảm mà có thể lây sang cho người khác thì người bệnh sẽ rất mau khỏe lại.
Bây giờ Triệu Uyển Nhu đang cảm thấy rất khỏe khoắn và sảng khoái, còn Thái Lãnh Hàn lại có vẻ mệt mỏi như thế.
Lẽ nào là bởi vì cô đã lây bệnh cho hắn hay sao?
Trong lòng vừa nảy sinh lo lắng, thân thể của Triệu Uyển Nhu đã hành động như một phản xạ.
Cô bước nhanh đến bên cạnh giường, đưa tay muốn sờ lên trán của Thái Lãnh Hàn.
Tuy nhiên, gã cún to nào đó lại phản xạ rất nhanh.
Hắn chộp lấy cổ tay của cô, giữ lại khi bàn tay cô chỉ còn cách trán của hắn một chút.
Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng thu tay lại.
Thái Lãnh Hàn luyến tiếc buông tay ra.
Hắn dùng chất giọng vẫn còn trầm khàn của mình trấn an cô:
- Tôi không sao.
Em đừng lo lắng.
Sáng nay tôi ở nhà, chờ cuộc gọi video từ nước ngoài.
Em cứ đi thăm bạn đi, không cần lo cho tôi.
Triệu Uyển Nhu gật đầu, mang theo gương mặt nóng bừng và tâm tình ảo não bước ra khỏi cửa.
Thái Lãnh Hàn đến đứng bên cửa sổ, trầm mặc nhìn theo bóng lưng của Triệu Uyển Nhu.
Trong lòng của hắn cũng ủ rũ không kém.
Một lát sau, Triệu Uyển Nhu đã đến bệnh viện nơi Vương Thiên Bích đang chuẩn bị làm thủ tục xuất viện sau mấy ngày bị cưỡng ép phải nằm trong phòng bệnh để theo dõi sức khỏe.
Vừa nhìn thấy Triệu Uyển Nhu, khí thế nữ vương của cô nàng liền bộc phát:
- Triệu Uyển Nhu, cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cô! Cô dám vì ham mê nam sắc mà bỏ mặc bạn bè.
Tôi muốn tuyệt giao với cô! Này, cậu làm sao thế?
Vương Thiên Bích nói xong một hơi, thể hiện nỗi bức xúc của thân xong rồi mới nhận ra nét mặt của Triệu Uyển Nhu có điểm không ổn.
Cô nàng vội vàng giải thích:
- Này, cậu đừng tức giận chứ.
Tôi chỉ nói đùa thế thôi.
Tôi vẫn thường nói kiểu như thế mà, đâu phải cậu không biết? Sao hôm nay cậu lại tức giận?
Triệu Uyển Nhu ỉu xỉu trả lời:
- Tôi không có giận cậu.
Tôi chỉ đang không vui thôi!
Ngay lập tức, khí thế nữ vương của Vương Thiên Bích được phục hồi.
Cô nàng chống hai tay lên hông, gầm gừ đầy tức giận:
- Là ai? Là kẻ nào không có mắt dám chọc cho Uyển Nhu của chúng ta buồn vậy? Người đâu, mau đóng cửa, thả Thái Lãnh Hàn ra cắn kẻ đó đi nào!
Câu trêu chọc của Vương Thiên Bích khiến Triệu Uyển Nhu càng thêm không vui.
Cô trừng mắt với bạn, nghiêm giọng nói:
- Không được nói Thái Lãnh Hàn như vậy!
Vương Thiên Bích nhún vai:
- Tôi nói cô trong sắc khinh bạn, cô lại còn không chịu nhận.
Tôi chỉ đùa một câu có liên quan đến Thái Lãnh Hàn thôi mà, cô hung dữ như thế làm gì?
Triệu Uyển Nhu cau mày, đáp trả:
- Vậy à? Cô chỉ đùa thôi à? Vậy hiện tại tôi đang cần tìm một con ch.ó săn để cắn chó hoang đây, cô cho tôi mượn vệ sĩ riêng của cô nhé? Cô thả xích cho vệ sĩ riêng của cô đi, để anh ta giúp tôi đi cắn người xem nào!.